Mấy tiếng đồng hồ sau
đó, Phương Thần không sao chợp mắt được dù chỉ một chút. Mãi cho tới khi phía
chân trời lộ ra một đường sáng, cô mới nặng nề rời khỏi Sở cảnh sát.
Đầu tiên thì là do sự
nhạy cảm đặc thù của nghề nghiệp, cô bị ngăn lại bên ngoài nhà xác. Cận Vĩ ở
trong đó rất lâu, khi bước ra, sắc mặt nhợt nhạt chẳng khác gì người chết.
Nhưng cậu đã không hề
khóc.
Có lẽ đó chính là sự
khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, trừ giọng nói bị lạc đi trong điện thoại, từ
đầu chí cuối, cậu học sinh lớp Mười hai chỉ chớp chớp đôi mắt đỏ ngầu ngơ ngác.
Cũng có thể là khi nỗi
đau tinh thần đã lên đến đỉnh điểm thì người ta không sao khóc được nữa.
Tiếp sau đó là một loạt
thủ tục có liên quan, vừa phức tạp lại vừa dài dòng. Là người thân duy nhất của
người chết, Cận Vĩ được yêu cầu cung cấp một bản ghi chép tỉ mỉ, và trả lời một
số câu hỏi của phía cảnh sát.
Nhưng tất cả những công
việc ấy đối với cậu quả là một sự tra tấn.
Khi bước ra, cậu đưa mắt
tìm Phương Thần đang đứng ở bên, hồi lâu sau mới nói: “Chị ấy làm gái bao trong
hộp đêm”. Đôi mắt của cậu đục ngầu, chứng tỏ cậu không thể nào chấp nhận được
hiện thực này.
Phương Thần thực sự
không biết phải nói gì, trong lòng cô vô cùng hối hận. Nếu hôm ấy sau khi nhận
ra Cận Tuệ mà cô nói cho Cận Vĩ biết chuyện thì sao nhỉ? Chắc chắn Cận Vĩ sẽ
tìm mọi cách ngăn chị mình không tới nơi đó nữa! Nếu vậy thì chuyện ngày hôm
nay sẽ không x
Phương Thần không nói gì
chỉ nắm lấy tay Cận Vĩ, trong lòng cố tìm những lời an ủi, nhưng không ngờ cậu
bé ấy lập tức gạt tay cô ra, quay ngoắt người, đấm mạnh lên tường.
“Chị ấy đã ngang nhiên
làm việc ấy!” Cận Vĩ gần như nghiến chặt răng gầm lên: “Sao chị ấy lại có thể
làm việc ấy cơ chứ!”.
“Này, này, chuyện gì
thế? Đây là Sở cảnh sát đấy!” Hai cảnh sát trẻ nghe thấy có tiếng ồn bên ngoài,
bước ra vừa chỉ vào Cận Vĩ vừa nhắc nhở. Lúc đó Phương Thần mới sực tỉnh, cô
chỉ còn biết ra vẻ tươi cười và nói với họ: “Xin lỗi, bạn tôi vì quá xúc động,
mong hai anh thông cảm”.
Hai cảnh sát đưa mắt
nhìn nhau, một trong hai người lên tiếng, vẻ mặt đã dịu đi phần nào: “Cho dù là
đau buồn thì cũng không thể trút ra ở đây được, nếu đã xong việc thì về đi”.
Phương Thần kéo Cận Vĩ
đi, mãi tới khi ra đến lề đường cô mới buông tay ra.
Dường như đó chỉ là bộc
phát trong giây lát, sau đó Cận Vĩ trở lại là một cậu bé ngoan ngoãn để mặc cho
Phương Thần lôi đi mà không hề kháng cự lại.
“Sau đây em định làm
gì?”, Phương Thần hỏi, như thể không nghe, không nhìn thấy.
Cận Vĩ không trả lời, cứ
đứng đờ đẫn như một pho tượng, vẻ đờ đẫn chứa đầy sự tuyệt vọng.
Cận Tuệ chết vì một
nguyên nhân bất thường, theo đầu mối này có thể cảnh sát sẽ có rất nhiều việc
phải điều tra, nên không thể nhanh chóng nhận xác về. Bây giờ, điều khiến cho
Phương Thần lo lắng nhất lại chính là Cận Vĩ, một mình cậu không biết sẽ lo
liệu chuyện này như thế nào.
Trời sáng dần, buổi sáng
mùa đông bị bao phủ bởi một lớp sương mù.
Từ phía xa một chiếc xe
buýt đang chạy tới, có lẽ đó là chuyến xe đầu tiên trong ngày. Vì còn rất sớm
nên trong xe chỉ có vài người kháchsize="4">Chiếc xe từ từ dừng
lại ở bến xe phía đối diện. Đúng lúc ấy Cận Vĩ nói: “Chị Phương, chị cứ về
trước đi”.
“Thế còn em?”
