Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Chương 12: Chương 12




Sự việc xảy ra khiến cho cuộc sống của Phương Thần dường như bị đảo lộn cả lên, suốt cả ngày hôm ấy cô lu

ôn trong trạng thái căng thẳng, suy nghĩ.

Phải cố gắng lắm mới chịu đựng được đến cuối buổi làm. Trên đường về, cô bỗng nhiên yêu cầu lái xe taxi quay lại ngược hướng với đường trở về nhà.

Thế là, khi thành phố lên đèn, lại một lần nữa cô bước chân vào nơi mà từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ xa hoa, lộng lẫy.

Không biết có phải là số may hay không mà vừa vào đến cửa đã nhìn thấy hai thanh niên đang đứng chụm đầu nói chuyện, một trong hai người để tóc theo kiểu đầu đinh, khuôn mặt còn rất trẻ lộ ra vẻ cương nghị. Phương Thần biết cậu ta, trong lần đầu tiên cô gặp Hàn Duệ, cậu ta cũng có mặt ở đó và luôn luôn đứng đằng sau Hàn Duệ.

Phương Thần lập tức tiến đến gần, hỏi: “Tôi có thể nhờ anh một việc được không?”.

Người kia thôi nói chuyện, nhìn cô từ đầu đến chân bằng ánh mắt sỗ sàng không cần giấu gi

Cô xưng tên họ, sau đó từ tốn nói: “Tôi muốn gặp Hàn Duệ”.

Mấy phút sau, cậu thanh niên ấy hoàn thành việc trình báo, tay cầm điện thoại đi từ phía xa lại, vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì chỉ đưa tay vẫy cô, nói: “Để tôi đưa cô đi”.

Không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Phương Thần đứng ngoài cánh cửa màu đen, còn cậu thanh niên kia giơ tay gõ cửa một cách lấy lệ, bởi vì phía bên trong không hề có tiếng trả lời.

Sau đó, cậu thanh niên quay sang nói với Phương Thần: “Vào đi”.

Khi bước vào trong, Phương Thần mới phát hiện ra rằng, bên trong hào nhoáng lộng lẫy, chỉ riêng diện tích của phòng khách thôi thì cũng đã bằng diện tích cả căn hộ của cô. Trên trần nhà cao treo một chiếc đèn chùm thủy tinh, tỏa ánh sáng lấp lánh như ánh sáng của những ngôi sao vỡ vụn.

Nhưng khi bước đến gần, Phương Thần bất giác đờ người ra.

Cô thật sự không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đắn đo một lát cô mới nói: “Tôi xin lỗi”, rồi đưa mắt rời đi nơi khác, “… để tôi ra ngoài chờ anh thêm chút nữa”.

Cô muốn anh ta có thêm thời gian thay quần áo, nhưng người đàn ông ấy dường như lại không để ý đến điều đó, mà chỉ đưa mắt nhìn cô một cái rồi đáp: “Không cần đâu”.

Có lẽ là anh ta vừa mới tắm xong, nên trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu đen, vừa đi từ phía cửa sổ tới vừa tiện tay vứt chiếc khăn tắm lau tóc lên mặt bàn, sau đó bước tiếp đến bên salon và ngồi xuống.

Đưa tay với bao thuốc và chiếc bật lửa trên bàn, rồi bắt chéo chân Hàn Duệ chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô gái bất ngờ đến đang đứng bên cửa ra vào, hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”.

Vẻ thể hiện và thái độ của anh ta lạnh lùng đến cực độ, cứ như thể giữa họ chưa từng có bất cứ một lần gặp gỡ nào. Quả thực không khí của căn phòng rất ấm áp, nhưng Phương Thần cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc tay rồi lan đến sống lưng.

Bỗng Phương Thần thấy dao động, cô không biết rằng anh ta có chấp nhận đề nghị của cô không.

Nhưng, đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại về không.

Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông đang ngồi trên salon, nói ra đề nghị của mình: “Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, tìm cách đưa Tô Đông ra”.

Chiếc bật lửa kêu “cạch” một tiếng, ánh lửa bùng lên lập lòe chiếu vào đôi môi gợi cảm của người đàn ông ấy. Anh ta rít hai hơi liền, sau đó mới chậm rãi hỏi: “Cô có quan hệ gì với Tô Đông?”.

“Là bạn thân.”

“Nhưng tôi thấy hình như không phải vậy.”

“Chúng tôi đúng là bạn thân của nhau.” Cô nói rất thành thật, “Chúng tôi đã chơi với nhau nhiều năm rồi. Cho dù cuộc sống và nghề nghiệp khác nhau, nhưng điều đó không có gì là trở ngại”.

Từ những năm tháng quậy phá tuổi thiếu niên họ đã trở thành những người bạn tri kỷ thật sự như hôm nay, đó là điều mà cả Tô Đông và Phương Thần lúc đó không thể nào hình dung nổi.

Phương Thần bước thêm một bước về phía trước, nói tiếp: “Chắc anh cũng đã biết giờ này cô ấy vẫn đang ở trong Sở cảnh sát, vì thế, tôi nghĩ…”.

“Ngồi đi”, đột nhiên Hàn Duệ cắt ngang lời cô.

“Sao cơ?”

Ngón tay trỏ và ngón tay giữa vẫn kẹp lấy điếu thuốc, Hàn Duệ giơ tay chỉ về phía một chiếc salon đối diện ra hiệu mời cô ngồi, rồi bình thản nói: “Tôi không có thói quen nói chuyện như vậy với người khác”.

Chỉ quen với việc cúi nhìn xuống ư

Phương Thần khẽ mím môi không nói gì, không chút đắn đo tiến đến ngồi xuống chiếc ghế theo tay Hàn Duệ chỉ.

Bây giờ thì hai người ngồi đối diện nhau trong phòng. Từ chỗ của Phương Thần có thể thấy vẻ lười biếng, trầm tĩnh trong tư thế của người đàn ông kia, nhưng dường như toàn bộ cơ thể của con người ấy đang căng ra một cách khó hiểu và rất khó đoán định, nó làm cho anh ta bị bao bọc giữa không khí khô cứng và lạnh lùng. Phương Thần quan sát kỹ đôi tay của Hàn Duệ, đó là bàn tay với những ngón thon dài, đẹp tới mức gần như hoàn mỹ đang mân mê tay vịn ghế bằng da, động tác chậm rãi và tao nhã.

Thế nhưng, chỉ một động tác nhỏ ấy đã khiến cho không khí trong phòng như ngưng đọng lại.

Phương Thần bỗng cảm thấy hơi hối hận.

Trực giác mách bảo cô rằng, cô đã phạm sai lầm. Cô không hề có bất cứ tư cách gì đến bắt anh ta phải làm việc ấy, cho dù đó là lời nhờ vả chân thành nhất.

* * *

Quả nhiên, Hàn Duệ dời mắt nhìn xuống điếu thuốc trên tay, giọng nói lẫn vào làn khói trắng của thuốc lá và rất chậm rãi, “Cô Phương này, cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?”, vừa nói Hàn Duệ vừa đưa mắt nhìn cô một cái vẻ mệt mỏi, khóe môi lộ vẻ chế nhạo mơ hồ: “Chẳng lẽ cô nghĩ rằng cô đã từng ngồi nhờ xe của tôi thì chúng ta có thể có quan hệ tình cảm? Và hễ cô đưa ra yêu cầu thì tôi sẽ lập tức đáp ứng?”. Anh ta lắc đầu, khẽ cười một tiếng, nhưng trong nụ cười ấy chứa đựng vẻ chế giễu và coi thường, “Nếu cô thực sự nghĩ như vậy, thế thì tôi chỉ có thể nói rất không may. Cô đột nhiên tìm đến tôi như thế này, theo tôi đó thực sự là một hành động kỳ quặc”.

