“Hai bộ diễn phục này đều là đạo diễn Tần tự mình chọn, một bộ màu đỏ thêu bạch hoa, một bộ màu trắng thêu thủy lục, các vị chọn một bộ thích đi.”
Chuyên viên trang phục của đoàn phim lấy ra hai bộ diễn phục, cho Hoàng Phủ Tử Y tự mình chọn.
Hai bộ diễn phục, một vũ mị yêu diễm, một nho nhã linh động, Hoàng Phủ Tử Y không chút do dự liền lựa chọn bộ trước, vũ cơ Phong Hoa, là một bộ điện ảnh linh hồn nhân vật, màu đỏ là thích hợp nhất, hơn nữa nhân vật của 《 “Cửu Tiêu Vấn Đỉnh” 》 càng thích hợp diễn phục màu trắng thanh nhã, cô cũng không muốn hai nhân vật có sự lặp lại rõ ràng như vậy.
Mà thời điểm Hoàng Phủ Tử Y đi thay trang phục, bên ngoài phòng hoá trang, cũng xuất hiện không ít âm thanh nghị luận, mà những tiếng nghị luận đó phần lớn đều liên quan tới cô.
“Đó là ai nha, sao tôi chưa từng thấy, đi cửa sau sao?” Ngữ khí chanh chua, vừa mở miệng chính là nghi ngờ và châm chọc, chỉ khi cô ta nói ra, lại không có mấy người phụ họa.
“Đừng như vậy, người cô chưa thấy qua rất nhiều, tôi lại cảm thấy người này không tồi, vừa có khí chất mạnh mẽ lại có cả yêu mị, tính dẻo rất mạnh.” Một người khác cười phản bác nói, nói chuyện vào đúng trọng tâm.
“Đúng vậy, vừa có soái khí lại xinh đẹp, nhìn còn rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu.”
“Gặp qua cũng không kỳ lạ, nếu là người trong vòng giải trí, chắc là từng lộ mặt, bằng không cũng không có khả năng đến đoàn phim chúng ta.”
“Nghe nói đây là người casting Phong Hoa, cũng không biết có được hay không, đạo diễn Tần yêu cầu, tấm tắc……”
“Ai u, xem như người mới này có được gương mặt, cũng không có khả năng diễn xuất khí chất của Phong Hoa, trừ khi là đi cửa sau, nếu không tôi sẽ không tin cô ta có thể diễn Phong Hoa đâu.” Cô gái chanh chua kia lại mở miệng trào phúng.
Một nhóm nhỏ năm sáu người này, cái nhìn không giống nhau, lại nói ra toàn bộ tâm tư của người trong đoàn làm phim, có xem trọng, tự nhiên cũng có không tốt, cuối cùng diễn viên không chỉ dựa vào khuôn mặt.
Chẳng qua nhanh chóng có người nhận ra Hoàng Phủ Tử Y, mang 《 “Thiện hành thiên hạ” 》ra làm đề tài, tiết mục này mới ra không lâu, ấn tượng của mọi người với Hoàng Phủ Tử Y vẫn khắc sâu, lúc này người coi trọng Hoàng Phủ Tử Y cũng nhiều hơn.
Cái ngành sản xuất ở giới giải trí này, thế lực, thực lực, giá trị nhan sắc, cùng với tác phẩm tiêu biểu, bốn yếu tố chỉ cần có một cái, là có thể lăn lộn trong giới này mà có cơm ăn, mà bây giờ Hoàng Phủ Tử Y thiếu nhất là tác phẩm tiêu biểu, nhưng mà nếu cô có được ba yếu tố còn lại, tác phẩm tiêu biểu cũng cũng chỉ là vấn đề thời gian.
“Trang điểm xong rồi.” Văn Tử là một người không quá thích nói chuyện, toàn bộ quá trình hoá trang đều không nói một lời, mà Hoàng Phủ Tử Y đã hợp tác với cô từ sớm, rất tín nhiệm tay nghề của cô, từ đầu đến cuối không có một chút hoài nghi.
Hoàng Phủ Tử Y đứng lên, lẳng lặng nhìn mình trong gương, một lát sau, vừa lòng cười.
Studio, đạo diễn Tần thất thần cắt một màn diễn, bàn tay vung lên, liền cho mọi người nghỉ ngơi ba mươi phút, chính ông lại rất mơ màng, cũng không muốn lãng phí thời gian với các diễn viên toàn bộ đoàn phim.
“Làm sao vậy đạo diễn Tần, ông đang lo lắng cái gì sao?” Phó đạo diễn Phùng Đào dùng ngữ khí trêu ghẹo quan tâm nói, hai người là bạn nối khố, cho nên có thể hiểu lẫn nhau.
“Phong Hoa.” Tần Ấn chỉ nói hai chữ, Phùng Đào biết ý của ông, cười nói:
“Đừng quá lo lắng, tôi thấy nha đầu tới lần này không tồi, gương mặt kia, dùng “Phong Hoa Tuyệt Đại” để hình dung, cũng không tính là quá mức.”
“Gương mặt không thành vấn đề, nhưng dáng múa và kỹ thuật diễn thì sao?” Tần Ấn liếc Phùng Đào một cái, ông cũng không tin người này không biết ông đang lo lắng cái gì.
“Thật sự không được thì đổi, múa không tốt thì không múa, kỹ thuật diễn không được thì không cần diễn, tôi chỉ chụp nguyên khuôn mặt cô ấy, dù sao nhân vật này quan trọng nhất chính là vẻ đẹp kinh diễm kiều mị, cũng không cần diễn viên phải làm cái gì, ông nói là……!” Phùng Đào đang nói đột nhiên im bặt, đôi mắt nhìn thẳng không chớp.