Hồi chuông thứ hai chỉ
năm phút sau lại réo lên, Phương Thần vẫn trầm mặc tựa đầu vào đầu giường như
đang suy nghĩ điều gì, lại như không phải như vậy. Hồi lâu sau cô mớ
i đưa tay bóp trán và
thay quần áo.
Vì thời tiết mùa Đông
vừa lạnh vừa khô, chỗ rách trên môi mấy ngày rồi mà vẫn chưa khỏi, khiến cho
lúc đi làm Phương Thần luôn trở thành đối tượng chú ý của những người xung
quanh.
Các đồng nghiệp đều tỏ
ra đã biết rõ sự việc và không hề hỏi han gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt không hề
che giấu, trong những biểu hiện ấy ít nhiều cũng tình cảm ấm áp.
Cô cảm thấy rất buồn và
u uất, nhưng không thể nào giải thích được.
Điều an ủi đôi chút có
lẽ là, cô không phải là người duy nhất bị thương trong sự kiện ngày hôm ấy.
Bữa trưa sau khi ăn cơm
xong, Tạ Thiếu Vĩ ngồi dựa nghiêng vào cửa xe hỏi đồng bọn: “Này, mày nghĩ xem,
vết thương ở trên môi của đại ca do đâu mà có?”.
“Thế mà cũng hỏi!” Tiền
Quân cắn tăm, đưa tay kéo mạnh cà vạt trên cổ, cố làm ra vẻ một người nho nhã,
lịch sự không hợp với mình chút nào, mới chỉ có hai tiếng đồng hồ mà đã không
thể chịu được.
“Giả bộ sạch sẽ làm gì?
Con bé ấy chẳng phải là chính mày dắt vào nhà còn gì? Nhìn được đấy chứ, nói
thật hiếm có đấy!” Nụ cười nhăn nhở muôn thuở lại nở trên khuôn mặt của Tiền
Quân, nhưng có một số điều mà dù cho lúc vắng mặt Hàn Duệ hắn cũng không dám
tùy tiện nói ra, vì thế chỉ dám nghĩ thầm trong bụng, sau đó mới nheo mắt, hỏi:
“Khi nào thì con bé ấy ra khỏi phòng?”.
Tạ Thiếu Vĩ nói: “Không
biết. Khi tao đến thì nó đã không còn ở đó nữa rồi”.
Tiền Quân đảo mắt, hỏi
với vẻ tò mò: “Đại ca cũng không nổi giận à?”.
“Không.”
“Ôi, đúng là thần kỳ
thật đấy!” Tiền Quân nhổ chiếc tăm trong miệng ra, nhủ thầm: môi đại ca bị rách
cả một miếng to, đó là chuyện chưa bao giờ xảy ra! Nhưng nếu đúng là vết thương
ấy do con bé đó gây ra thì làm sao mà nó có thể bước ra khỏi cửa một cách an
toàn như thế?
“Cái gì thần kỳ!”, một
giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên phía sau lưng.
Tiền Quân sợ đến giật
thót người, vội quay lại, mở cửa xe cho Hàn Duệ, nở nụ cười nịnh nọt: “Không có
gì đâu ạ, chỉ là chuyện phiếm thôi”. Rồi quay sang nháy mắt nhắc nhở Tạ Thiếu
Vĩ không được bép xép.
Tạ Thiếu Vĩ không thèm
để ý đến điều đó, sau khi ngồi vào ghế lái mới hỏi: “Đại ca, bây giờ chúng ta
đi đâu ạ?”.
Phía sau không có tiếng
trả lời.
Bất giác Tạ Thiếu Vĩ
liếc nhìn vào trong gương, thấy Hàn Duệ đang dựa vào ghế, đôi mắt nhắm lại, có
lẽ trưa nay Hàn Duệ đã uống khá nhiều rượu với Phó phòng Tằng.
Tạ Thiếu Vĩ do dự một
lúc, rồi thận trọng gọi: “Đại ca!”.
