Phim trường ở một tỉnh thành phố S, lái xe qua đó không xa.
Hạ Dĩ Đồng ngồi trên xe bảo mẫu thấp thỏm lo âu, tay cứ nắm chặt di động rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại nắm chặt, mồ hôi cũng ra cả tay.
Nhiều năm nay, mỗi lần cô gặp Lục Ẩm Băng là đều khẩn trương vô cùng. Trong lòng cô đã diễn tập vô số cách thức chào hỏi, rồi lại bị chính mình phủ định, tiếp tục giả tưởng, tiếp tục phủ định.
Trợ lý lén nhìn cô, thấy cô không ngừng cầm lấy ly nước trên bàn uống, hỏi: “Hạ lão sư, chị có phải không khỏe hay không?”
Hạ Dĩ Đồng nhấn giữ cái tay đang run run của mình, nói: “Không có chuyện gì, trời nóng, dễ khát nước thôi.”
Trợ lý yên lặng mở thêm chai nước cho cô.
“Cảm ơn.”
Hạ Dĩ Đồng nhìn điện thoại, còn nửa tiếng nữa, cô mở ra một bộ phim được lưu trong điện thoại, xem lần thứ 12, tên phim là 'Bổ Phong', là một bộ phim nổi tiếng nửa năm trước về gián điệp chiến tranh, dư luận rất vang dội còn doanh thu phòng vé thì lời to.
Trên màn hình Lục Ẩm Băng đóng vai nữ chính, mặc sườn xám màu xanh đen, tay trái kẹp một tẩu thuốc dài, ngồi dựa ở trên ghế, thân hình và tư thái đều hoàn toàn thể hiện ra là danh gia vọng tộc của thời kỳ dân quốc. Cô chậm rãi giương mắt nhìn về phía người đàn ông tuấn tú, môi đỏ từ từ phả ra một hơi thuốc, bỗng nhiên cười: “Anh chính là A Lam mà đội trưởng Phương nói tới?”
Giọng nói chế giễu của Lục Ẩm Băng truyền vào tai của Hạ Dĩ Đồng, Hạ Dĩ Đồng bất giác nín thở, cẩn thận chăm chú mà theo dõi, giống như có thể nghe tiếng thở yếu ớt của cô ấy vậy.
Đây là một đoạn phim dài, không có âm nhạc, chỉ có lời thoại đôi bên thăm dò nhau. Hai phút sau, Lục Ẩm Băng cách người đàn ông đó không tới 10cm, cô vòng ra sau lưng hắn, dịu dàng đặt nòng súng phía sau gáy hắn.
Do lúc này chỗ tối có người, Lục Ẩm Băng có một cảnh quay nhìn vào ống kính, thực tế là đang nhìn về phía người đó. Đó là một nụ cười quyến rũ nhưng lại không kém phần hoang dại. Đôi môi có hơi cong lên, đầu hơi nghiêng, khóe mắt phát ra ánh sáng lẳng lơ như độc xà.
Lục Ẩm Băng mỉm cười bóp cò.
“Pằng” một tiếng.
Tiếng súng vang lên.
Phát súng đó như bắn trúng vào trái tim cô. Đồng tử của Hạ Dĩ Đồng to ra, ngực thở mạnh, lập tức ấn nút tạm dừng, hai tay lấy sức xoa mặt của mình, lần thứ 12 cảm thấy hô hấp khó khăn, cần phải bình tĩnh lại một chút.
Cô hít thở sâu, tim đập lại bình thường, uống mấy ngụm nước, tiếp tục xem.
Tới phim trường rồi, xe dừng ở bên ngoài, Hạ Dĩ Đồng cất điện thoại, đeo khẩu trang như thói quen, thu hồi lại cảm xúc, chỉ dẫn theo một trợ lý đi vào.
Cô tuy rằng nổi tiếng nhưng không vững chắc, lại là lần đầu tiên tham gia phim điện ảnh nên làm chuyện gì đều khiêm tốn sẽ tốt hơn.
