“Em muốn lưu lại sao?”
Đối mặt với câu hỏi rõ ràng của Tô Hàn, Hạ Dĩ Đồng không có biện pháp từ chối thẳng thừng, cô trầm mặc sau đó hỏi: “Em có thể trì hoãn chuyện này tới khi nào thì được?”
“Trước khi bộ phim này kết thúc, đã không ít phim và gameshow tới hỏi lịch trình của em rồi, trước mắt công ty sẽ xử lý giúp em, em quyết định liền nhanh chóng nói cho chị biết, đừng để chị khó xử.” Ý tứ của Tô Hàn là cho dù cưỡi lừa để tìm ngựa thì cũng phải báo cho cô biết ngựa nào mà cô thích để cô ấy đi tìm.
“Được.”
“Hôm nay nói chuyện này trước, em nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Khoan đã, chị Tô Hàn.”
“Có việc gì?”
“Nếu,“ Hạ Dĩ Đồng nhẹ nhàng mà nói ra, “Em là nói nếu, em tự mình mở studio, chị nguyện ý làm với em không?”
Tô Hàn không trả lời.
Hạ Dĩ Đồng nói: “Ngủ ngon.”
Tô Hàn: “Ngủ ngon.”
Thiên Lý mã* thường có mà Bá Nhạc* lại không có. Triều Sở so với các công ty lớn như Diệu Thế, Tịnh Quang, nhưng chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, có đôi khi thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng. Nếu Hạ Dĩ Đồng lưu lại, tài nguyên tốt nhất của công ty sẽ đưa hết cho cô, chưa chắc gì kém hơn ở công ty lớn, chờ thêm hai năm, cô tự mình trưởng thành, không cần phụ thuộc vào công ty, cô tự mình chính là tài nguyên, khi đó ký vào công ty nào cũng không quan trọng.
(*: Thiên Lý mã là một con ngựa khỏe, sức dẻo dai, chạy xa vạn dặm, còn Bá Nhạc là một bậc thầy am hiểu về ngựa, chỉ cần nhìn vóc dáng, ngoại hình là có thể biết đâu là Thiên Lý mã.)
Tô Hàn suy xét, Hạ Dĩ Đồng cũng suy xét, nhưng Lai Ảnh có cùng cô nói qua chuyện này. Thương nhân trọng lợi, nếu nguy hại đến bản thân, có thể không chút lưu tình nào mà đem nghệ sĩ phủi sạch, đúng như hiện tại, chỉ cần nhắc tới việc giải hợp đồng, công ty hiện tại của cô lập tức siết chặt lại giá trị của cô. Nhưng giám đốc của công ty giải trí Triều Sở là Tần Mộ a, Tần Mộ vẫn luôn đối đã với cô như chị em ruột, đối với cô có ơn, là Tần Mộ đã chịu bỏ ra ba ngàn phí xuất hiện của cô, một tiểu cung nữ cơ hồ không có thù lao gì, cũng không so đo với cô, còn giúp cô giải quyết.
Có ân phải báo, đây là đạo lý mà ai cũng biết.
Bông hoa nhỏ trong giấc mộng chưa kịp nở, Hạ Dĩ Đồng đè nén việc nặng lại ở trong lòng, sớm tỉnh dậy. Chóp mũi khẽ động, chạm vào một làn da mềm mại, sau đó mở mắt ra, trước mặt là một mảnh trắng trắng, tựa hồ còn có chỗ nhô lên, là hai xương gần như song song khoảng 170 độ.
Hạ Dĩ Đồng: “???”
Sau đó cẩn thận ngẩng mắt lên, nhìn thấy đường cong duyên dáng của cằm, lại hướng lên trên, môi dày vừa phải có điểm hồng hồng, sống mũi cao thẳng, trên nữa là lông mi cong cong.
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu xuống, bả vai nhún hai cái, cánh tay che lấy hàm răng trắng, làm người ta chói mắt hệt như ánh mặt trời chói chang ban mai.
