Hạ Dĩ Đồng đóng máy, nhưng Lục Ẩm Băng thì chưa, cô còn hai cảnh quay chưa quay xong, một là cảnh đăng cơ, một cảnh là ngày tuyết rơi vào mấy năm sau.
Sau một hồi là cảnh quay cuối của cô, tuyết vẫn rơi như vậy, buổi trưa, đạo cụ, nhà sản xuất, đạo diễn vội vã ăn hai ba miếng rồi cùng nhau dàn dựng cảnh quay. Vì do đã quay xong cảnh của mình, trước khi đi tuyên truyền cho bộ phim khác, Hạ Dĩ Đồng có ba ngày rảnh rỗi ở đây, lưu lại hỗ trợ mọi người, vì vậy câu nói “hẹn gặp ở Bắc Kinh” của Lục Ẩm Băng chắc hơi sớm.
Ngày hôm sau cảnh 《 đăng cơ đại điển 》, thay đổi địa điểm quay, bố trí rườm rà hơn, diễn viên quần chúng mời tới tận mấy trăm người, đứng đầy cả phim trường.
4g chiều hôm đó, sắc trời tối lại, Tần Hàn Lâm cuối cùng cũng nói một câu “Qua.”
Bộ phim 《 phá tuyết 》, quay từ ngày 7 tháng 7 năm 2016 đến ngày 9 tháng 1 năm 2017, sau nửa năm, chính thức tuyên bố đóng máy.
Ngay sau khi bộ phim kết thúc, tất cả mọi người đều lên xe trở về khách sạn, bữa tiệc tối đó được chuẩn bị rất hoàng tráng, sang trọng, các diễn viên chính, đạo diễn, nhà sản xuất, ngồi ở bàn chính, những người ở bộ phận khác thì ngồi bàn còn lại, có người thì thích ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó, thích ngồi kế ai thì ngồi, nhìn chung thì không theo quy tắc gì hết trơn. Sau đó là đủ món ngon đầy đủ màu sắc, hương vị được dọn lên.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng thì trở về khách sạn lấy hành lý, một lúc sau mới đến, cả hai người đều có chuyến bay khá muộn, chẳng qua là một người bay tới Bắc Kinh, một người phải bay tới tỉnh H.
Tần Hàn Lâm có thể nói ông là người thấy tiệc tùng thì tâm trạng rất sảng khoái, sự nghiêp, tình duyên đều có thành tựu. Mỗi ngày ông đều phải ăn cẩu lương, cuối cùng cũng đóng máy, có thể tụ họp với Chiêm tổng, hiện tại ông rất là hưng phấn.
Vừa thấy hai diễn viên chính nhà mình từ xa đi tới, Tần Hàn Lâm liền đứng dậy, kêu “Chỗ này chỗ này“. Sau đó thì lôi kéo Chiêm tổng cũng đứng dậy, chắc là sợ hai người họ không nhìn thấy.
Lục Ẩm Băng ngồi kế bên Hạ Dĩ Đồng.
Đúng rồi, biên kịch đao phủ nổi tiếng ở trong giới cũng có đến bữa tiệc, chẳng qua là lúc nào lên sân khấu thì mới đáp ứng lộ mặt. Chu Nhất Văn so với trong tưởng tượng của Hạ Dĩ Đồng thì trẻ hơn nhiều, đại khái chỉ tầm 30, hoặc có khi là không đến. Đầu nhỏ, ăn mặc giản dị, không đeo mắt kính, mặc áo sơ mi màu xám cùng với áo khoác cùng màu, dáng vẻ rất nhỏ con.
Nếu không phải Lục Ẩm Băng cùng Chu Nhất Văn chào hỏi, Hạ Dĩ Đồng chắc cũng không nhận ra hắn, chỉ nghĩ tới là người của nhà làm phim nào đó.
