“Chị đang làm gì đấy?”
Cánh cửa đột nhiên bật
mở, người ngồi bên cửa sổ trong căn phòng tràn ngập ánh mặt trời bị bất ngờ làm
cho giật nảy mình, cây bút trên tay dừng trên trang giấy, gò má đỏ bừng lên một
cách đáng nghi.
“Mẹ đang gọi xuống ăn
cơm”, Phương Thần đưa tay sửa lại mái tóc rối bù vừa ngủ dậy. Hôm qua cô đã đến
tiệm nhuộm nó thành màu đỏ rực, đang là mốt này, vì thế mà vừa về đến nhà đã bị
một trận mắng.
Nhưng, cô không để tâm
là được rồi.
“Ừ, chị biết rồi biết
rồi.” Lục Tịch phủi tay đứng dậy, đi mấy bước rồi quay lại đưa tay lấy tấm hình
trên giá vẽ cẩn thận treo lên tường, sau đó mới theo Phương Thần xuống lầu.
Tăng Tú Vân rất hiếm khi
ở nhà mấy ngày liền, nếu có thì chỉ vào dịp mỗi lần nghỉ phép của cô con gái
lớn đang đi du học nước ngoài, thậm chí bà còn vào bếp tự tay nấu nướng cho con
ăn, khiến cho người giúp việc vốn quanh năm tất bật được nhàn rỗi mấy hôm.
Bát đũa đã bày sẵn trên
bàn, Phương Thần mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, vừa đi vừa ngáp vẻ lười
biếng, nhưng rồi cô bỗng dừng bước.
Lục Tịch đi sát ngay sau
Phương Thần, nên suýt nữa thì va vào cô.
“Sao thế?” Lục Tịch
không hiểu, lại thấy Phương Thần nhìn chăm chăm vào mặt mình, bất giác đưa tay
lên sờ mặt.
“Chị yêu rồi, đúng
không?”, cô gái xinh đẹp với mái tóc đỏ rực bất chợt đưa ra một câu hỏi khiến
người chị giật mình.
Giọng nói không to,
không nhỏ, nhưng lại rất đúng thời điểm, đúng vào lúc Tăng Tú Vân thò đầu ra từ
trong bếp. Bà đang định bảo hai chị em rửa tay chuẩn bị ăn cơm, nghe thấy vậy,
liền nhìn Phương Thần hỏi: “Con vừa nói gì vậy?”.
Phương Thần vừa mấp máy
môi thì bị bàn tay của chị giữ chặt lấy, Lục Tịch cướp lời: “Chúng con đói lắm
rồi, bao giờ thì được ăn cơm hả mẹ?”, vừa nói, tay cô khẽ véo vào tay Phương
Thần như một lời cảnh cáo, lại như một lời cầu
“Sắp xong rồi đây. Các
con rửa tay đi, rồi giúp Tiểu Mai lấy thức ăn, xới cơm ra.”
Nói vậy nhưng mắt của
Tăng Tú Vân lại liếc nhìn hai đứa con vẻ nghi ngờ, rồi sau đó mới tiếp tục nấu
món sau cùng.
Lúc đó, trong phòng ăn
rộng thênh thang chỉ còn lại hai người.
Phương Thần gạt tay chị
ra, nghiêng mắt nhìn, miệng cười như đã hiểu ra chuyện: “Có tật giật mình chứ
gì. Không lẽ em đã đoán trúng rồi?”.
“… Đừng có mà đoán mò.”
Rõ ràng là giọng nói và dáng vẻ của Lục Tịch yếu ớt hơn hẳn, gò má cô đỏ bừng,
cố làm ra dáng một người chị, “Em còn bé, biết gì nào”.
Nhưng Phương Thần không
chịu thua, cô ngước đôi mắt rất đẹp lên, hỏi: “Quen ở bên Mỹ à? Là người da đen
hay da trắng? Có đẹp trai không?”. Rồi không chờ Lục Tịch lên tiếng, cô nói
tiếp: “Chắc là một anh chàng đẹp trai rồi! Chị luôn là người có con mắt nhìn mà
lại. Vừa rồi chị đang vẽ anh ta à?”.
Chẳng còn cách nào để
làm Phương Thần thôi tọc mạch, Lục Tịch mím môi, vẻ mặt nhăn nhó, hồi lâu sau
mới nói: “Không được nói với mẹ đâu đấy!”.