Cô là tỉnh dậy ở trong lòng của Lục Ẩm Băng, làm tròn lên có nghĩa là lên giường cùng Lục Ẩm Băng nha.
Lương Thư Yểu là người tỉnh thứ hai, thật không may, cô nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng đang vùi vào cổ Lục Ẩm Băng, Hạ Dĩ Đồng nhận thấy được có ánh mắt quan sát mình, nhất thời ngẩng đầu, hai người trừng mắt nhìn nhau, đối chọi gay gắt. Nhưng ai cũng không muốn đánh thức Lục Ẩm Băng, vẫn tiếp tục trạng thái giằng co.
Nửa giờ sau, Lục Ẩm Băng bị đè nặng nên tỉnh, đôi mắt mê mang buồn ngủ, bất đắc dĩ: “Hai người còn nhéo cái gì? Tay tôi sắp bị gãy rồi nè hai vị đại tỷ.”
Hai người vội vàng buông Lục Ẩm Băng ra.
Nắm vai nắm vai, xoa tay xoa tay, Lục Ẩm Băng giơ tay lên, “Đi đi đi, đừng phiền tôi, tự mình trị thương được. Lương Thư Yểu!”
Lương Thư Yểu lên tiếng.
Lục Ẩm Băng: “Chị tự về phòng mình đi, không phải là lấy một phòng cho chị rồi sao?”
Lương Thư Yểu: “Chị chờ em cùng nhau đi.”
Lục Ẩm Băng nói: “Em còn rửa mặt, đợi chút nữa dẫn chị đi ăn sáng.”
Lương Thư Yểu lúc này vừa lòng mà rời đi.
Hạ Dĩ Đồng hơi bĩu môi một chút, chưa đầy một giây, Lục Ẩm Băng hoài nghi chính mình có thể mở khóa kỹ năng thiên phú gì đó, ngay cả biểu tình rất nhỏ của Hạ Dĩ Đồng cũng phát hiện ra, nâng cánh tay đau nhức lên, để sau gáy Hạ Dĩ Đồng.
Vừa sờ lên, nhất thời không nỡ buông ra, làn da của nữ nhân vừa mới rời giường buổi sáng tựa như cũng mang theo một chút buồn ngủ, mơ màng, ấm áp mềm mại, so với ban đem vừa tắm xong, cảm giác không giống nhau.
Hạ Dĩ Đồng làm sao dám để cho cô xoa bóp cho mình, vội vàng cúi đầu tránh cánh tay của cô: “Lục lão sư vẫn là để em xoa bóp đi.”
Ai giúp em xoa bóp, là sờ, Lục Ẩm Băng nghĩ như vậy, rồi đồng ý đề nghị của Hạ Dĩ Đồng.
Tay của Hạ Dĩ Đồng không nhỏ, ngón tay cũng có lực mạnh mẽ, Lục Ẩm Băng nhớ lại hình như cô ấy có học qua một chút xoa bóp chuyên nghiệp, ấn ấn, Lục Ẩm Băng thoải mái nằm sấp trên giường, lại lần nữa hối hận vì mình mặc quần áo ngủ dài tay.
Đổi cái khác, một hồi kêu Tiểu Tây đi mua váy có dây đeo! Vậy đi, Lục Ẩm Băng với tay lấy di động trên tủ đầu giường, Hạ Dĩ Đồng cúi xuống, lấy di động của cô đưa tới.
Tư thế lúc này là Lục Ẩm Băng nằm sấp trên giường, tầm mắt hướng về phía trước, Hạ Dĩ Đồng nửa quỳ ở bên người Lục Ẩm Băng, lướt qua cơ thể của cô giúp cô lấy di động, ngực chính diện ngay đầu Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng nhịn không được nhìn thoáng qua, không để lộ dấu vết mà nuốt một ngụm nước miếng.
Lục Ẩm Băng ngồi dậy, bối rối một trận: “Không xoa nữa.”
Hạ Dĩ Đồng: “Hở?”
