“Ánh mắt này của cậu là sao đây, gặp quỷ à?” Tần Ấn nhìn thấy ánh mắt Phùng Đào không đúng, tuy ghét bỏ nhưng đồng thời cũng xoay người nhìn theo ánh mắt của Phùng Đào, sau đó đôi mắt ông ta cũngthay đổi, hơn nữa không chỉ có thay đổi bình thương mà còn là lấp lánh tỏa sáng, giống như là nhìn thấy tiểu kê tử chồn, cái kia nói là thèm nhỏ dãi cũng không sai.
“Sách, hoàn mỹ!” Tần Ấn đã không nhớ rõ chính mình đã bao nhiêu lâu chưa từng dùng qua từ hoàn mỹ này, đặc biệt lại dùng để hình dung một diễn viên đang vào vai nhân vật, nhưng ngay sau đó Tần Ấn liền nổi lên lo lắng, tạo hình của Hoàng Phủ Tử Y xuất sắc bao nhiêu, ông lại càng hy vọng khi diễn Hoàng Phủ Tử Y có thể ưu tú bấy nhiêu, nếu không thì quá đáng tiếc rồi.
Lúc này Hoàng Phủ Tử Y đang mặc một bộ hán phục có đủ các màu sắc của cầu vồng, yêu dã diễm lệ, phía trên được điểm xuyết bằng hoa mẫu đơn đỏ rực, trong diễm lệ lại lộ ra một chút thah nhã, hơn nữa giữa mày tô một chút màu son, cực kỳ giống tiên tử và yêu tinh kết hợp, nhất tần nhất tiếu trung, Phong Hoa xuất hiện, nháy mắt liền mê hoặc tất cả mọi người ở đây.
“Đạo diễn Tần, bây giờ tôi có thể bắt đầu diễn thử chứ?” Dù sao cũng chỉ khiêu vũ, sau đó là diễn một màn đấu súng, đạo diễn cũng yêu cầu diễn thử.
“Tốt, bây giờ bắt đầu!” Tần Ấn cũng rất chờ mong, thậm chí yên lặng cầu nguyện trong lòng.
Hoàng Phủ Tử Y cũng không có thay đổi chỗ đứng, gật đầu, ngay sau đó trực tiếp đứng diễn tại chỗ, dải lụa trong tay vung ra, cả người xoay tròn, dáng người phiêu dật như là bay múa giữa không trung, linh động mềm nhẹ, mạn diệu xoay chuyển, lại xứng với màu đỏ rực mẫu đơn cùng với màu sắc lộng lẫy của bộ trang phục, cực kỳ giống hoa tiên tử hạ phàm, cũng như là một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, không gì sánh kịp, hoa lệ lại khí phách!
Tần Ấn thật muốn kêu lên một tiếng tốt, rồi lại sợ quấy nhiễu Hoàng Phủ Tử Y biểu diễn, chỉ có thể yên lặng hưng phấn, ánh mắt càng thêm lóe sáng.
Mà sau khi Hoàng Phủ Tử Y xoay không biết bao nhiêu vòng, động tác đột nhiên thay đổi, đá ra một chân, cả người ngã xuốn, nhưng còn chưa tới mặt đất, hai dải lụa lấy độ cong vô cùng hoàn lướt qua, cả người xoay tròn một vòng, sau đó một vòng lại một vòng, bao bọc toàn bộ bản thân, cho đến khi động tác lại thay đổi lần nữa, dải lụa tung ra, động tác khiêu vũ đột nhiên dừng lại!
Khi Hoàng Phủ Tử Y ngã xuống, trong ánh mắt lộ ra biểu tình không thể tin tưởng, thần sắc lại giống như muốn nói quả nhiên là như thế, trong đó mang theo một chút đau đớn thống khổ, cũng mang theo một chút giải thoát rộng mở, không muốn buông tha, cũng không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là quyến luyến và thoải mái, quyến luyến sân khấu của cô, cũng quyến luyến quốc gia của cô, nhưng sinh tử có mệnh, tuy rằng có tiếc nuối, nhưng vẫn có thể thản nhiên đối mặt với cái chết của chính mình như cũ, bởi vì thời điểm cô lựa chọn làm việc cho quốc gia, cũng chính là thời điểm cô giao sinh mạng mình ra, không còn để ý đến nữa, đã sớm đoán trước ngày này rồi sẽ tới!
“Tốt, thật sự rất tốt, chính là cô ấy, bây giờ liền ký hợp đồng!” Tần Ấn nhìn đến đây, đã hưng phấn không thể kềm chế được, nhất quyết chọn ra Hoàng Phủ Tử Y, hơn nữa nói: “Thần thái của cô như vậy thật tốt, điệu nhảy cũng rất tốt, ánh mắt lại càng không còn gì để chê, dù sao cũng chính là cảnh quay này, cô không cần thay quần áo, tôi sẽ kêu người bố trí bối cảnh thật tốt, chúng ta quay trước cảnh này!”
Đạo diễn ở phim trường đó chính là nhân vật nói một không hai, đặc biệt là đạo diễn tầm cỡ như Tần Ấn, ra lệnh một tiếng, toàn bộ đoàn phim bắt đầu làm việc.
Hoàng Phủ Tử Y và An Tuệ thương lượng một chút, 《 “Cửu Tiêu Vấn Đỉnh” 》 thử vai vào giờ ngọ, còn khoảng bốn tiếng nữa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là tới kịp, cho nên cũng không có cự tuyệt, An Tuệ đi ký hợp đồng với Tần Ấn, tiền catse không cao, chỉ có mười vạn, nhưng diễn suất diễn không nhiều lắm, cho nên vẫn có lời, dù gì Hoàng Phủ Tử Y vẫn còn là một người mới, tiền catse từ tất cả những vai diễn nhỏ trước kia gộp lại cũng không nhiều bằng vai diễn này.
“Chị, uống miếng nước đi.” Trợ lý Tiểu Đinh chạy lại đây, đưa cho Hoàng Phủ Tử Y một chai nước, Hoàng Phủ Tử Y uống một ngụm, chuyên viên trang điểm Văn Tử liền lại đây cho dặm lại lớp trang điể, cô vốn không cần phí chút tâm tư nào đã coi hành động của cô là tốt.
Hoàng Phủ Tử Y không cảm thấy có cái gì, bởi cì kiếp trước của cô như thế, huống chi đối với cô mà nói, có người chăm sóc với không có người chăm sóc, cũng không có khác nhau quá lớn, đối với những việc này, cô cũng không bắt bẻ.
Nhưng một màn này đối với trong mắt người ngoài, mỗi người sẽ có cách nhìn nhận khác nhau.
“Kia là chuyên viên trang điểm tự mang đi? Hiện tại một người mới cũng có chuyên viên trang điểm riễng, tấm tắc……”