Chu Nhất Văn đã nổi tiếng ở trong giới biên kịch ít nhất mười năm, nếu suy tính một chút, khi hai mươi mấy tuổi thì hắn đã bắt đầu viết kịch bản, có lẽ là sớm hơn, chỉ là không bị người ta phát hiện ra mà thôi, Hạ Dĩ Đồng không khỏi líu lưỡi khen ngợi, cảm giác người này trong giới quả là ngoạ hổ tàng long. Nếu cô không có duyên tiến vào đoàn phim này, thì chắc cũng không có cơ hội để kết bạn với nhiều người có tiếng trong giới như vậy.
Cô cũng cung kính mà gọi một tiếng: “Chu biên kịch.”
Chu Nhất Văn cũng nhàn nhạt gật đầu: “Ừm.”
Thái độ này đối với cô khác xa với thái độ ban nãy đối với Lục Ẩm Băng, hoàn toàn xa cách.
Hạ Dĩ Đồng nghĩ thầm: Khó trách, một người viết được kịch bản như vậy thì tính cách như vậy đều không sai.
Tần Hàn Lâm cả đời này làm như rất thích phá đám, lớn tiếng nói: “Tui nói nè lão Chu, ông đừng có giả bộ nữa, tối hôm qua tui gửi cho ông đoạn phim kia, không biết là người nào khóc um sùm, còn tự chửi bản thân là tự viết ra cái kịch bản như vậy.” Ông học theo cách nói chuyện của Chu Nhất Văn, “Nếu tui mà tự biên kịch y dậy á, tui chắc là tự ném gạch bản thân quá.”
Khoé mắt của Chu Nhất Văn giật giật.
Tất cả người ngồi ở bàn đều cúi đầu cười nghẹn, những người có quan hệ tốt, thì càng trực tiếp cười to hơn, trong đó bao gồm cả người yêu của Tần Hàn Lâm là Chiêm tổng. Chiêm tổng qua nhiều năm nhưng phong độ vẫn không giảm, cười lên vẫn mê người như vậy.
Tần Hàn Lâm bị nụ cười của chồng mình làm cho hoa mắt, bình tĩnh lại quay đầu nói với Chu Nhất Văn: “Ông nói xem, người đó có phải là ông không? Tui có bằng chứng đó nhen, lịch sử trò chuyện hôm qua tui còn lưu lại đó.”
Chu Nhất Văn nghe Tần Hàn Lâm nói: “Thôi, ông im giùm!”
Tần Hàn Lâm: “Được, im thì im.” Quay đầu liền khóc chít chít với chồng, “Mình xem, hắn hung dữ dới tui kìa ~”
“Không khóc, không khóc.” Chiêm tông vỗ vỗ vai hắn, đứng lên, giơ chén rượu, nhìn về Chu Nhất Văn cười nói, “Lâm nhà tôi không hiểu chuyện, tôi bồi tội thay, trước kính lão Chu một ly.”
Chu Nhất Văn cũng nể tình, nói: “Không sao, ai mà không biết ổng không đứng đắn.”
Tần Hàn Lâm ôm cánh tay của Chiêm tổng, mắt nhìn quanh mọi người, nhìn đi, nhìn chồng nhà tui rất là đẹp trai nha, còn sủng tui nữa, tửu lượng cũng tốt, mấy người làm gì có, ghen tị hông, ghen tị cũng không cho đâu, hừ.
Mọi người rất vui vẻ, không ăn thèm ăn cẩu lương của ông, còn ném ánh mắt xem thường, thậm chí là muốn nhào dô quánh lộn.
Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng liếc nhìn nhau, cũng thấy được sự hâm mộ trong mắt của đối phương. Ít có cặp đôi nào trong giới lại dám thể hiện tình cảm trắng trợn như vậy.