【 chạy nhanh thay tôi đi mua một váy ngủ dây đeo tới đây, tốt nhất là giữ ấm một chút. 】Lục Ẩm Băng lấy di động gửi tin nhắn cho Tiểu Tây, lại nằm sấp trên giường đè nén xuống dục vọng đang thiếu đốt.
Tiểu Tây nhận được tin nhắn cảm thấy mơ màng: Cái gì gọi là váy ngủ giữ ấm, có dây đeo, váy ngủ dây đeo làm sao giữ ấm được?!
Nhưng lời Boss nói đều là đúng, Boss phân phó sự tình gì thì nhất định phải làm, cô ráng nuốt hai bánh bao thịt xuống, duỗi đầu về phía trước, ngậm ống hút, hút hết sữa chua, xách túi lên liền lao ra bên ngoài, siêu thị gần đây nhất cách khoảng một cây số, còn chưa chắc gì đã đáp ứng yêu cầu của Lục Ẩm Băng.
Đụng phải oan gia Phương Hồi, Tiểu Tây: “Này.”
Phương Hồi đi thẳng không thèm nhìn cô.
Tiểu Tây: “Ê.”
Phương Hồi lúc này dường như mới thấy cô, quay đầu lại: “Thật trùng hợp.”
Tiểu Tây: “Em tới đây làm gì?”
Phương Hồi với vẻ mặt 'chị biết rõ còn hỏi': “Em ăn bữa sáng.”
Tiểu Tây nói: “Đúng lúc, chị vừa tính tới cửa quét mã trả tiền, tổng cộng là 7 nhân dân tệ, chị đang vội, em trước giúp chị thanh toán, quay về sẽ trả lại, bye bye.”
Không thể hiểu tại sao liền biến thành giúp cô ấy thanh toán – Phương Hồi: “.....”
Cô đi tới trước mặt bà chủ ông chủ đang bận rộn, quét mã QR Alipay, nhập “7” cho hai người đó xem: “Trả tiền cho người bạn vừa rồi. Tôi muốn phần xíu mại nhân măng, một phần sủi cảo chiên, hai phần bánh quẩy, hay ly sữa đậu nành. Mang đi.”
“Được. Tổng cộng là 22 NDT.”
Phương Hồi mang bữa sáng trở về khách sạn, gõ cửa, Hạ Dĩ Đồng từ bên trong mở cửa, quần áo trên người đã được đổi, là kiểu dáng đang nổi hiện nay, phóng khoáng và phong cách.
Hai người liền đem bữa sáng đặt ở trên bàn, Phương Hồi ăn sủi cảo chiên, Hạ Dĩ Đồng ăn xíu mại, một phần có 4 cái, Hạ Dĩ Đồng đem bao bì mở ra, Phương Hồi thì dọn bao bì sang một bên, hai tay cầm sữa đậu nành uống, gương mặt phồng lên phồng xuống, thất thần.
Phương Hồi: “Lục lão sư đâu?”
Chính là bởi vì nguyên do này Hạ Dĩ Đồng mới rầu rĩ: “Đi bồi bằng hữu cô ấy.”
Sự tình xảy ra tối qua Phương Hồi đều không biết, Hạ Dĩ Đồng không dám nói là biểu tỷ, dứt khoát dùng bằng hữu thay thế.
Phương Hồi: “Tới thăm ban?”
Hạ Dĩ Đồng gật đầu.
Phương Hồi thử thăm dò: “Muốn em bồi chị nói chuyện phiếm sao?”
Hạ Dĩ Đồng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô, tốt, Phương Hồi biết đáp án, buông xíu mại xuống, Phương Hồi làm ra tư thế chăm chú lắng nghe.
Từ miệng Hạ Dĩ Đồng, lượt bỏ đi cô và Lương Thư Yểu đối chọi với nhau, lượt bỏ cả tên Lương Thư Yểu, bỏ luôn chi tiết ngủ vào tối hôm qua, chỉ đơn giản nói hai ba câu.
Phương Hồi: “.....” Cái này thì cô làm sao mà phân tích?
