Sau khi Lục Ẩm Băng xem xong tin nhắn wechat, khóc trên giường một tiếng đồng hồ, lần đầu tiên Hạ Dĩ Đồng đi qua bị cự tuyệt, lần thứ hai không dám dựa vào cô quá gần, chỉ ngồi ở cạnh giường, mười mấy phút sau, lấy tay thử thăm dò xoa lưng Lục Ẩm Băng.
Cô nhìn thấy ấy cô nhìn màn hình điện thoại di động, sau đó càng khóc dữ hơn, kể từ đó Lương Thư Yểu không hề xuất hiện nữa, trong lòng mơ hồ có một chút suy đoán về chuyện này.
Kim đồng hồ chỉ mười một giờ sáng, tiếng khóc nức nở của Lục Ẩm Băng ngừng lại, bả vai cũng không còn run rẩy nữa. Hạ Dĩ Đồng cẩn thận xoay người Lục Ẩm Băng lại, phát hiện đối phương khóc mệt mỏi ngủ thiếp rồi, chợt bật điều hòa, đắp chăn cho cô.
Từ trong tủ lạnh lấy ra hai túi đá chườm mắt cho Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng bị lạnh giật mình một cái, mở mắt liền nổi giận: “Em ——”
Một giọng nữ quen thuộc, ôn nhu ngay sát tai cô: “Lục lão sư, chị chịu đựng một chút, buổi chiều còn phải quay phim, bây giờ mắt cô sưng như vậy cần phải chườm một chút.”
Lục Ẩm Băng mắt mở mắt nhắm, mới mắng ra có một nửa nương rồi lại thôi.
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu nhìn cô, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đang xuất thần, một bàn tay để lên trên cổ cô, dùng sức một chút, đè sau gáy, gương mặt cúi thấp xuống, Lục Ẩm Băng nửa gối lên cánh tay cô, hai mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng còn dùng cằm cọ cọ vào mu bàn tay, có chút lạnh nhưng lại mềm mại.
Bàn tay kia Hạ Dĩ Đồng cứng đờ không nhúc nhích, cả người giống như ngây dại, một lát sau, khóe miệng mới hơi cong lên, nhìn qua Lục Ẩm Băng đang ngủ say, lại cong lên cao hơn một chút.
Lục Ẩm Băng cứ như vậy ôm cánh tay Hạ Dĩ Đồng ngủ nửa tiếng đồng hồ, cô bị con sâu đói trong bụng đánh thức, mùi hương không chịu buông tha, chui vào trong mũi cô.
Bụng ầm ĩ kêu lên một tiếng, Lục Ẩm Băng không kiềm chế được mở mắt ra, chủ nhân cánh tay kia đang vui mừng nhìn cô: “Lục lão sư, chị tỉnh rồi, em kêu đồ ăn cho chị, có thể ăn được rồi, ăn xong chúng ta cùng đến phim trường.”
Phim trường? Tư duy hỗn độn của Lục Ẩm Băng lọc ra một từ khóa như vậy, được rồi, chiều nay còn phải quay phim, phải đi trang điểm trước. Cô buông cánh tay Hạ Dĩ Đồng ra, ngồi dậy hỏi: “Có gương không?”
“Có.” Hạ Dĩ Đồng đưa cho cô một tấm gương nhỏ, nói: “Mắt gần như đã hết sưng, trang điểm hẳn là có thể che lại.”
Lục Ẩm Băng nhìn vào gương, xác nhận quanh mắt không có để lộ gì ra, thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi đến cạnh bàn, trầm mặc ăn cơm, món ăn ngày trước thích cũng không thể ăn được, chỉ ăn một chút, nửa bát cơm xuống bụng, gác đũa xuống. Đối mặt với ánh mắt muốn hỏi của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng lựa chọn tạm thời bỏ qua, cô còn không biết phải nói thế nào với Hạ Dĩ Đồng, chờ cô điều chỉnh tâm trạng tốt, buổi tối trở về xem sao.
Cô không ăn vô, tâm sự nặng nề, Hạ Dĩ Đồng không muốn gây thêm phiền não mới cho cô nữa, mặc dù cũng không có khẩu vị gì với Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng vẫn ép buộc mình ăn nhiều cơm như ngày trước.
Xách lên túi của mình và của Lục Ẩm Băng, cùng trợ lý chờ bên ngoài cửa để đi đến trường phim, Tiểu Tây thở hồng hộc, tựa hồ vừa chạy từ xa trở về, đưa cho Lục Ẩm Băng một cái túi gói, Lục Ẩm Băng trong đầu đều là Lương Thư Yểu, quên luôn chuyện buổi sáng, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Buổi sáng chị kêu em đi mua cái đó.”