“Sao?”, Hàn Duệ trả lời
bằng giọng chậm chạp, “Về biệt thự. Bảo bọn Tiền Quân cũng cho xe đi theo, sau
đó tất cả về nhà chuẩn bị, tối nay phải đi Thái Dương”.
“Buổi tối chúng ta phải
đi tới nơi của Thương lão đại để thảo luận với lão ta thật ạ?”
“Sợ cái gì?”, người đàn
ông ngồi sau mắt vẫn nhắm nghiền đáp.
“Thực ra không phải em
sợ. Chỉ có điều Thương lão đại là một tay nham hiểm, và dù sao thì Thái Dương
Thành cũng là địa bàn của lão, khó mà đảm bảo rằng đến lúc ấy lão lại không giở
thủ đoạn gì.”
Tuy nói như vậy, nhưng
Tạ Thiếu Vĩ vẫn lấy di động ra thông báo cho những người ở hai chiếc xe khác.
Đến khi Tạ Thiếu Vĩ tắt
máy, lại nghe thấy giọng nói bình thản từ ghế sau: “Cậu làm việc càng ngày càng
cẩn thận đấy”.
Không rõ đây có phải là
một lời khen không, nhưng Tạ Thiếu Vĩ cũng ngây ra một lúc rồi mới cười hì hì
đáp: “Thực ra em cũng chỉ hơn bọn Tiền Quân một chút thôi”. Nhưng nói xong mới
thấy rằng mình đã quá mau miệng, bất giác đưa mắt liếc nhìn Hàn Duệ qua gương
chiếu hậu thấy Hàn Duệ vẫn giữ nguyên trạng thái không chút biểu cảm.
Phản ứng đó của Hàn Duệ
khiến Tạ Thiếu Vĩ thấy lo lắng, ngẫm nghĩ một lát, quyết định nói thẳng ra:
“Đại ca, thực ra Cường Tử…”.
Hàn Duệ “Ừm” một tiếng,
giọng hơi cao và mang ngữ khí lạnh lùng, khiến cho Tạ Thiếu Vĩ phải bỏ lửng câu
nói.
Hàn Duệ lập tức tiếp
lời: “Cậu định xin cho hắn sao?”.
Tạ Thiếu Vĩ không sao
đoán được suy nghĩ của Hàn Duệ lúc này nhưng vẫn gật đầu, “Huynh đệ chúng ta đã
vào sinh ra tử với nhau nhiều năm như vậy, dù sao thì ít nhiều cũng hiểu về
nhau. Lần này, có lẽ là anh ấy đã bị ma xui quỷ khiến nên mới quên mất quy định.
Anh ấy bắt đầu làm chuyện đó cũng chưa lâu đâu, chỉ hơn hai tháng là cùng…”.
Tạ Thiếu Vĩ vừa nói vừa
thận trọng quan sát vẻ mặt của người ngồi sau, đúng lúc ấy thì Hàn Duệ mở mắt
ra và Tạ Thiếu Vĩ nhìn thấy trong đó là vẻ thâm trầm không đoán định nổi, qua
gương dường như ánh mắt ấy còn mang một vẻ lạnh lùng ghê người.
Tạ Thiếu Vĩ vội nắm chặt
vô lăng, mắt chăm chú nhìn vào đoạn đường trước mặt. Một lát sau thì nghe thấy
Hàn Duệ nói bằng giọng rất bình thường: “Không có lẽ cậu đã biết chuyện này
rồi?”.
“Không đâu ạ!”, cảm thấy
sự nguy hiểm đằng sau câu hỏi ấy, Tạ Thiếu Vĩ vội nói: “Là anh Cường Tử hôm
trước tự kể… Là anh em với nhau, nên những lời anh ấy nói có phải là thật hay
không thoáng qua cũng có thể biết được”. Nói đến đây Tạ Thiếu Vĩ dừng một lát,
ngẫm nghĩ và định nói thêm câu nữa, nhưng vừa mới mấp máy môi thì nhìn thấy vẻ
mặt không chút biểu cảm của Hàn Duệ nên lại thôi.