Hạ Dĩ Đồng chớp mắt một chút: “Chị có phải hay không nói quá ít?”
Phương Hồi nhịn xuống tâm tình muốn hỏi rõ Boss: “Chị (您) nói xem?”
“Vậy chị nói lại.....”
Lục Ẩm Băng suy xét chiều nay Lương Thư Yểu là rời đi rồi, cô và Hạ Dĩ Đồng mỗi lần ở chung là lại chèn ép nhau, nên tạm thời phải tách hai người này ra, trước tiên cô bồi Lương Thư Yểu, là do Lương Thư Yểu đặc biệt tới thăm cô, còn vài tháng sau có thể bồi Hạ Dĩ Đồng.
Kêu trợ lý B đưa bữa sáng xa hoa tới, Lục Ẩm Băng bưng hai bữa sáng đi vào.
“Bữa sáng ngon miệng tới rồi, biểu tỷ, biểu tỷ?” Lục Ẩm Băng đóng cửa lại, nhìn xung quanh, giường vẫn sạch sẽ, bàn ghế cũng không có dấu hiệu bị di chuyển, người thì không thấy đâu.
Lục Ẩm Băng đặt bữa sáng xuống, tự mình đi vào trong, lại đi vài bước, liền nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm.
Ngoan ngoãn ngồi xuống, lấy di động ra lướt lướt Weibo, Lương Thư Yểu đi dép lê, dùng khăn bông mà lau đầu tóc ướt sũng, vừa nhìn thấy cô liền vui mừng: “Em như thế nào lại không gọi chị?”
“Em có, nhưng chị không nghe thấy, dù sao em buổi sáng cũng không có việc gì, đợi chút là được.”
“Như nào lại để em chờ, có đói không? Mau tới ăn.”
Trước mặt bày ra món ăn tinh xảo, ngô, bánh mì nướng, khoai lang đỏ, bông cải xanh, dưa chuột, sữa bò, dao nhỏ đặt ở tay trái Lục Ẩm Băng, nĩa đặt ở tay phải cô.
Lục Ẩm Băng: “Này chẳng phải em là người mang bữa sáng cho chị sao? Như nào lại thành chị hầu hạ em.”
Lương Thư Yểu dùng ánh mắt 'nhãi ranh' nhìn cô: “Không phải là hầu hạ quen sao? Em mau ăn đi.”
Lời này ngược lại là nói thật, chỉ có hai người bọn họ bên nhau, đều là Lương Thư Yểu chăm sóc cô, tự nhiên thành thói quen, cô một chút cũng không ngượng ngùng. Cúi đầu uống sữa bò, lúc ngẩng đầu lên bên môi còn dính một chút sữa bò.
Lương Thư Yểu không chút nghĩ ngợi, giơ tay lấy khăn giấy từ trong hộp ra, hơi hơi cúi người, hướng tới bên môi cô lau đi, Lục Ẩm Băng cũng giống như trước, hơi cúi người về phía trước, khi tay Lương Thư Yểu đụng phải môi cô, hai người đồng thời sửng sốt một chút.
Lương Thư Yểu là bởi vì cảm giác mềm mại của môi cô mà tâm khẽ động, Lục Ẩm Băng là vì trong chớp nhoáng hiện lên một dự cảm, hơn nữa cô cũng ý thức là mình đã có người trong lòng.
Động tác này có chút ái muội? Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy khẳng định sẽ không vui.
Trước kia thì không cảm thấy, từ khi cô thích Hạ Dĩ Đồng, liền phá lệ chú ý giữ khoảng cách cùng người khác thân mật tiếp xúc.
Lục Ẩm Băng tiếp nhận khăn giấy, tựa hồ thẹn thùng mà cười một chút, “Em tự mình làm.”
Lương Thư Yểu nhìn thấy ánh mắt của cô bỗng nhiên lóe lên, lông mi cúi xuống, tựa hồ là che giấu ý thẹn thùng, trong lòng nhịn không được dâng lên một tia hy vọng: Em ấy hiểu sao?
