Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 134: Chương 134




Kinh Tú đi đến nơi mà nàng chỉ, trên mặt tuyết có một bộ bàn ghế nhỏ, trên bàn được đặt một bình rượu gạo. Hắn chậm rãi phủi tuyết trên ghế, nhàn nhã ngồi xuống. Ngẩng mặt lên, vừa lúc nhìn thấy Trần Khinh cũng nhìn mình.

Trần Khinh cởi giày đi trên tuyết, đeo mặt nạ đồng, nửa khuôn mặt lạnh như băng, nửa khuôn mặt thì trầm mặc, đôi mắt trong trẻo lặng lẽ nhìn hắn, đôi mắt ấy trong trẻo hệt như nước, lại như có một tầng sương mờ mờ phủ lên.

Rất giống với nhiều năm trước, lúc nàng tiến cung, một điệu nhảy làm cả thiên hạ phải kinh ngạc.

Kinh Tú tự rót rượu cho mình, vẫn nhàn hạ.

Trần Khinh đứng yên trong chốc lát, chân phải bỗng đá lên phía trước, “đinh đinh” một tiếng, chuông được đeo ở mắt cá chân vang lên, nàng khẽ động, vòng eo nhỏ nhắn, chậm rãi nhảy múa.

Không có người đánh đàn, không có nhịp trống, nàng nhảy múa vô cùng yên tĩnh, tiếng chuông lúc có lúc không, mỗi một lần nhấc chân, trên mu bàn chân còn dính một chút tuyết.

Băng thanh ngọc khiết.

Nàng nhảy rất chuyên tâm, rất nghiêm túc, giống hệt như lúc nàng luyện tập, mỗi một động tác đều vô cùng chính xác, không để xuất hiện một sai lầm nào.

Trong ánh mắt của Kinh Tú đều là bóng dáng của nàng, lạnh nhạt, mỉm cười, thống khổ, tuyệt vọng, thâm tình, rất nhiều cảm xúc phức tạp ở trong đáy mắt hắn.

Kinh Tú cảm nhận được ánh mắt Trần Khinh, liền đem mọi cảm xúc khi nãy xóa sạch, hết sức chăm chú mà thưởng thức điệu múa của nàng, ngẩng đầu gật đầu một cái, mỉm cười.

Trần Khinh lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, chậm rãi nở nụ cười.

Kinh Tú hơi sửng sốt, nụ cười kia hệt như lúc đầu hắn gặp nàng, lập tức khiến hắn nhớ lại những năm đó. Hắn cảm thấy trong lòng ngực trống rỗng, khó thở, tay cầm bình rượu khẽ run.

Trần Khinh.....

Hắn gọi thầm trong lòng.

Trần Khinh ở trước mặt hắn ngã xuống.

Bình rượu rơi trên nền tuyết, rượu chảy ra, để lại một vệt dài trên tuyết.

“Trần Khinh!” Kinh Tú chạy tới, kêu lên một tiếng.

Hắn đỡ nàng lên, gỡ mặt nạ đồng xuống: “Trần Khinh!”

Trong ánh mắt hiện lên một cảm giác sợ hãi trước đây chưa từng có, không phải là cảm giác sợ hãi trước cảnh nước mất nhà tan, liều chết hi sinh cho xã tắc; chẳng sợ ngàn dặm chạy trốn mà truy binh gần cận kề; chẳng sợ lưỡi kiếm sắc bén của kẻ thù ngay trước mặt, chém một đường, máu chảy đầy mặt. Chưa một lần nào như bây giờ, hắn cảm thấy thống khổ như sắp chết.

Cảnh tượng như không mong đợi đã xuất hiện, Trần Khinh mặt tái nhợt, tay lạnh như băng, nhưng hô hấp của nàng vẫn rất yếu. Nàng vẫn có thể đưa tay sờ mặt hắn, sờ mũi hắn, sờ lông mày của hắn, sờ cả vết sẹo trên mặt hắn, cười an ủi hắn: “Ta chỉ là.... Bỗng nhiên bị mất sức thôi, chàng đừng quá khẩn trương.”

Nàng nắm lấy tay hắn.

Kinh Tú bây giờ mới phát giác tay của hắn rất run, toàn thân cũng đều phát run.

Hắn là đang sợ hãi.

Ngón tay của Trần Khinh nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay hắn: “Chàng... Đừng sợ.”

Kinh Tú nghẹn ngào suýt khóc, nói: “Ta không sợ.”

“Được.” Trần Khinh sờ lông mày dài, nhu mỹ như nữ nhi của hắn, nhẹ nhàng mà nói, “Chàng thực dũng cảm, vẫn luôn dũng cảm như vậy.”

Khi còn nhỏ, một mình không nói với ai, cả gan đi xuống núi tìm phụ hoàng, nếu không phải ta ngăn ngươi lại, chắc lúc đó đã bị sói ăn mất rồi. Duyên phận, đôi khi thật khó hiểu.