Quét mắt một vòng, đa số đều không quen biết, toàn bộ đều là nhân viên của đoàn phim, hơn nữa đều nhìn lười biếng, uể oải.
Còn có nửa tháng nữa mới khai máy, diễn viên không tới đủ là chuyện bình thường. Trừ bỏ Hạ Dĩ Đồng, còn có 3 người nữa, đều là vai phụ, trong đó có Dư Thanh Văn đã từng đóng chung với cô, là một hot boy có soái khí tươi trẻ, hai người cũng có chút giao tình, gặp nhau liền chủ động chào hỏi.
Hạ Dĩ Đồng trả lời với anh ta bằng một nụ cười, khách sao hỏi thăm tình hình gần đây, mắt thì dao dác nhìn xung quanh, giả bộ vô tình hỏi: “Lục ảnh hậu vào đoàn phim rồi sao?”
Dư Thanh Văn nói: “Vào rồi, nhưng đã về khách sạn rồi.”
Hạ Dĩ Đồng nghe vậy liền cau mày, tiếp tục hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Dư Thanh Văn nhìn trái nhìn phải, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không rõ nữa, hình như là bởi vì Lai Ảnh đột ngột bỏ vai diễn, đạo diễn ở bên trong chửi bới ầm trời, phim trường ai cũng không dám nói chuyện.”
Một bộ phim sắp khai máy, tiền đầu tư cũng xong xuôi, đoàn phim cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng vào thời điểm quan trọng thì nữ chính lại bỏ vai.
“Vậy còn quay nữa không?” Hạ Dĩ Đồng trong lòng lo lắng, lập tức hỏi, “Trước khi vào đó, đạo diễn có nói gì không?”
Nếu mà không quay nữa thì tiểu cung nữ của cô làm sao đây? Nàng cùng Lục Ẩm Băng có cảnh diễn chung đó nha, cô bưng đồ ăn khuya cho Lục Ẩm Băng, khẳng định là có một giây diễn chung! Nói không chừng còn lâu hơn nữa!
“Không biết nữa.” Dư Thanh Văn nhìn về phía phòng nghỉ, cũng làm vẻ mặt lo lắng, hắn diễn chính là nam phụ 3, là thủ hạ thân tín của Lục Ẩm Băng, đất diễn không ít, quản lý rất tốn nhiều công sức lấy cho hắn vai này, lần này nếu thất bại, tổn thất so với Hạ Dĩ Đồng còn lớn hơn.
“Chắc là sẽ quay thôi.” Anh nói thêm câu, “Tôi vừa rồi có nghe lén, Tần đạo diễn muốn tìm người thay thế.”
“Nhất thời cũng không tìm được người đâu? Tôi nghe nói Tần đạo diễn chọn Lai Ảnh cũng lâu lắm đó.”
“Đúng đó. Nếu trì hoãn thì lại đụng trúng lịch trình phim sau của tôi.”
“Tôi cũng vậy.”
Hai người nói vài câu, Dư Thanh Văn hỏi: “Đúng rồi Dĩ Đồng, cô diễn vai gì vậy?”
Hạ Dĩ Đồng thản nhiên nói: “À, là vai cung nữ, tên Như Ý.”
“.......” Dư Thanh Văn đã sớm chuẩn bị lời khen tiếng tốt nhưng đành nuốt xuống bụng, nấc một tiếng rồi nói: “Cũng rất tốt.”
Hạ Dĩ Đồng chả để tâm lắm, cúi đầu xuống nhìn ngón chân, giương mắt cười nói: “Tôi cũng cảm thấy rất tốt, là tốt thiệt đó, cung nữ thân cận của Lục ảnh hậu mà.”
Tuy rằng ở trong phim chỉ là bưng trà rót nước.