Ban đầu mọi người còn có chút câu nệ với nhau, chưa tới 10 phút, mọi người không còn khách sáo nữa, uống rượu nhiệt tình, nhà đạo diễn, sản xuất, diễn viên, ăn uống rồi nói chuyện trên trời dưới đất, Chiêm tổng là nhà sản xuất lên phát biểu đôi chút, cảm tạ nhân viên công tác, và diễn viên, nếu có cơ hội lần sau sẽ tiếp tục hợp tác, thật ra thì ai nấy đều biết lí do tại sao Chiêm tổng lại đầu tư bộ phim này. Tần Hàn Lâm thì càng uống rượu thì càng nói nhảm, được Chiêm tổng đút đồ ăn cho thì tính nết càng dịu dàng, hiền hoà hơn, mọi người kéo ông đi chụp hình chung, ông cũng tủm tỉm cười, sau đó liền hét to một tiếng: “Chu Nhất Văn, ông đừng có chạy, tui có quà tặng cho ông nha!”
Chu Nhất Văn nghe thấy thì mông liền rời khỏi ghế, định chạy trốn.
“Chiêm Hoa, ngăn ổng lại!”
Chiêm tổng động tác rất nhanh, đuổi kịp Chu Nhất Văn, dẫn hắn về chỗ ngồi, cười: “Nể mặt mũi cho tôi, Chu biên kịch, dù sao sau bữa ăn này thì rất hiếm khi gặp lại.”
Chu Nhất Văn vẻ mặt không còn gì luyến tiếc trên đời, muốn chết a.
Hạ Dĩ Đồng lặng lẽ hỏi Lục Ẩm Băng: “Bọn họ tính làm gì?”
Lục Ẩm Băng lắc đầu tỏ vẻ cô cũng không biết, nhưng trực giác nói cho cô rằng, “Hẳn là có chuyện tốt.”
Lúc Tần Hàn Lâm trở về, còn dẫn theo một tiểu ca Thuận Phong, đang ôm một cái hộp vuông, đặt xuống trước mặt Chu Nhất Văn, tiểu ca Thuận Phong đưa bút cho Chu Nhất Văn, nói: “Chu.... Tiên sinh, xin ngài ký tên.”
Chu Nhất Văn ký tên.
Tần Hàn Lâm thúc giục hắn mau mở hộp ra, hoàn toàn nhìn không ra là bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp hoạ.
Bên này xảy ra chuyện lạ, mọi người đang ăn uống, chụp ảnh thì đều vây quanh lại đây, Chu Nhất Văn trước con mắt của biết bao người, lấy chìa khoá mở hộp rương đó ra, vừa mở ra, toàn bộ người đều im lặng.
Ngay sau đó, không biết là ai bật tiếng cười đầu tiên, mọi người liền cười rồ lên, ai nấy đều tán dương Tần Hàn Lâm.
Ông coi như đã hoàn thành tâm nguyện của mọi người.
Trong hộp kia chứa đầy dao, kéo, gạch đá, Tần Hàn Lâm bước tới, cầm cái hộp lên, trìu mến nhìn hắn: “Đây là tâm huyết của cả đoàn phim, xin ông hãy nhận lấy.”
Chu Nhất Văn yên lặng ôm cả hộp lưỡi dao, gạch đá về nhà.
Hạ Dĩ Đồng thấp giọng lo lắng hỏi: “Như vậy không phải sẽ làm tổn hại hoà khí sao?”
Lục Ẩm Băng lắc đầu cười: “Tần Hàn Lâm khác người, có thể cùng người khác đùa giỡn, em lo lắng cho cáo già đó làm gì, lo lắng cho bản thân mình đi.”
“Cái gì bản thân? Em?”
Lục Ẩm Băng nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, chỉ cười, không nói tiếp, nói: “Không có gì đâu.”
“Rốt cuộc chị vừa nói gì?”
“Thật không có gì.”
Cô ấy không nói, Hạ Dĩ Đồng cũng không hỏi nữa, nhìn biểu cảm của cô ấy, không chừng là đang trêu chọc mình.
Hạ Dĩ Đồng nói: “Em muốn đi kính rượu.”
Lục Ẩm Băng nhìn cô một hồi lâu, mới nói: “Đi thôi.”