Lục Ẩm Băng lau không miệng mình, phết mứt dâu tây lên bánh mì, ngẩng đầu nhìn cô cười, ánh mắt chuyển động, thầm nói: Có nên đem sự tình của cô và Hạ Dĩ Đồng nói cho Lương Thư Yểu biết? Nhưng nhìn dáng vẻ của chị ấy không quá thích đối phương.
Lương Thư Yểu cúi đầu khuấy sữa bò trong ly, nên thừa dịp này thổ lộ không? Tình địch đã xuất hiện, bản thân lại rõ ràng ám chỉ nhiều năm như vậy, cô ấy một chút cũng không cảm nhận được, nếu không thổ lộ sẽ muộn, vậy thổ lộ đi.
Lục Ẩm Băng cắn môi, ngửa đầu đem ly sữa bò một hơi uống sạch, lạch cạch một tiếng, đặt lên bàn: Vậy thì nói luôn đi!
“Em/ chị có việc muốn nói.” Hai thanh âm cùng nhau vang lên, một thanh âm thì nhẹ nhàng, một thanh âm thì kiên quyết. Nhẹ nhàng, lưng lửng chính là Lương Thư Yểu, ngữ khí kiên quyết chính là Lục Ẩm Băng.
Lương Thư Yểu thật vất vả tích góp được dũng khí liền bị khí thế của Lục Ẩm Băng áp đảo, liền lui về ba bước, cô thường là nhường cho Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng cũng tự mình biết, tự giác nói: “Em nói trước.”
“Em nói đi.”
“Chị đem sữa bò của chị đưa cho em.” Lục Ẩm Băng nói, “Lấy can đảm một chút.”
Lương Thư Yểu: “......”
Khi uống hết nửa ly, ngón tay Lục Ẩm Băng sờ sờ thân ly, thần sắc muốn nói rồi lại thôi: “Nếu em nói cho chị, em có yêu thích một người, chị có hay không sẽ kinh ngạc?”
Vẻ mặt này của cô tuyệt đối không phải đối với người trong lòng. Đồng tư Lương Thư Yểu hơi hơi to ra, ngón tay phải đặt trên đùi không thể kiềm chế nhẹ nhàng run rẩy một chút, “Ai?”
“Chị gặp qua.”
“Ai?”
“Chị đừng tức giận, là người cùng em ngủ chung Hạ Dĩ Đồng.” Lục Ẩm Băng lấy lòng mà cười cười, nắm lấy tay cô, “Em cũng là mấy hôm trước mới xác định được, không tính toán sẽ đi gạt chị, chị là người đầu tiên biết đến, em có phải hay không thực nghĩa khí?”
Đang xới đất và bón cây, Lai Ảnh hắt xì một cái, phương Bắc vào thu sớm, cô mặc trên người một áo khoác mỏng, quyết định ngày mai sẽ xuống núi mua thêm quần áo.
Lương Thư Yểu muốn buông tay cô ra, nhưng lại vô lực cự tuyệt nhiệt độ ngón tay Lục Ẩm Băng, không nói gì, không lên tiếng.
“Lương Thư Yểu?”
“Biểu tỷ?”
“Chị có đồng ý hay không thì vẫn nói một câu a?”
Lương Thư Yểu lạnh lùng nói: “Chị không đồng ý thì đối với em sẽ có ảnh hưởng sao? Em sẽ chia tay cô ấy sao?”
Lục Ẩm Băng “A” một tiếng, làm nũng: “Kia cũng không ảnh hưởng, nhưng là hai người cứ đấu đá nhau, em cũng rất khó xử, chị không thấy trên TV mâu thuẫn của mẹ chồng nàng dâu sao, hiện tại chị ác y vậy á, không, là mẹ chồng tốt, Hạ Dĩ Đồng y như con dâu kia, em như nhân của bánh quy bị kẹp ở giữa vậy, chị yêu quý em như vậy, chị nhẫn tâm để em khó xử sao-----”
“Đủ rồi!” Nếu so sánh như lời nói phía trước y như một thanh dao cùn đang chậm rãi mài dũa, câu sau “chị yêu quý em như vậy” chính là nhanh gọn đâm một phát vào tim, một đao xuyên tâm.