Đáng tiếc, duyên phận này phải kết thúc, nàng đã nhìn thấy được điểm cuối cùng của con đường này rồi. Chắc hẳn là từ lúc nàng đáp ứng tiên hoàng phải giúp đỡ Kinh Tú, hoặc có thể là sớm hơn, là từ lúc nàng tiếp nhận Phá Tuyết Lệnh từ sư phụ nàng, nàng đã biết có kết cục này.

Chủ nhân của Phá Tuyết Lệnh, thời thế loạn lạc mà xuất hiện, khi giang sơn ổn định, chủ nhân phải chết.

Vẫn không cam lòng, vẫn có một chút tham luyến.

Thở dài một tiếng, nàng cố mở to mắt, cố gắng không khóc, đồng thời cũng khắc sâu hình ảnh người trước mắt, nàng nói: “Chàng về sau sẽ càng ngày càng dũng cảm như vậy.”

“Ta không cần!”

Kinh Tú lại nhìn nàng, nói rõ từng chữ một: “Ta, không, muốn!”

Có một số lời nói không nói ra sẽ không kịp nữa, sợ hãi bao chùm khắp cả không gian, đè nặng trong lòng hắn, Kinh Tú nói năng lộn xộn: “Một tháng nữa, ta sẽ đăng cơ, lúc đó, ta và nàng cùng nhau đến Cửu Long Đài tế trời, ta sẽ tuyên bố ngươi sẽ là mẫu nghi của Sở quốc, là thê tử duy nhất của Kinh Tú này. Ta nói rồi, ta đã nói rồi, nếu ta làm hoàng đế, nhất định sẽ cưới nàng làm Hoàng Hậu. Nàng có nhớ không?”

Trần Khinh cười, nói: “Ta nhớ rõ.”

“Nàng nguyện ý sao?” Nàng khi đó vẫn chưa đáp ứng hắn, Kinh Tú ánh mắt như lửa đốt mà nhìn nàng, hỏi, “Giờ phút này, ta muốn cưới nàng làm thê tử, nàng nguyện ý sao?”

“Nguyện ý.” Trần Khinh vẫn cười, cười lên rất đẹp, rất dịu dàng.

Kinh Tú bất an nói: “Nàng đừng gạt ta.”

“Không có lừa chàng.” Trần Khinh dựa vào người hắn, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn, “A Tú, nơi này lạnh quá, chàng mang ta trở về phòng đi.”

Kinh Tú đeo giày vào cho nàng, sau đó cởi áo khoác ngoài choàng lên người nàng, cõng nàng trên lưng.

“Ôm chặt lấy ta, ngã xuống là ta không chịu trách nhiệm đâu đó.”

Hai tay Trần Khinh sờ vai hắn, ôm chặt cổ hắn. Bờ vai của hắn vẫn mỏng manh, nhưng lại kiên cường, còn gánh vác cả giang sơn, cũng bảo vệ được nàng. Cả cơ thể này, đã chịu quá nhiều vết thương, trong đó vết thương nặng nhất có lẽ là do nàng để lại.

Chắc hẳn là rất đau? Đó cũng là thời điểm nàng không ở bên cạnh hắn.

Cục diện ở bên ngoài như thế nào, nàng đều rõ như lòng bàn tay mình, chỉ cần nàng rời đi, mới có thể hoàn thành sứ mệnh cuối cùng, cũng sẽ buông tha hắn.

Nàng khẽ quay mặt đi, không để cho nước mắt rơi trên cổ Kinh Tú.

“Ta hôm qua đi xem hỉ phục cho nàng, có họa tiết hệt như trên áo bào của ta, chắc hẳn còn một tháng nữa sẽ may xong, không vội.”

“Được.”

“Ta biết nàng đang lo lắng cái gì, tuy triều thần vẫn phản đối, nhưng đây là đại sự của ta, bọn họ không cần phải can thiệp, nàng chỉ cần an tâm ở trong cung chờ đợi.”

“Được.” Nàng vỗ vỗ bả vai hắn, Kinh Tú dừng lại, Trần Khinh nhẹ giọng nói, “Chàng đi chậm một chút.”

“Được,“ Kinh Tú nhìn con đường trước mắt, đi chậm lại, hai mắt đẫm lệ, giọng khàn khàn: “Ta nghĩ kĩ rồi, về sau điện này nàng không cần thì liền bỏ đi, nàng qua ở trong cung của ta đi, dù sao ta chỉ có mỗi nàng là thê tử, sẽ không cưới người nào khác. Hậu cung sẽ đổi thành vườn rau, vườn hoa, chờ ta trở về...”

Hai tay vòng lấy cổ hắn, chậm rãi, buông lỏng ra, trọng lượng dồn lên hết vai hắn.

Kinh Tú hít một hơi thật sâu, lại nhịn không được, nước mắt lại rơi trên nền tuyết, nghẹn ngào nói câu nữa: “Chúng ta ở đây làm ruộng, trồng rau, nàng có chịu không?”

Trả lời lại hắn chỉ có mỗi sự yên tĩnh.