Nhưng Hạ Dĩ Đồng đã mãn nguyện lắm rồi, vui mừng trong lòng. Hai vai diễn còn lại đóng vai nhỏ hơn cô rất nhiều, không cần qua đó, đợi khi cô và Dư Thanh Văn nói chuyện xong thì hai người đó chủ động qua tới chào hỏi.
Hai người đó không nổi bằng cô, tuổi thì lại lớn hơn cô, Hạ Dĩ Đồng cười nói: “Tốt nhất đừng gọi lão sư, kêu tên là được rồi.”
Bốn người chào hỏi xong, sau đó không còn chuyện gì để nói.
Một giờ sau, Tần Hàn Lâm cùng hai phó đạo diễn từ phòng nghỉ đi ra. Đi đầu là Tần Hàn Lâm với vẻ mặt hầm hầm, trên đầu có một ngọn lửa nhìn không ra, hai phó đạo diễn đi sau ông, chân mày đều quắn quéo lại hết.
Hạ Dĩ Đồng đứng lên: “Tần.......”
Tần Hàn Lâm là loại người Phật hình cười, Hạ Dĩ Đồng đã lên mạng xem qua đoạn clip ông phỏng vấn, rất thân thiện. Nhưng hiện tại ông không hề để ý đến mọi người trong đoàn phim, một mình đi ra bên ngoài hút thuốc, hiển nhiên chuyện này làm ông rất tức giận.
Hạ Dĩ Đồng ngồi chờ hơn một giờ đồng hồ, đạo diễn cũng không đếm xỉa tới cô. Hạ Dĩ Đồng bất lực nuốt nửa câu sau, bất lực cười, trợ lý Phương Hồi của cô không chịu nổi, lên tiếng trách móc: “Đạo diễn gì vậy trời...”
Hạ Dĩ Đồng nói: “Có chuyện lớn xảy ra như vậy, đạo diễn tức giận là chuyện bình thường thôi.”
Phương Hồi bắt đầu theo cô từ năm ngoái, Hạ Dĩ Đồng đã nổi tiếng rồi, đi đến đâu cũng có người ủng hộ, hậu đãi ở đoàn phim cực kỳ tốt, vậy mà đến đây thì lại khác xa một trời một vực, bất bình dùm cho cô: “Tức giận thì cũng không được như vậy, dù sao phải có ai đó đến thăm hỏi chị chứ.”
“Vừa nãy không phải có nhân viên ở đoàn phim tới thăm hỏi rồi sao? Còn đưa thẻ phòng cho tụi mình nữa.” Hạ Dĩ Đồng nói, “Không có gì đâu, đợi một chút nữa, dù sao cũng không có gì để làm.”
Phương Hồi còn muốn nói gì nữa nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Hạ Dĩ Đồng nên im lặng.
Cảm tạ trời đất, cuối cùng một phó đạo diễn cũng chú ý tới cô, xoa xoa chân mày, có cười: “Hạ Dĩ Đồng lão sư phải không, thật xin lỗi quá, làm cô chờ lâu rồi.”
“Tôi cũng vừa mới đến thôi.” Hạ Dĩ Đồng khiêm tốn nói, chẳng những không làm ra vẻ mặt trách móc, mà còn trấn an phó đạo diễn, “Tôi có nghe nói chuyện của đoàn phim, cực khổ cho anh rồi.”
Phó đạo diễn liếc mắt nhìn cô thêm vài lần, ông theo Tần Hàn Lâm đã gặp qua không ít minh tinh đang nổi tiếng, mấy tiểu hoa đán càng nổi thì càng mắc bệnh ngôi sao, nhìn dáng vẻ khiêm tốn của cô ấy không giống như giả vờ.
“Không có vất vả lắm, là sai lầm của chúng tôi thôi.” Nụ cười trên mặt của ông càng chân thật hơn, “Yên tâm đi nha, chúng tôi sẽ mau chóng tìm được diễn viên thích hợp.”
“Được rồi, anh đang bận mà, tôi về khách sạn nghỉ ngơi trước.”