Cận Vĩ không trả lời mà
quay người bỏ chạy, chân của cậu rất dài vì thế chạy rất nhanh, chỉ loáng một
cái đã chạy sang bên kia đường, đưa tiền rồi nhảy lên xe. Phương Thần không kịp
phản ứng, chỉ còn biết đứng ngây người nhìn theo chiếc xe buýt đưa cậu đi xa
dần.
Hôm nay là thứ Tư, cho
dù phải thức đêm, đến chín giờ vẫn phải tới cơ quan làm việc bình thường. Thế
là Phương Thần vội vã trở về nhà rửa ráy, thay quần áo.
Trước đó, vì chuyện của
Cận Tuệ cô đã gọi cho Tô Đông không biết bao nhiêu cú điện thoại, nhưng máy của
Tô Đông luôn ở trong trạng thái không có người nghe.
Trước khi ra khỏi cửa cô
lại gọi một lần nữa, nhưng vẫn không liên lạc được. Sau cùng, Phương Thần ngẫm
nghĩ một lát rồi gọi cho một số máy khác.
Hình như Tiêu Mạc vẫn
đang ngủ, Phương Thần không kịp đắn đo nhiều mà nói luôn: “Em nghĩ rồi, bây giờ
người duy nhất có thể giúp được là anh. Anh có quen với bên cảnh sát không? Anh
có thể hỏi giúp em một việc được không?”.
Khoảng mười lăm phút sau
Tiêu Mạc trả lời thì cũng là lúc cô bước chân vào cổng tòa soạn. Di động cầm
trong tay lạnh như một cục băng, cô thẫn thờ hỏi: “Phải lâu như thế sao? Liệu
em có được gặp cô ấy không?”.
“Hiện thời e rằng không
thể được”, Tiêu Mạc đáp: “Em cũng biết đấy, chuyện này rất nhạy cảm. Có điều
bạn của em cũng phải lấy làm may mắn vì người chết trong một khách sạn lớn, cho
nên hiện tại cô ấy chỉ bị gọi đi để giúp cho việc điều tra thôi. Nếu không có
chứng cứ chứng minh rằng chuyện này có liên quan đến cô ấy thì có lẽ vấn đề sẽ
không lớn đâu”.
“Vậy thôi. Làm phiền anh
quá, cảm ơn anh.” Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ mà đã xảy ra nhiều chuyện như
vậy, Phương Thần cũng gần như bị rối trí, trong chốc lát chẳng nghĩ ra được
cách gì tốt hơ
Tiêu Mạc im lặng một
lát, rồi đáp: “Không có gì. Nếu còn cần giúp gì em cứ gọi ngay cho anh nhé”.
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Ngoài ra, anh cũng đã nhờ người giúp cho bạn em
rồi, những gì có thể làm được cho cô ấy anh sẽ cố gắng hết sức. Ít ra thì… cũng
không để cho một cô gái như cô ấy chịu đựng những thứ không đáng phải chịu
đựng”.
Phương Thần cảm ơn một lần
nữa rồi vứt chiếc điện thoại lên bàn, vai cô rũ xuống, trong giây lát toàn thân
như mất hết sức lực.
* * *
Ban ngày “Dạ Đô” không
kinh doanh, cả một không gian rộng trống vắng lạ thường, điều ấy không khỏi
khiến người ta thấy lạnh lẽo, rõ ràng là khác hẳn với cảnh tượng lộng lẫy, xa
hoa mỗi khi màn đêm buông xuống.
Cánh cửa lớn to nặng có
trạm trổ hoa văn bị ai đó đẩy từ phía ngoài, Hàn Duệ sải bước vào bên trong.
Hàn Duệ rất ít khi xuất
hiện ở Dạ Đô vào giờ này, vì vậy nhân viên phụ trách dọn dẹp bên trong không
khỏi sững sờ khi thấy anh xuất hiện. Hàn Duệ hỏi, vẻ mặt không chút biểu cảm:
“Trương Cường đâu?”.
“Anh Trương về rồi, bây
giờ đang trong nhà vệ sinh.” Nhân viên đứng gần Hàn Duệ nhất cúi đầu đáp rồi
len lén đưa mắt quan sát sắc mặt của Hàn Duệ, “Để em đi gọi…”.
Câu nói vẫn còn đang
dang dở, thì người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đã bước lên trước, có ai đó tiếp
lời bằng một giọng lạnh băng: “Không còn việc gì nữa, làm việc đi”.
Đi hết đại sảnh rồi lại
xuyên qua hành lang dài, tới bên một nhà vệ sinh trang trí theo lối cổ, Hàn Duệ
dừng lại, hạ giọng nói: “Chờ ở đây”.
Năm, sáu người đi theo
liền dừng lại và tự động chia thành hai hàng, đứng nghiêm chờ bên cửa với vẻ
cung kính.
Nước từ chiếc vòi màu
đồng rào rào chảy xuống, Trương Cường vừa đưa tay ra, thì nghe phía sau lưng có
tiếng động, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của người trong gương đang nhìn
thẳng vào mình
“Anh!”, Trương Cường vội
kêu lên, rồi vớ lấy chiếc khăn lau tay, đồng thời quay người lại, cười hỏi:
“Anh, sao anh lại tới vào giờ này?”.