Mu bàn tay bỗng chốc nóng lên, sau đó chợt lạnh, hắn cúi mắt nhìn, là một giọt máu đang nhỏ giọt từ từ trên lưng hắn, đọng lại đầu ngón tay, thấm vào trên nền tuyết.

Hắn dồn hết tất cả sức lực của mình, quỳ xuống, đầu gối vùi sâu vào tuyết, người sau lưng cũng ngã xuống, Kinh Tú lúc này mới phản ứng, hoảng sợ, xoay người lại đỡ nàng, là khóe miệng trên Trần Khinh có vết máu, nàng đã vĩnh viễn rời bỏ hắn.

Kinh Tú gần như hờ hững mà nhìn người trong lòng, tựa hồ đây không phải là người mà hắn quen biết, nàng sao lại nằm bất động ở đây? Hắn mờ mịt, nghĩ thầm, đây không phải là nàng.

Hắn liền ngơ ngác nhìn như vậy, thật lâu sau, nước mắt khô lại, khoé mắt cũng ửng đỏ.

Tuyết lại rơi, gió lạnh cũng thổi, môi của Trần Khinh đã chuyển sang màu trắng, tay chân cứng đờ.

Kinh Tú ngẩng đầu, bông tuyết rơi vào mắt, cổ họng phát ra tiếng nức nở, hắn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Trần Khinh, dán lên mặt mình, thoáng sau, nước mắt lại rơi như mưa.

Thì ra khi người ta thống khổ đến cực điểm, sẽ không thể phát ra chút âm thanh nào.

......

“Cắt,“ Tần Hàn Lâm đằng sau máy quay, đã khóc rối tinh rối mù lên, lại kiên định lần nữa quay đầu lại, muốn ném hàng tá viên gạch qua cho biên kịch, lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, “Qua!”

Tất cả mọi người trong đoàn phim đều không nhúc nhích, một đám người khóc bù lu lên, có người ôm nhau khóc, còn có người thì không có ai để ôm.

Trên màn hình, Lục Ẩm Băng vẫn còn ôm Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng mở mắt ra, mặt đầy nước mắt, phần lớn đều là Lục Ẩm Băng khóc, chỉ có một vài khúc là cô khóc, cô lấy tay lau nước mắt cho Lục Ẩm Băng: “Đừng khóc Lục lão sư, em không có chết đâu.”

Lục Ẩm Băng nín khóc rồi mỉm cười, kéo tay cô đứng dậy, phủi phủi tuyết ở trên người.

Phụ trách quay phim cũng ghi lại đoạn này, để làm tư liệu cho hậu kỳ.

“Chúc mừng Hạ lão sư! Cuối cùng cũng thuận lợi đóng máy!”

Nhân viên công tác của đoàn phim, nhà sản xuất cùng đạo diễn sôi nổi đi bắt tay Hạ Dĩ Đồng, cảm ơn cô ấy đã toàn tâm toàn ý quay phim trong sáu tháng này, Hạ Dĩ Đồng vừa diễn cảnh khóc khi nãy, hiện tại lại khóc thêm đợt nữa.

Hạ Dĩ Đồng cũng cảm tạ mọi người, rồi đưa quà cho mọi người mà cô đã chuẩn bị, đến chỗ Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm mặt cũng đầy lệ, thật không giống bộ dáng không đứng đắn thường ngày: “Không còn gì để nói với em, về sau tiếp tục nỗ lực như vậy, em cũng đừng có quên tôi, nếu không là tôi đứng trước cửa nhà em khóc cho xem.”

Hạ Dĩ Đồng bị ông làm cho dở khóc dở cười.

Tần Hàn Lâm vỗ vai cô, thấp giọng nói: “Theo quan điểm đạo diễn, thì em quả thật là một diễn viên chân chính, đừng xem thường bản thân mình, thật vững vàng bước từng bước một, tôi tin có một ngày em sẽ toả sáng.”

Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc gật đầu.

Rốt cuộc cũng tới phiên Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng đứng ở một bên nhìn, nhìn cô ôm vài cái, sau đó còn nói hai ba câu, nói không ăn dấm thì không có khả năng, khẳng định dấm đã phát tán.

Hạ Dĩ Đồng bước tới, thuận tiện đem sức lực của mình ôm Lục Ẩm Băng một cái.

Lục Ẩm Băng cả người đang xù lông, cũng ôm lấy cô.

Hai người ôm 3s đồng hồ, sau đó thì tách ra.

Lục Ẩm Băng nói: “Em có dự định tiếp theo không?”

Hạ Dĩ Đồng nói: “Chuẩn bị phải đi tuyên truyền cho bộ phim truyền hình.”

Lục Ẩm Băng nói: “Bao lâu?”

Hạ Dĩ Đồng nói thật: “Để xem lịch trình thế nào, chắc là sẽ đi liên tục tới tận năm sau.”

Lục Ẩm Băng lại ôm cô lần nữa, ở trên cổ cô mà hít sâu một hơi về mùi hương của Hạ Dĩ Đồng.

“Chúc mừng em đóng máy, hẹn gặp ở Bắc Kinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.