“Từ nay về sau, không
cho phép ai được xin cho hắn trước mặt tôi.”
Chỉ một câu ngắn gọn ấy
thôi nhưng đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của Tạ Thiếu Vĩ.
Tạ Thiếu Vĩ thầm kêu lên
trong lòng. Theo Hàn Duệ đã nhiều năm nên Thiếu Vĩ biết, tốt nhất là lúc này
ngậm miệng lại, vì thế không nói thêm câu nào nữa.
* * *
Tô Đông bị tạm giam đúng
một tuần, đến chiều ngày thứ bảy mới được thả ra.
Bị giam giữ ở nơi như
vậy, dù đã có nhờ cậy trước, nhưng khi được cho ra thì mặt mày của Tô Đông vẫn
rất bơ phờ.
Phương Thần thấy Tô Đông
gầy rộc hẳn đi, vẻ mặt thì hốc hác, mắt không kẻ vẽ, môi không tô son, trông
thật khác một trời một vực với hình ảnh lộng lẫy mọi khi.
Thế nhưng dường như Tô
Đông không để ý đến điều đó, sau khi lên xe chỉ hỏi một câu: “Có thuốc không? Ở
trong đó bán toàn loại thuốc chất lượng kém, khó hút lắm”.
Phương Thần không nói
gì, nhưng người ngồi ở ghế phụ thì đưa bao thuốc đến kèm theo cả bật lửa nữa.
Trong khoảnh khắc ấy,
dường như Tô Đông cảm thấy hơi ngạc nhiên, cô vừa đưa tay ra đón lấy bao thuốc
vừa đưa mắt liếc nhìn khuôn mặt của Tiêu Mạc, rồi mới cúi xuống, châm thuốc một
cách thuần thục.
Tô Đông thở ra một hơi,
nói bằng giọng điệu đà vốn có: “Xin hỏi phải gọi anh như thế nào nhỉ?”.
“Tiêu Mạc”, chàng trai
tuấn tú quay đầu lại mỉm cười đáp.
Phương Thần nói: “Lần
này may mà có anh. Tối nay chúng ta sẽ cùng ăn cơm”. “Không cần phải khách sáo
thế đâu”, Tiêu Mạc quay người lại, nói bằng giọng rất ôn tồn: “Thực ra tôi cũng
có giúp được gì đâu, trường hợp như của cô Tô thì đến thời gian quy định người
ta cũng phải tự thả người ra thôi”.
Mặc dù nói như vậy,
nhưng lần này cũng là một lần nợ ân tình của anh ta.
Huống chi ngày thường Tô
Đông là người khéo léo trong xử sự, chu đáo với mọi người, vì vậy Phương Thần
tin là nhất định cô ấy sẽ cùng với Phương Thần thuyết phục Tiêu Mạc, mời anh
một bữa gọi là cảm ơn.
Nhưng khi cô nghiêng đầu
lại thì thấy dường như Tô Đông không để ý gì đến câu chuyện của họ, những ngón
tay thon dài kẹp điếu thuốc, mặt quay ra ngoài cửa xe im lặng. Cảnh vật hai bên
đường vun vút lùi lại phía sau mang cả vẻ thẫn thờ của Tô Đông.
Khi về đến nhà, Phương
Thần hỏi: “ó thật họ không làm khó dễ cho cậu không?”.
“Chẳng nhẽ cậu sợ mình
bị còng tay và đánh?” Sau khi tắm rửa xong, da dẻ mặt mày Tô Đông trở lại vẻ
mượt mà mịn màng như cũ, mỉm cười với cô: “Có lẽ cậu xem phim nhiều quá rồi
đấy, xã hội thời nay hòa bình lắm”.
Tô Đông tránh không nói
vào chủ đề chính, điều đó làm sao giấu nổi Phương Thần.
Không phải nếm chút mùi
vị đắng cay nào, dường như đó là điều không thể, vì thế, lần này cô phải thực
sự cảm ơn Tiêu Mạc.