“Sợ gì? Hay là anh chàng
ấy có gì xấu?” Miệng vừa nói ra những lời coi thường, tay Phương Thần vừa kéo
ghế ngồi xuống, “Mẹ cũng không phải là người cổ lỗ, cho nên từ sớm đã nghĩ ra
chuyện cho chị sang đó học, quả là mạnh tay đấy”.
Phương Thần đã xem những
tấm ảnh Lục Tịch chụp về cuộc sống của cô ở bên Mỹ, nếu so với những cô gái
người Tây ấy thì Lục Tịch trông vẫn rạng rỡ nhất.
Mang trong mình gene
trội của nhà họ Lục, lại có một khuôn mặt rất xinh đẹp, nếu không mau chóng có
người yêu thì mới là chuyện lạ!
Phương Thần ngồi bò ra
bàn, đưa ra lời đề nghị: “Với tính cách của chị, xem ra chắc không phải là
chuyện đùa bỡn đâu nhỉ? Lần sau đưa anh ấy về ra mắt mọi người xem
Nhưng Lục Tịch không nói
gì, lát sau mới nghiêm sắc mặt lại nói: “Chị đã bảo em không được nói linh tinh
rồi cơ mà. Không hề có chuyện đó thì chị kiếm đâu ra người để cho em xem?”.
“Vậy vừa rồi tại sao chị
lại thừa nhận là đang yêu?”
“Chị đâu có thừa nhận
gì?”
“Rõ ràng vừa rồi chị
công nhận mà lại!”
“Hoàn toàn không có”,
Lục Tịch quay lại nhìn Phương Thần, rồi bỏ vào trong bếp.
Phương Thần vẫn giữ
nguyên tư thế nằm bò ra bàn, đầu gối lên cánh tay, con ngươi đen láy đưa đi đưa
lại, bất giác chau mày lẩm bẩm: “Hay là chị đang yêu thầm?!”.
Nhưng Lục Tịch không
nghe thấy, hoặc giả có nghe thấy nhưng không muốn trả lời, mà cứ cúi đầu bước
thật nhanh vào trong bếp.
Thái độ ấy đồng nghĩa
với ngầm thừa nhận.
Thế nên hai hôm sau,
trong ngày sinh nhật lần thứ mười tám của mình, Phương Thần đã nói với Tô Đông:
“Buồn cười thật đấy, chị Lục Tịch lại đi yêu thầm người khác”.
“Bà chị mười phân vẹn
mười của cậu ư?” Tô Đông cũng lấy làm sửng sốt, rồi không nén được chửi thề:
“Bố khỉ, thời buổi bây giờ người càng hoàn mỹ thì lại càng ngược đời! Con gái
đẹp cứ như động vật quý hiếm, sinh ra là để cho người khác yêu chiều, việc gì
mà phải tự làm khổ mình như vậy? Thương thầm nhớ trộm một người ở tận phương
trời xa tít… chuyện này cứ như trong kịch ấy! Ha ha ha”.
“Thế mới có chuyện chứ!”
Phương Thần chạm ly với người ngồi bên, rồi uống một ngụm rượu, “Mình không thể
nào hiểu được chị ấy. Gặp được người mình thích thì còn do dự gì nữa, phải tấn
công trực tiếp mới đúng
“Da mặt của các đại mỹ
nhân thường rất mỏng. Lòng tự trọng cao, chắc là sợ bị người ta từ chối”, một
cô gái trong bọn nói.
Tô Đông chớp chớp mắt
hỏi lại: “Đàn ông có từ chối con gái đẹp không?”.
* * *
“Cứ thử xem rồi sẽ
biết.”
“Thử như thế nào?”
Trong phút chốc tất cả
đều thấy rất hào hứng với chủ đề này.
Thế là có người nêu ý
kiến: “Thí nghiệm này có lẽ để Phương Thần thử là thích hợp nhất, huống chi hôm
nay lại là sinh nhật của cậu ấy”.
Phương Thần đã uống hai
ly rượu, trong một lúc không hiểu rõ chuyện này thì có quan hệ gì đến ngày sinh
nhật, nên chỉ thuận theo đám đông mà thôi: “Phải thử như thế nào mới được?”.
Thế là mọi người thi
nhau đưa ra ý kiến, mỗi người một kiểu, nhưng tất cả đều rất phấn chấn, cuối
cùng quyết định sử dụng một phương án dễ thực hiện nhất.