Lục Ẩm Băng: “A?”
Cô ấy không biết gì cả, không thể đối với cô ấy phát giận. Lương Thư Yểu cúi đầu, ngực dồn dập mà phập phồng hai cái, ngón tay chỉ về hướng cửa, cố gắng khống chế chính mình, mới không để giọng nói run rẩy của mình phát ra, nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: “Em đi ra ngoài.”
“Em không đi.” Lục Ẩm Băng đùa giỡn, thấy Lương Thư Yểu không chịu đáp ứng, chỉ cần làm nũng là được rồi, từ nhỏ đã líu nhíu bên tai như chim sơn ca vậy.
“Em không đi ra ngoài?”
“Không đi.” Lục Ẩm Băng phát hiện tâm tình của cô không đúng, ngồi xổm xuống, từ dưới nhìn lên mặt cô, “Chị.... Khóc? Em sai rồi, em thật sự sai rồi, chị thích đối phó với cô ấy thế nào thì cứ vậy đi, vĩnh viễn không thích cô ấy cũng không sao, cùng lắm sau này em không đưa cô ấy gặp chị là tốt rồi, chị đừng khóc, được không?”
Lúc này Lục Ẩm Băng thật sự bị dọa, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thấy Lương Thư Yểu khóc, không đúng, có một lần lúc cô trốn tìm, ham chơi trèo lên cây, không cẩn thận bị ngã từ trên cây xuống, bị gãy chân. Lương Thư Yểu cõng cô đi tìm bác sĩ, dọc đường lại không khóc, khi giao cho bác sĩ thì liền khóc không ngừng, ước chừng là khóc tới một giờ, hiện tại còn bị Lục Ẩm Băng lôi ra chọc ghẹo.
Lục Ẩm Băng trong đầu chớp nhoáng hiện lên một thông tin, cô liền bắt được. Lương Thư Yểu... tổng cộng chỉ khóc hai lần, một lần là bởi vì cô bị té gãy chân, lần thứ hai là bởi vì cô thích một người.
Rất rất rất nhiều hình ảnh như hành quân chuyển động qua.
Khi còn nhỏ.
“Lương biểu tỷ, chị xem trên sân khấu T, người mẫu đi thật soái a, chị làm người mẫu được không?” Vì vậy, trong năm Lục Ẩm Băng chọn vào Viện Điện Ảnh, cô thì chọn làm người mẫu, cùng nhau xuất hiện trên “Ngũ đại”, lúc đó cô là nữ diễn viên nổi tiếng thế giới, còn cô ấy là siêu mẫu nổi tiếng thế giới.
Lúc dậy thì.
“Hai người bọn họ hình như là một đôi, biểu muội, em không cảm thấy thực đẹp mắt sao?” Xác thực rất đẹp mắt, nhưng cùng em có quan hệ gì, em chính là thẳng, chị cong à? Không có việc gì, em nhất định sẽ ủng hộ chị, về sau dẫn bạn gái cho em xem mắt ahahaha, kẹo que này không tồi, chị mua ở đâu, đưa địa chỉ cửa hàng cho em nhanh lên.” Vì vậy, lời tỏ tình mà Lương Thư Yểu chuẩn bị thì bị gián đoạn giữa chừng bởi sự lặp đi lặp lại, ngắt quãng, không nói rõ được.
Thành niên.
“Biểu muội, chị không tính kết hôn, chị thấy thần kinh của em so với người khác thiếu một cái, quyết định về sau chị sẽ chăm sóc em.” “Không cần! Em không có bị người khác khi dễ.” Thói quen hay chọc ghẹo, lừa bịp nhau, cự tuyệt từ đại não không suy xét mà thốt ra, xong rồi thì thôi, không nghĩ nhiều.