Phó đạo diễn có chút ngạc nhiên, không phải cùng hắn nói bóng nói gió về chuyện nữ chính mới à? Vốn dĩ là, khi ông nhìn thấy danh sách diễn viên thì đã kinh ngạc lắm rồi, vai diễn cung nữ này vốn là diễn viên hạng 3, đột nhiên lại đổi thành Hạ Dĩ Đồng, còn tưởng rằng cô vào ít ra phải yêu cầu tăng thêm đất diễn chứ, bây giờ lại hổng nói gì hết trơn à?
Phó đạo diễn đột nhiên trong lòng có một loại ảo giác là cô ấy đến đây không phải để đóng phim.
Hạ Dĩ Đồng như lấy keo 502 dán chặt vào mông trên ghế của phim trường, kỳ thật là trong lòng lại sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, có trời mới biết được sau khi cô nghe Dư Thanh Văn nói Lục ảnh hậu đã về khách sạn thì cô muốn như bay chạy về đó.
Khi không có ai thấy, cô chạy bay về phòng, vào phòng lập tức thúc giục trợ lý, giọng nói kích động đến run rẩy: “Em mau giúp chị đi hỏi Lục ảnh hậu ở phòng nào.”
Phương Hồi nghe lời đi ra ngoài, trở về nói cho Hạ Dĩ Đồng biết Lục ảnh hậu đang ở trên tầng bọn họ.
Hạ Dĩ Đồng từ trên giường nhảy xuống, như một cơn gió xông ra khỏi phòng.
Một phút sau, cô lại trở về, khẩn trương hỏi Phương Hồi:“ Chị.. chị.. chị mặc như vậy có ổn không?”
Phương Hồi nhìn nàng rồi gật đầu liên tục. Eo nhỏ chân dài, môi đỏ răng trắng, không chỉ là không được mà còn là hết chỗ chê.
“Thật sự là ổn?”
“Thật sự mà!”
Hạ Dĩ Đồng ngửi cánh tay của mình, cảm thấy có mùi hôi: “Không được, chị phải lập tức đi tắm.”
Một giờ sau, Hạ Dĩ Đồng xịt nước hoa nhãn hiệu mà Lục Ẩm Băng thích, có nhắc qua trước đây, toàn thân cực kỳ thoải mái lết từ từ lên phòng trên.
Cô hít thở sâu đúng 2 phút, gõ cửa.
“Xin chào, cho hỏi Lục....” cô đã chuẩn bị một nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được, đang nở ra đối với người đối diện, sau đó nụ cười lại gượng ngay lập tức.
Cô đã chuẩn bị tâm lý người mở sẽ là trợ lý của Lục Ẩm Băng, nhưng không có chuẩn bị tâm lý trực tiếp gặp mặt Lục Ẩm Băng!
Lục Ẩm Băng chỉ mặc áo ngủ, bộ dáng còn buồn ngủ, lạnh lùng nói: “Cô là ai?”
Cô hoàn toàn không quen biết người này.
Trong khoảng khắc Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy cô thì hơi thở như đã ngưng lại, đầu óc trống rỗng, sau một lúc mới run rẩy tự giới thiệu: “Em là Hạ, Hạ.....”
Bình tĩnh, bản thân mày phải bình tĩnh lại. Cô tự nhủ với chính mình, cô đã thật vất vả để có thể được gặp cô ấy, khó khăn lắm mới nói được một câu.
Nhưng càng suy nghĩ thì càng không bình tĩnh được, mặt của Lục Ẩm Băng ngày càng hiện rõ không kiên nhẫn, Hạ Dĩ Đồng vừa suốt ruột, vừa giận bản thân mình, mắt đỏ lên.
“Hạ Dĩ....”
“Cô quấy rối giấc ngủ của tôi.”
Cô còn chưa nói xong, Lục Ẩm Băng đã lạnh nhạt đóng cửa lại.