Lục Ẩm Băng “À” một tiếng, “Để ở đó đi.”
Tiểu Tây đặt xuống, lúc đi theo phía sau, rất có cảm giác thất vọng, hôm nay cô chạy ba siêu thị, thật vất vả mới tìm được “váy ngủ dây đeo lại giữ ấm” theo yêu cầu của Lục Ẩm Băng, bảo đảm kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, để khiến cho cô ấy hài lòng, nhưng Lục Ẩm Băng ngay cả nhìn cũng không có.
Cô liếc mắt nhìn Phương Hồi, Phương Hồi cả ngày đều là bộ dáng cụ lão vậy, trước kia trên người cô còn có thể nhìn thấy chút nhân khí, hiện tại giống như thành tiên, cứ như cho cô ấy một căn phòng băng khô thì có thể bay lên trời.
“Tiên nhân.” Tiểu Tây không có ý tốt mà nhìn cô nói.
Phương Hồi mới mở khóa danh hiệu mới “thần tiên” giả vờ không nghe thấy.
“Đại tiên nhân.”
“.....”
“Phương Hồi.”
“Chị gọi em?” Phương Hồi lạnh lùng trả lời.
Tiểu Tây: “Tào lao, không gọi em thì gọi ai, nơi này còn có người khác sao?”
Phương Hồi: “Một tiếng là tiên nhân, em còn tưởng chị mới mở thiên nhãn, có thể nhìn thấy tiên nhân hạ phàm.”
“Chị là gọi em đó.”
“Gọi em?”
“Đẹp như thiên tiên, tiên nhân, nghe hay mà, kêu Phương Hồi xa lạ quá.”
Phương Hồi khóe mắt giật giật: “Không xa lạ, em cảm thấy khá tốt.”
“Tiên nhân, em thật sự không suy xét một chút sao?”
“Khó nghe, em suy xét sẽ đánh chị một trận.”
“Tốt, Phương Hồi tiểu thư.”
Hạ Dĩ Đồng nghe thấy hai người ở phía sau đấu võ miệng cảm thấy có chút vui vẻ, quay đầu nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng vẫn thờ ơ như trước, vừa đi ven đường thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, tựa hồ là đang chờ nó sáng lên lần nữa.
Sự tình khẳng định có liên quan đến Lương Thư Yểu, nhưng cô lại không có lập trường đi hỏi Lục Ẩm Băng, chỉ có thể chờ cô ấy chủ động mở miệng.
Trong phòng hóa trang.
Màn hình di động của Lục Ẩm Băng chuyển đổi vài lần, cuối cùng lại vào giao diện WeChat, mở ra cửa sổ trò chuyện với Lương Thư Yểu.
【 biểu tỷ. 】
Xóa đi.
【 em 】
Xóa đi.
【thật ra 】
Lại xóa đi.
Một giây sau, chữ đánh ra đã bị xóa sạch, Lục Ẩm Băng siết chặt điện thoại di động của mình, mu bàn tay hiện lên gân xanh, Tiểu Tây lại nơm nớp lo sợ, ngay cả cái rắm cũng không dám thả, liên tục đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng hiện tại không có quay phim, nhiệm vụ duy nhất ở phim trường là nhàn hạ, thường thường còn mua đồ ăn, thăm hỏi mọi người.
Hạ Dĩ Đồng làm ra cử chỉ “suỵt” với cô, ngón tay cong cong, Tiểu Tây không hiểu, Hạ Dĩ Đồng liền gửi tin nhắn cho cô ——【 tâm tình không tốt, để cô ấy an tĩnh một chút, em qua bên này ngồi với Phương Hồi, để chị qua đó.】
Chuyên viên trang điểm đang trang điểm mắt cho Lục Ẩm Băng, nhẹ giọng dặn dò một câu kêu cô nhắm mắt lại, Lục Ẩm Băng liền nhắm mắt lại, Hạ Dĩ Đồng nhón chân lặng yên không một tiếng động mà đi tới, thần không biết quỷ không hay từ trong túi lấy ra một viên kẹo.
Tiếng vỏ kẹo bị mở ra ở gần đó vang lên, Lục Ẩm Băng nhíu mày, ai a, còn đang ăn kẹo. Sau đó, đôi môi của cô cảm nhận được một vật tròn tròn, cùng với nhiệt độ ấm áp của đầu ngón tay ở trên môi cô.
