Editor: Mẹ Bầu
"Lâm Tuyết đang ở nơi nào?" Ứng Uyển Dung tư thái thong dong, đối lập với biểu cảm có chút cương cứng của Vương Phương. Sự tương phản quá mức rõ ràng.
"Tôi cũng không biết, có phải là cô đã nghe thấy người khác nói lung tung gì đó, đúng không, hả? Ngày trước tôi cũng đã từng khuyên nhủ cô ấy, nhưng đáng tiếc là cô ấy... Ngày trước đối với Cao Lãng... Cho nên đối với cô..." Vương Phương nói ấp a ấp úng, vụng về né tránh.
Tóm lại ý tứ trong câu nói của cô ta chính là, mọi chuyện xảy ra từ trước đến giờ đều là do bản thân Lâm Tuyết ghen tị với Ứng Uyển Dung. Lâm Tuyết nghĩ muốn hoành đao đoạt ái (*), cuối cùng đã mất lý trí, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn muốn làm hại đến Ứng Uyển Dung. Vương Phương cũng đã rất nỗ lực, nhưng cũng không có biện pháp nào.
(*) Hoành đao đoạt ái: Thành ngữ. Dịch nghĩa: cầm ngang đao cướp đoạt tình yêu. Câu thành ngữ này được dùng để chỉ những người muốn dùng mưu mô và vũ lực cướp lấy nhân duyên của người khác.
Ứng Uyển Dung cười vẻ thản nhiên, môi hồng hé mở: "Vậy sao?"
Ánh mắt của Ứng Uyển Dung tràn đầy ý vị sâu xa, thông cảm nhìn Vương Phương mang vẻ đáng thương, nói năng không hết câu hết ý.
Sắc mặt của Vương Phương đỏ bừng lên, @MeBau*[email protected]@ ánh mắt khẽ chớp chớp, đầu ngón tay kháp chặt vào trong lòng bàn tay của chính mình, lưu lại dấu vết thật sâu. Khẩu khí vẫn mang vẻ mềm yếu sợ sệt như trước: "Phải, chính là như vậy đó. Tôi vẫn biết là rất có thể mọi người vẫn còn có sự hiểu lầm đối với tôi. Cho nên lần này tôi mới kiên trì muốn đi qua. Bằng không tội gì tôi phải phí sức đi lại đây để quay phim, lại chẳng có kết quả tốt tốt gì chứ? Vị trí của tôi ở nơi này như thế nào... Cô cũng đã biết rồi đấy."
Ứng Uyển Dung giống như là bị thuyết phục rồi. Cô trầm mặc không nói năng gì, một hồi lâu sau mới ngân nga thở dài nói: "Nhưng mà khi nhìn thấy chị tôi vẫn cảm thấy khó chịu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lại phải nghĩ tới Lâm Tuyết. Tôi nói như vậy chắc chị cũng có thể hiểu được chứ nhỉ?"
Răng bạc của Vương Phương đã sắp cắn nát môi đến nơi, nhưng vẫn phải cố nuốt một ngụm nước miếng vào trong bụng. Cô nghe thấy giọng nói của chính mình trả lời: "Tôi hiểu rõ rồi."
Khi Ứng Uyển Dung lướt qua bên cạnh Vương Phương, cô thấp giọng nói: "Vậy là tốt rồi, tôi đi về trước."
Gió nhẹ mang đi tiếng cười lạnh như có như không của Ứng Uyển Dung. Cánh môi của Vương Phương nhếch lên, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn mày chau lại thật sâu với nhau, cuối cùng xoay người nhìn thân hình của Ứng Uyển Dung bị bóng cây che khuất, đôi mắt ánh lên vẻ thâm trầm.
Khi Ứng Uyển Dung trở về đến phòng ngủ, nhóm người Cố Tinh Tinh các cô quả thực liền hỏi Ứng Uyển Dung có bị Vương Phương cuốn lấy hay không? Làm thế nào mà lại có thể trở về nhanh như vậy?
Ứng Uyển Dung nói vẻ vô tội: "Cô ấy cũng không hỏi tớ vấn đề gì hết, chính là giải thích về cái chuyện của Lâm Tuyết, chính cô ta cũng không rõ ràng lắm, tớ liền tha thứ cho cô ta."
Cố Tinh Tinh vỗ bàn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cậu là đồ ngốc mà! Cô ta nói không biết chuyện gì cả mà cậu cũng liền tin luôn hả? Ngộ nhỡ cô ta nói dối thì sao? Cô ta mỗi ngày đều ở cùng với Lâm Tuyết, làm