Phương Thần chỉ còn biết cắn chặt môi, nghe xong mỗi một lời nói của anh ta cô lại cắn chặt môi thêm một lần.

Quyết định của buổi tối hôm nay quả nhiên là một sai lầm. Không chỉ là một sai lầm mà còn là một sự sỉ nhục.

Một sự sỉ nhục rất lớn.

Cô cảm thấy mình đúng là ấu trĩ, đã nghĩ mọi chuyện thật đơn giản. Thật ra những lời anh ta nói hoàn toàn đúng, thậm chí cô thấy nghi ngờ, không biết liệu có phải người đàn ông này biết đọc suy nghĩ của người khác không, chỉ thoáng qua một chút đã biết được tâm tư của cô, tâm tư mà trước đó ngay cả bản thân cô cũng không kịp nhận ra nó như thế nào.

Hôm ấy, chính anh ta đã rủ cô ra ngoài hóng gió, rồi sau đó cùng trải qua một trận rượt đuổi xe. Kể từ sau đó, cô đã coi chuyện hai người có chút quan hệ tình cảm là một lẽ đương nhiên, dù chỉ là một chút ít.

Vì thế nên cô đã tới gặp trực tiếp anh ta mà không qua Tiêu Mạc.

Vốn dĩ Tiêu Mạc là cây cầu nối tốt nhất, nhưng cô đã không làm như vậy.

Bây giờ, xem ra thực sự là mình tự chuốc lấy sỉ nhục.

Cô không thể ngờ được rằng người đàn ông kia lại hỉ nộ thất thường như vậy, lại có thể trở mặt phủi tay coi như không hề quen biết. Kể từ giây phút đầu tiên đặt chân vào nơi này, dường như anh ta đã coi cô là một người lạ không biết thế nào là tốt xấu.

Anh ta nhìn vào ánh mắt cô, ngoài vẻ lạnh lùng, cái nhìn ấy còn luôn chứa đựng sự chế nhạo.

Nhưng phải làm gì cho Tô Đông bây giờ?

Ngày hôm nay Tiêu Mạc đã nói với cô mấy chi tiết, cô mới biết được rằng vì sao bên cảnh sát lại gắn cái chết của Cận Tuệ với Tô Đông, thậm chí cả chuyện gã đàn ông sau khi xảy ra chuyện đã vội vã bỏ trốn khỏi hiện trường cũng lập tức tìm ra ngay và bắt đưa về Sở cảnh sát.

Tội hoạt động mại dâm và sử dụng chất ma túy nặng hơn bất cứ tội danh nào. Huống chi cô vẫn còn chưa biết cái chết của Cận Tuệ có thực sự có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến Tô Đông hay không.

Nghĩ đến đây, Phương Thần hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, sau đó mới nói: “Anh Hàn, anh đã nói rất đúng, dù tôi có nói gì trước mặt anh thì cũng chẳng ý nghĩa gì. Chuyện tôi đến tìm anh như thế này đúng là rất lỗ mãng và thiếu suy nghĩ. Nhưng, tôi không tin anh sẽ phủi tay đứng nhìn như vậy”.

Cô dừng lại một chút, còn Hàn Duệ vẫn cứ thong thả nhả từng hơi thuốc và nhìn cô với ánh mắt rất khó hiểu, dường như không có ý định tiếp lời.