“Lục lão sư.” Mang theo một chút thanh âm dụ dỗ, dịu dàng.
Lông mày giãn ra, Lục Ẩm Băng khẽ mở môi, ngậm kẹo vào, đầu lưỡi có vị ngọt chua, là vị cam.
Tiểu Tây mở ghi chú ra đánh chữ: Khi chị gái nhỏ tâm tình không tốt thì cho cô ấy ăn kẹo ngọt.
Phương Hồi nhìn thấy, thấp giọng cười nhạo một tiếng.
Tiểu Tây mơ hồ nghe thấy tiếng cười, nhìn về phía Phương Hồi, thấy Phương Hồi đang tập trung mà chơi di động, tựa như là không hề chú ý tới cô. Cũng đúng, tiên nhân đại khái sẽ không chú ý tới phàm nhân như cô.
Tột cùng là cái gì khiến cho Phương Hồi biến hóa lớn như vậy, đến bây giờ cô cũng chưa thể hiểu được. Xoa xoa gáy, tiếp tục đánh chữ: Khẩu vị....
Không biết khẩu vị, một hồi đi hỏi Hạ lão sư một chút.
Nhớ tới chính sự, đăng Weibo, nghiêng màn hình điện thoại về phía Phương Hồi.
Hạ Trùng Bất Khả Ngữ Băng W: #Băng Hạ# AAAAAAAAAA tự tay đút kẹo đường!!! Bùng nổ!! Thích ăn đường công X dịu dàng uy đường thụ, Băng Ngày Hạ Băng Ngày Hạ!!!!
Có rải rác một số comment.
【 Mùa Hè Ngủ Băng Băng: Chủ thớt không phải vẫn luôn là Hạ Băng sao? Như thế nào bỗng nhiên Băng Hạ? Phản đồ nhà ngươi! [ Husky ]】
【 Hạ Mưa Băng: Lại có ý đồ đảo chính Băng Hạ, là do dạo đây thức ăn Băng Hạ càng tăng sao? Trận doanh Băng Hạ càng lúc càng lớn [ thở dài ]】
【 Hạ Băng Chấn Lưu: Chủ thớt đừng có như vậy a! Ngươi như vậy ta cũng muốn trèo Băng Hạ, thế giới này như nào lại thành vậy a [ khóc lớn ]】
【 Hạ Mùa Hè Sẽ Không Đi Qua: Nói đạo lý, cái bố trí này chẳng lẽ không phải ôn nhu uy đường công X ngạo kiều thích ăn đường thụ sao, chủ thớ nên xem lại a [ cũng không đơn giản ][ cũng không đơn giản ]】
【 Băng Băng Hôm Nay Cùng Ta Ngủ Sao: Băng Hạ tái kiến!!! Hoan nghênh gia nhập doanh trận Băng Hạ, chúng ta nơi này có sản lương hai năm như một ngày khẳng địn sẽ không nhàm chán, một cái so với 6 thức ăn khác gộp lại! Thêm một tín đồ Băng Hạ!!!!! 】
Tiểu Tây nhếch miệng khẽ cười.
Bên tai lại nghe thấy tiếng cười nhạo, Tiểu Tây buông di động, Phương Hồi Đại Tiên Nhân căn bản không hề rời mắt khỏi màn hình. Cô là bị ảo giác sao? Tuổi còn trẻ tai đã bị ảo giác, Tiểu Tây thở dài.
Khóe môi Phương Hồi hơi cong lên một chút.
Đồ ngốc.
Lục Ẩm Băng ăn kẹo xong, môi vừa vặn cũng son xong, cô quay đầu hỏi Hạ Dĩ Đồng: “Còn sao?” Hạ Dĩ Đồng trong túi lấy ra một đống kẹo ngọt, vỏ kẹo đủ màu, cam vàng lục xanh tím đều có, chắc hẳn là tượng trưng cho mùi vị, mới vừa rồi còn không cảm thấy, bỗng dưng trỗi lên một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.
Trên vỏ kẹo cũng không ghi rõ, chỉ viết mấy chữ cái tiếng Anh không nhận ra được, đại tiểu thư đều đã ăn qua những kẹo nổi tiếng trên toàn thế giới, lại chưa từng thấy loại kẹo này, thật là kinh ngạc.