Trong văn hoá rượu của Trung Quốc, cho dù ghét tới cỡ nào, cũng có lúc sẽ phải cam chịu, nhưng ở đoàn làm phim thế này, không có gì đáng trách cả, nhân cơ hội này để mở rộng mối quan hệ, tăng độ hảo cảm, hơn nữa quan hệ của cô trong đoàn phim cũng khá tốt, sắp chia tay đi mời rượu cũng không có gì là đáng trách.
Nhưng Lục Ẩm Băng cảm thấy khó chịu, cô không thích nhìn Hạ Dĩ Đồng phải tự ép mình làm những chuyện khó xử, không thích cô ấy phải giao lưu với người khác, đó là toàn đang giả bộ.
Thôi được rồi, mặc dù là ý tốt, nhưng cô vẫn không thích.
Nói vui thì vui, không vui thì là không vui. Thích là thích, không thích chính là không thích.
Không muốn cô ấy phải sống giả bộ, mệt mỏi như vậy.
Có người lại đây kính rượu với Lục Ẩm Băng, đối phương hoàn toàn uống cạn, nhưng Lục Ẩm Băng chỉ nhấp một ngụm, miệng cười, nhưng uống xong liền quên hẳn đối phương là ai.
Cô đứng lên.
Hạ Dĩ Đồng đã uống ba ly, cảm thấy vẫn còn ổn, thấy một X tổng nào đó đang đi đến chỗ này, duỗi tay ôm lấy bả vai Hạ Dĩ Đồng, cùng cô tiến về phía người đó.
Lục Ẩm Băng: “X tổng.”
X tổng lập tức cười nói: “Thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh.”
Lục Ẩm Băng: “Đây là Hạ Dĩ Đồng, là một diễn viên chuyên nghiệp, rất nghiêm túc khi làm việc, thỉnh ngài chiếu cố cô ấy một chút, tôi vô cùng cảm kích.”
X tổng nói: “Nhất định, nhất định rồi.”
Hạ Dĩ Đồng từ đầu tới cuối cuộc nói chuyện này chỉ uống một ngụm rượu nhỏ, chưa kịp nói câu “cảm ơn” thì đã bị lôi đi, X tổng còn chủ động đưa danh thiếp cho cô. Cô cả người đều ngây dại, cô lăn lê bò lết nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có cảm giác được ôm đùi vàng là như thế nào. Không, không phải là đùi vàng, mà Lục Ẩm Băng hệt như người vàng biết đi thì đúng hơn.
Lục Ẩm Băng dẫn cô sang một nhà đầu tư khác, cô còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Ngón tay Lục Ẩm Băng ở trên cánh tay cô khẽ ấn ấn một chút, có chút đau, Hạ Dĩ Đồng liền tỉnh táo. Lục Ẩm Băng kéo cô ra chỗ ít người, trên người Lục Ẩm Băng chỉ mặc chiếc áo len bên trong, kiểu dáng rất thời thượng, màu đỏ rượu, đặc biệt còn tôn lên làn da của cô.
Nhiệt độ của cánh tay truyền tới làn da, xuyên qua lớp áo len mềm mại đó, ấm áp, cánh tay đó vòng qua cổ, ôm cô rất chặt.
“Nếu chị biết em sớm hơn....” Lục Ẩm Băng ôm bả vai cô, dẫn cô đi đến nơi ít người, ở cách đó không xa.
Hạ Dĩ Đồng hơi giật mình.
Lục Ẩm Băng cúi đầu, yên lặng nhìn cô, giơ tay vén vài sợi tóc ra sau tai, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tim Hạ Dĩ Đồng đập nhanh hơn.
Lục Ẩm Băng nói: “Nếu chị biết em sớm hơn, sẽ không để em cực khổ như vậy.”
Lục Ẩm Băng lại cười cười, nói: “Bất quá bây giờ vẫn chưa muộn, về sau có chị, em không cần phải miễn cưỡng làm những chuyện mà bản thân không thích, chị vẫn luôn ở bên cạnh em.”