Hai người bận rộn hiếm thấy tụ họp.
“Ai? Chị như thế nào lại ở nhà em? Ngày hôm qua không phải tin tức nói còn bận rộn sao? Chị là Tào Tháo thoáng hiện thoáng ẩn a.” “Vì cho em một kinh hỉ, chị.....” “Cảm ơn, đừng có nói nhảm, đi đi đi, đi một vòng rồi ăn cơm.” Cảnh tượng như vậy không biết đã trải qua bao lần, Lương Thư Yểu có phải hay không mỗi lần nhìn bóng dáng của cô lại bất đắc dĩ mà thở dài.
Tất cả mọi thứ, trong ký ức của dòng sông, bị bụi bám trên bề mặt, tranh nhau mà hiện ra trước mắt, hiện lên trong đầu Lục Ẩm Băng, giống như là một cây búa nặng gõ xuống, ầm ầm, đồng thời còn có chút mờ mịt.
Quá quen thuộc, hơn nữa còn quen thuộc với thói quen ôn nhu và săn sóc của chị ấy. Lại quá không quen thuộc, cô chưa bao giờ hiểu được đằng sau sự ôn nhu săn sóc đó mang theo một tâm tư như thế nào.
“Ẩm Băng.....” Lương Thư Yểu hai mắt đẫm lệ nhìn cô, hỏi, “Chị có phải là muộn rồi không?”
Những suy đoán trong lòng đã được chứng thực, Lục Ẩm Băng tay dùng sức nắm lấy cạnh bàn, cực kỳ tự trách, cổ họng nghẹn ngào, hai chữ “đúng vậy” như thế nào cũng không nói ra được.
Thật lâu sau, cô hốc mắt đỏ bừng, khô cằn mà phun ra một câu: “....Thực xin lỗi.”
Hết thảy câu trả lời cho mọi vấn đề nằm ở ba chữ kia.
Lương Thư Yểu cười một chút, nước mắt lại rơi xuống, thì ra cô dành hơn hai mươi năm nay, bất quá chỉ nhận lại được ba chữ đơn giản.
Lương Thư Yểu nói: “Không sao đâu.” Lại thâm tình mà nhìn chăm chú đôi mắt cô, như muốn đem cô khắc sâu vào xương cốt, lại muốn đem linh hồn của cô mà hủy diệt đi, nói, “Chị yêu em.”
“.....”
“Chị yêu em.”
“.....”
“Chị yêu em.”
“......” Lục Ẩm Băng nước mắt rơi như mưa.
“Em phải trả lời chị.” Lương Thư Yểu nhìn cô, thần sắc thực nghiêm túc.
Lục Ẩm Băng nghẹn ngào: “Chị muốn em trả lời cái gì?”
“Em không yêuchị.”
Lục Ẩm Băng khụt khịt một chút, gật đầu.
Lương Thư Yểu nói: “Chị yêu em.”
Lục Ẩm Băng nói: “Em không yêu chị.”
“Tốt,“ kết thúc, Lương Thư Yểu đầy lệ trên mặt, cô hít thở một hơi thật sâu, rút hai tờ khăn giấy nhẹ nhàng mà lau nước mắt trên mặt mình, lại đổi mới, giúp Lục Ẩm Băng lau sạch sẽ, “Lần cuối cùng, về sau sẽ có người khác chăm sóc em.”
Lục Ẩm Băng nước mắt lại rơi xuống, khóc đến nỗi thở hổn hển.
Lúc này Lương Thư Yểu không lau cho cô nữa, cô đặt hộp khăn giấy vào tay Lục Ẩm Băng, cười khổ: “Nói một lần cuối cùng, chính là lần cuối cùng. Em đi đi, tạm biệt.”
Đưa Lục Ẩm Băng đi, Lương Thư Yểu trở về phòng tắm rửa, dùng túi đá chườm mắt, đeo kính râm, mang khẩu trang, mũ lưỡi trai, tùy tiện đeo cái túi nhỏ, xuống lầu, khiêm tốn mà rời khỏi khách sạn.