“Chàng trai ở bên kia
quầy bar đã ngồi rất lâu rồi đấy, lại khá đẹp trai nữa, cậu hãy tới đó hôn anh
ta một cái.”
Phương Thần thầm rủa
trong lòng, mắt liếc nhìn các bạn, “Nhưng đây là nụ hôn đầu đời của tôi”.
“Thế thì lại càng có ý
nghĩa để nhớ mãi!”
“Đúng thế! Tuổi mười
tám, vừa đúng lúc đấy.”
“Cũng chỉ là để chứng
minh cái lý luận mà chúng ta vừaới thôi mà, cậu là ứng cử viên duy nhất…”
Phương Thần đưa mắt nhìn
về phía quầy bar, ánh đèn ấm áp nhưng chỉ mờ mờ, thế mà không hiểu lũ bạn cô
làm thế nào mà lại phát hiện được rằng chàng trai kia cũng khá đẹp trai?
Nhưng, nghĩ đến Lục Tịch
cô lại thấy buồn cười, sao lại thiếu dũng cảm đến thế? Chỉ biết yêu thầm một
cách tội nghiệp, thật là đáng hổ thẹn!
Còn cô, cô sẽ không như
vậy.
Ngửa cổ lên dốc nốt chỗ
rượu còn lại, Phương Thần đặt mạnh ly lên bàn, đứng dậy nở một nụ cười tỏ rõ
quyết tâm, rồi sải bước về phía chàng trai lạ mặt.
Thiếu nữ mười tám, như
một đóa hoa vừa độ rực rỡ, nhất cử nhất động đều bộc lộ vẻ thanh xuân và sức
sống tràn trề.
Phương Thần tới bên nói
với người kia một vài câu, rồi sau đó hôn người ấy bằng một nụ hôn đàng hoàng…
Từ đằng xa vọng lại
tiếng cổ vũ của mọi người.
Hoàn thành xong nhiệm
vụ, Phương Thần định rút lui.
Nhưng má cô nóng bừng
lên, những ngón tay đầy sức mạnh của đối phương đã ngăn cô lại.
Cô sững người trong giây
lát, trong cơn hoảng hốt cô cảm thấy rất rõ sự áp đặt như một đòn trừng phạt
của đôi môi mỏng và lạnh như băng kia trên môi mình, hơn nữa còn hôn rất nhanh
và rất sâu, không để cho cô kịp phản kháng.
… Vì sao lại như vậy?
Cô gắng sức vùng ra
nhưng không được, bởi vì tay chân cô đều đã bị giữ chặt. Muốn nhìn rõ mặt đối
phương nên cô mở to mắt, nhưng kết quả là lại rơi ngay vào đôi mắt đen và sâu
thẳm của người kia, cảm giác ấy giống như bị rơi vào một vực sâu lạnh lẽo không
bao giờ thoát được.
…
Tiếng chuông inh tai của
chiếc đồng hồ vừa kêu lên hai tiếng liền bị tắt ngay lập tức.
Phương Thần ôm chăn ngồi
dậy, thở dồn dập.
Đúng là một cơn ác mộng.
Tủ đầu giường có một
chiếc gương, Phương Thần đưa tay ra cầm nó lên.
Thực ra cô và Lục Tịch
không giống nhau, mặc dù từ nhỏ đến lớn hai chị em đều xinh đẹp xuất chúng,
nhưng đường nét trên khuôn mặt hai người chẳng giống nhau chút nào.
Phương Thần ngây người
nhìn khuôn mặt mình trong gương, trán cô lấm tấm mồ hôi, còn sắc mặt lại đỏ
bừng.
Cho dù thời gian đã trôi
qua lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn không thể nào quên được ngày hôm ấy.
Đó là khi cô đưa tay đẩy
cánh cửa phòng, trong ánh sáng chan hòa, sắc hồng trên đôi má của Lục Tịch như
một đóa hoa đào nở rộ, rạng rỡ tới mức người ta không thể tin, thậm chí còn làm
lu mờ cả vùng ánh sáng quanh cô.
Phương Thần biết, dù đó
chỉ là một tình yêu và ngưỡng mộ thầm kín, những năm tháng tươi đẹp như đóa hoa
rực rỡ của Lục Tịch đã nở rộ vì người con trai ấy.