Hàn Duệ “ừ” một tiếng vẻ
lạnh lùng, rồi từ từ bước lại. Hàn Duệ không nhìn Trương Cường mà chỉ đứng dựa
hờ hững vào chiếc bồn rửa, rồi lấy bao thuốc từ trong túi ra, rút ra một điếu
đưa lên miệng.
Trường Cường thấy thế
vội lấy bật lửa ra và đến bên miệng Hàn Duệ.
Một ngọn lửa màu xanh
nhạt lóe lên, Hàn Duệ đưa mắt liếc Trương Cường một cái, châm xong điếu thuốc
rồi mới chậm rãi hỏi: “Hai ngày vừa rồi đi đâu?”.
“Em nghe anh em nói có
suối nước nóng mới mở ở khu vực ngoại ô rất tuyệt, nên đến đó chơi.”
“Vậy, về từ lúc nào?”
“Em vừa về.” Trường
Cường nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay mới mua, cười hì hì, đáp: “Rất đúng lúc,
chỉ mới chừng hai phút thôi, em không nghĩ anh lại đến”.
“Xem ra cậu chưa biết
chuyện xảy ra rồi”, Hàn Duệ lại rít một hơi thuốc, giọng nói lại càng trở nên
đều đều.
Lúc này Trương Cường mới
ngây người ra: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Một người bị chết.”
“Ai vậy?”
“Người làm việc dưới
quyền của Tô Đông, tên là Cận Tuệ.” Dường như để cho Trương Cường nghe rõ hơn,
Hàn Duệ thong thả búng tàn thuốc, rồi bình thản bổ sung một câu: “Kết quả giám
định đã có, nguyên nhân cái chết là do
Không khí trong căn
phòng trầm hẳn xuống, cứ như vừa bị người nào đó dùng phép thuật.
Những giọt mồ hôi toát
ra từ sau lưng Trương Cường, hắn ta đờ người, sắc mặt lúc trước hồng hào bây
giờ bỗng trở nên trắng bệch.
Chỉ trong mấy giây ngắn
ngủi mà trong đầu hắn ta quay cuồng với rất nhiều ý nghĩ.
Cuối cùng, Trường Cường
bỗng quỳ sụp xuống, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn, miệng van vỉ:
“Anh, em sai rồi! Em xin anh cho em một cơ hội! Em thật sự sai rồi!”.
Những lời trên vẫn còn
chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng “xoảng” một cái, chiếc gạt tàn thuốc là
bằng thủy tinh đặt trên bồn rửa bay mạnh vào tường rồi văng trở lại rơi vỡ tan
tành, một vài mảnh bắn vào mu bàn tay chống trên đất, rớm máu.
Nhưng người quỳ trên đất
vẫn không dám động đậy, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh.
Sắc mặt của Hàn Duệ vẫn
lạnh như núi băng ngàn năm, những đám mây u ám bao trùm cả trong đôi mắt, anh
cúi người xuống nhìn người quỳ phía dưới, nói: “Cậu theo tôi bao nhiêu năm
rồi?”.
“Năm… sáu năm ạ.”
“Cậu còn nhớ những quy
định của tôi không?”
“Không… không được phép
dính vào hàng trắng.” Chỉ mấy từ đó thôi mà dường như đã rút hết sức lực của
Trương Cường. Dừng một lát hắn ta mới run rẩy nói tiếp: “Em chỉ cho nó có hai
lần!… Anh, em đã bị ma xui quỷ khiến trong chốc lát! Em thật sự đáng tội chết!
Em…”. Trương Cường chưa nói hết câu thì bỗng thấy ngực đau nhói, còn người thì
bay lên và trượt xuống nền đá hoa.
“Tao cũng thấy mày thật
sự là đồ đáng chết!” Hàn Duệ bước lên hai bước, ngồi xổm xuống, giọng lạnh lùng
như băng: “Tao để cho mày quản lý, thế mà mày dám đem thứ đó bán cho tiếp viên
nữ? Mày đã đưa mấy con đàn bà đó đến suối nước n thích lắm phải không? Nhưng
mày có biết ba giờ sáng tao phải ở đâu không? Cớm vẫn chưa tìm đến mày chứ gì?
Mày có biết người chết ấy là ai không?”.
Nửa điếu thuốc từ bàn
tay của Hàn Duệ rơi xuống đất, làm bắn ra một vài tia lửa nhỏ lập lòe.
Hàn Duệ đứng dậy, sắc
mặt như có một lớp sương mù lạnh giá bao phủ: “Nó vẫn còn là sinh viên!”.
Cánh cửa lớn bằng gỗ hồ
đào màu đen vang lên một tiếng động lớn, từ trong đó vọng ra tiếng cầu xin tha
tội thảm thiết.
Những thuộc hạ đi theo
đứng chờ ở ngoài cửa vẫn giữ vẻ nghiêm trang như lúc đầu, không ai dám lên
tiếng. Hàn Duệ phủi vạt áo, rời khỏi nơi đó với vẻ mặt lầm lì.