Giống như là chưa bao giờ đến đây, thay đổi thì chính là thay đổi.
Buông bỏ như thế nào, thời gian sẽ cho người ta đáp án.
Hạ Dĩ Đồng lại tiếp nhận một phen dạy dỗ của tay già tình trường Phương Hồi, tự mình cân nhắc tiếp thu, đang ở trong phòng tập diễn, cửa từ bên ngoài đẩy vào.
“Lục lão----” Hạ Dĩ Đồng dừng lại, tươi cười biến mất.
Lục Ẩm Băng chạy vào, nhào lên giường, mặt áp lên gối, không nhúc nhích, bả vai có chút động.
Hạ Dĩ Đồng tiến tới, quỳ gối trên giường, đi nhìn mặt cô, Lục Ẩm Băng vươn tay ra, đem cô đẩy ra, cách khỏi tầm mắt của mình: “Cho tôi an tĩnh trong chốc lát.”
Buổi sáng 10g, di động Lục Ẩm Băng nhận được tin nhắn WeChat.
Lương Thư Yểu ——【 chị trở về. 】
Lương Thư Yểu ngồi trên taxi đi ra sân bay, nhắm mắt lại.
Cô trước kia đều nhắn “Chị đi rồi” “Chị đi ra ngoài” “Chị đi XX”, chưa từng có dùng qua hai từ “trở về”, bởi vì đối với cô mà nói, chỉ có Lục Ẩm Băng thì có thể gọi là về nhà.
Hiện tại thì không còn nữa.
Vậy thì trở về nơi mà cô nên đi, bốn tuần lễ thời trang sắp tới sẽ khai mạc, sân khấu T mới là chiến trường của cô.
Bước lên, cô vẫn là siêu mẫu có ánh hào quan vạn trượng kia, bất quá tất cả những chuyện này, không còn liên quan gì đến Lục Ẩm Băng nữa.
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói, “Cô là minh tinh sao? Đeo mắt kinh và khẩu trang.” Có rất nhiều người nổi tiếng quanh đây, thỉnh thoảng có thể xin chữ ký cho bọn trẻ.
Lương Thư Yểu cởi bỏ khẩu trang, để lộ nụ cười lịch sự: “Xin chào, ngài xem tôi giống ai?”
Khuôn mặt của người mẫu nổi tiếng trên trực tuyến không dễ nhận biết như những các minh tinh khác, tài xé nhìn gương chiếu hậu, suy đoán: “Cô là.....Lương Thư Yểu sao?” Nhìn chiều cao có chút giống, ngũ quan cũng giống, đứa nhỏ nhà mình thích Lương Thư Yểu sắp phát điên luôn, trong nhà đều là poster.
Lương Thư Yểu hơi hơi mỉm cười nói: “Lương Thư Yểu là biểu tỷ của tôi, tôi là biểu muội cô ấy.”
Tài xế vui vẻ: “Như tôi nói mà, thực giống.”
Lương Thư Yểu cũng cười: “Kỳ thật tôi thường xuyên bị người ta nhận nhầm thành minh tinh, có khi sẽ bị người khác gọi lại muốn ký tên.”
“Cô đừng nói, trên xe tôi từng ngồi không ít minh tinh, cái gì mà Nhị Lang Thần, Thiên Bồng Nguyên Soát a, tôi đều từng chở qua.”
Lương Thư Yểu không biết ông ấy nói phiên bản Nhị Lang Thần nào, phụ họa nói: “Lợi hại.”
Tài xế là một người hay nói, cùng cô nói Đông nói Tây, nước miếng tung bay, một đường liền tới sân bay, Lương Thư Yểu từ trong túi ra đưa hai tờ một trăm NTD, xuống xe, vẫy vẫy tay với tài xế, đi bộ vào.
Khoảng khắc bước vào cửa, cô quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía mặt trời, mãi cho đến khi ánh sáng mặt trời làm mắt cô có chút đau.
Xoay người, không hề lưu luyến.