Phương Thần mỉm cười, ánh mắt dừng lại chăm chú trên khuôn mặt của Hàn Duệ, như thể không muốn bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào, dù là nhỏ nhất, “Nếu đã không có tình cảm riêng tư gì, vậy tôi mạnh dạn suy đoán một chút nhé, nếu Tô Đông gặp chuyện, thì chỗ này của anh cũng chưa chắc được yên, đúng không? Anh không phải không biết, phía cảnh sát đã phát hiện tại hiện trường không chỉ có ma túy, mà còn có cả hộp diêm có in hai chữ ‘Dạ Đô’ và dấu ấn riêng nữa”. Nửa câu còn lại cô không nói là: chỉ tiếc rằng, trên mặt của ma túy không có dấu ấn riêng, ai mà biết được người nào mới là hung thủ đích thực đứng đằng sau? Và thực ra, cô không tin là anh ta sẽ xóa bỏ hết mọi quan hệ.

Cùng với những lời sau cùng của cô, căn phòng trở nên yên ắng một lát, sau đó Hàn Duệ mới lên tiếng, nhưng vẫn bằng giọng vô cùng bình thản: “Đó là sự nhạy cảm nghề nghiệp ư?”, vừa nói tay anh ta vừa mân mê đầu lọc của điếu thuốc, “Bây giờ thì tôi hơi nghi ngờ về mục đích mà cô Phương đến tìm tôi. Chỉ đơn thuần là giải cứu cho bạn? Hay không lúc nào quên vị trí của mình, hy vọng sẽ tìm ra một số thông tin từ chỗ tôi, để ngày mai có bài đăng báo cung cấp tin cho mọi người chuyện giải trí khi trà dư tửu hậu?”.

Giải trí ư?

Phương Thần bất giác chau mày lại, cô bỗng nhớ tới nụ cười ấm áp của Cận Tuệ và cả Cận Vĩ nữa… Bây giờ không hiểu mọi chuyện đã như thế nào rồi.

“Cho dù tôi có mục đích gì thì công chúng vẫn có quyền được biết sự thật. Anh thực sự cho rằng chuyện này đáng để giải trí sao?” Bất giác Phương Thần nắm chặt tay đang để trên đầu gối lại, đầu ngón tay mỗi lúc một bóp chặt vào lòng bàn tay, “Đây là một vụ án mạng. Bây giờ, cô gái ấy đã chết rồi!”.

“Thế thì sao?”, người đàn ông đối diện hỏi lại bằng giọng lạnh lùng, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Trong đầu cô như có tiếng nổ, dường như cô còn nghe thấy cả tiếng dòng máu đang sôi sục dồn lên đầu.

Thế thì sao?

Sao anh ta lại có thể buông ra những lời lạnh lùng bình thản

Một cô gái mới hai mươi tuổi, chết ở một nơi bẩn thỉu như vậy.

Đó là một mạng người.

Nhưng anh ta không hề để tâm.

Phương Thần thực sự không biết mình đang đối diện với một người như thế nào nữa, lạnh lùng như một con quỷ.

Cô đứng bật dậy, không thèm nói chuyện với anh ta nữa, thậm chí không nhìn thêm lấy một cái nữa.

Cô giận dữ đi về phía cửa, bỗng nghe Hàn Duệ nói ở phía sau bằng giọng rất lạnh: “Tôi cho phép rồi ư?”.

Phương Thần sững người, bất giác quay đầu lại.

Không biết Hàn Duệ đã đứng dậy từ lúc nào, bộ áo ngủ màu đen càng khiến cho thân hình cao lớn của anh ta trở nên đẹp lạnh lùng đến lạ thường. Rõ ràng trong phòng rất sáng nhưng lúc đó Phương Thần lại thấy như mình đang bị bao vây bởi bóng tối, thậm chí cô còn cảm thấy bóng tối ấy đang nuốt chửng cô.

Cô bỗng không thể nhấc chân nổi mà cứ đứng ngây người ra nhìn anh ta tiến lại gần.

Cho đến khi bóng tối bao trùm, cô cảm thấy Hàn Duệ đã đứng trước mặt cô. Anh ta cao hơn cô một cái đầu, bây giờ thì thực sự anh ta đang cúi xuống nhìn cô.

“Cô Phương, cô coi nơi này là đâu vậy? Thích đến thì đến, thích đi thì đi ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.