Hạ Dĩ Đồng phản ứng, lại đem kẹo bỏ vào túi, vẻ mặt xấu hổ. Đây là loại kẹo cô từng ăn khi còn nhỏ, được phân phát trong cô nhi viện, mỗi ngày chỉ có một viên, nhà sản xuất gần như đã ngừng sản xuất, giờ rất khó tìm được, cô phải mất rất nhiều công sức mới tìm được trong một cửa hàng tiện lợi ở một thị trấn nhỏ, hỏi nguồn gốc mua ở đâu, giá mua thậm chí chưa đến ba tệ một cân.
Ảo não nổi lên trong lòng, cô như nào lại có thể đem thứ này cho Lục Ẩm Băng ăn.
“A.” Thấy động tác của cô, Lục Ẩm Băng vội vàng lên tiếng.
Hạ Dĩ Đồng chớp chớp mắt.
Lục Ẩm Băng: “Đem kẹo đưa cho tôi mau, tính khí keo kiệt, nhiều như vậy lại không cho tôi một cái là sao?”
“Ồ?” Lông mi dài của Hạ Dĩ Đồng chợt động, ánh mắt lập tức sáng ngời, Lục Ẩm Băng lại không ghét bỏ sao?
“Ồ cái gì, kẹo.” Lục Ẩm Băng duỗi tay.
Hạ Dĩ Đồng lựa lựa, lấy cho cô một viên có vỏ kẹo màu tím, là vị nho, cái này không chua, chỉ có ngọt. Lục Ẩm Băng hơi hơi mở to mắt, nói: “Chỉ có một cái? Tôi thấy em không phải có mười mấy cái sao?”
Hạ Dĩ Đồng cuống quít lấy hết kẹo ra, hai tay dâng lên, nói: “Tùy tiện lấy.”
Cái tư thế kia hệt như mối tình đầu ngây khi dỗ dành bạn gái, không biết là thứ gì, chỉ đơn giản đem hết tất cả mọi thứ sở hữu dâng lên, Lục Ẩm Băng đối với hành động như vậy rất là hưởng thụ.
Ai lại không thích người trong lòng chỉ có mỗi mình trong mắt?
Cô chỉ lấy thêm một hương vị táo, liền đẩy tay Hạ Dĩ Đồng trở về, hỏi: “Sao em lại mang theo nhiều kẹo như vậy?”
“Mấy năm nay nghỉ ngơi thất thường, có chút bị hạ đường huyết.”
Lục Ẩm Băng nhíu mày, nhớ tới liền đầu tiên hai người giận dỗi, Hạ Dĩ Đồng liền ngã trên mặt đất, chẳng lẽ là thật sự hạ đường huyết? Lần đó mình có hiểu lầm cô ấy không? Trên đường trở về cô còn lạnh nhạt. Trong lòng Lục Ẩm Băng bỗng dưng sinh ra một tia hối hận, càng trách mình không đủ ân cần, mỗi ngày bên cạnh Hạ Dĩ Đồng, ngay cả đối phương bị hạ đường huyết cũng không biết.
Hạ Dĩ Đồng không thích cô nhíu mày, nhẹ giọng giải thích: “Không nghiêm trọng, hai viên kẹo ngọt là có thể ổn rồi.”
Lục Ẩm Băng vẫn buồn bực, không lên tiếng.
Hạ Dĩ Đồng không biết dỗ dành cô như thế nào, cắn môi dưới, đại não nhanh chóng suy nghĩ, rốt cuộc cũng nghĩ tới một đề tài khá vụng về, “Lục lão sư, chị thấy kẹo này ngọt không?”
“Ừm.” Lục Ẩm Băng ngậm kẹo.
Đôi mắt Hạ Dĩ Đồng không hề chớp mà nhìn cô.
Một giây, hai giây, ba giây.
Hạ Dĩ Đồng tựa như muốn quỳ gối trước kỹ năng của mình, lưỡi khéo léo nịnh của cô đâu? Như thế nào lại tự dưng cứng đơ lại. Đang lúc cô chuẩn bị từ bỏ đề tài này-----
Nụ cười chậm rãi từ từ nở rộ trên mặt Lục Ẩm Băng, so với lúc trước lại xán lạn hơn.
“Ngọt.”
Cô dừng lại, lại nhìn Hạ Dĩ Đồng cười cười mà nói bổ sung: “Rất ngọt.”
Ánh mắt của cô khiến Hạ Dĩ Đồng sinh ra ảo giác....Thật giống như là mình đang ở trong miệng của cô ấy vậy. Tim Hạ Dĩ Đồng đột nhiên đập nhanh, cảm giác bản thân mình sắp bốc cháy.