Thế nên Phương Thần đề
nghị: “Để hôm khác mình mời Tiêu Mạc ăn cơm nhé”.
Tô Đông giả bộ nghi ngờ:
“Này, người mà anh ấy nhằm vào là cậu, việc cũng là do cậu nhờ, hà cớ gì cậu
lại muốn cùng mình mời chứ?”.
Phương Thần bèn đáp:
“Trước đây cậu chưa gặp anh ấy bao giờ thì sao lại biết anh ấy nhằm mình?”.
Tô Đông đưa mắt liếc
xéo, đùa với cô: “Cậu không biết là mình làm nghề gì à?”.
Câu nói này đột nhiên
nhắc nhở Phương Thần.
“Vụ án này coi như kết
thúc rồi à?”, hỏi vậy vì cô không biết bây giờ Cận Vĩ như thế nào, cô đã liên
lạc nhiều lần nhưng vẫn không gặp được Cận Vĩ.
“Còn biết làm thế nào
nữa? Thứ đó không phải do mình cung cấp, hơn nữa bây giờ đằng nào người cũng đã
chết rồi, trong thời gian ngắn chắc chắn chẳng thể điều tra được. Chỉ có công
việc làm ăn của mấy chị em là bị ảnh hưởng thôi, bây giờ có lẽ đành phải cho họ
nghỉ phép hết lượt, ít nhất cũng phải hai, ba tháng sau mới có thể tiếp tục
được.”
Phương Thần bỗng nhớ lại
buổi tối hôm đó, hơi thở của Hàn Duệ rất gần, anh ta nói: “… Tôi rất không
thích những cô gái tự cho mình là thông minh”. Nụ cười của anh ta thật lạnh
lùng, như thể không chút lo lắng rằng chuyện đó thật sự liên lụy đến
Phương Thần hỏi Tô Đông:
“Chuyện này không liên quan đến cậu, đúng không?”.
“Đúng vậy.”
“Vậy, có liên quan đến
Dạ Đô à?”
Tô Đông bất giác đưa mắt
nguýt cô một cái, đột nhiên thay đổi sắc mặt, nghiêm nghị nói: “Phương Thần
này, cậu đừng có nhiều chuyện”.
Phương Thần bỗng thấy ớn
lạnh, “Cậu đã biết chuyện Cận Tuệ sử dụng ma túy? Trước khi cô ấy gặp chuyện
cậu đã biết rồi?”.
“Đó là tự do của nó,
mình không có quyền gì ép nó không được làm như vậy.” Vẻ mặt của Tô Đông bị ánh
đèn che khuất, giọng nói rất bình thản: “Số lần sử dụng không nhiều. Lần đầu có
lẽ là do bị khách làm cho dính vào”.
“Lúc đầu bởi vì nó không
tự nguyện làm việc ở Dạ Đô và thứ đó đã giúp nó tạm thời qua cơn hoảng sợ.
Nhưng, cũng chính vì thời gian ngắn, không có kinh nghiệm nên mới dễ xảy ra
chuyện.”
Phương Thần trầm ngâm
hồi lâu mới lên tiếng: “Bây giờ mình rất lo cho em trai của cô ấy”.
Tô Đông nói: “Liệu có
phải là bệnh nghề nghiệp không mà mấy năm nay cậu thay đổi rất nhiều, cậu quan
tâm tới nhiều chuyện hơn hẳn”.
Phương Thần lườm Tô
Đông: “Không lẽ cứ vô tư vô tâm như trước đây mới là tốt à?”.
“Chẳng qua mình thấy nếu
cậu cứ như vậy thì sẽ chuốc lấy phiền toái vào thân thôi.” Tô Đông ngáp một cái
và nằm xuống nói tiếp: “Tối hôm nay mình không đi nữa, cho mình ngủ nhờ ở đây
một đêm nhé. Buồn ngủ chết đi được”.
Phương Thần cứ mở mắt
trừng trừng nhìn vào bóng tối.
Phiền phức ư?
Không biết có phải cái
ngày cô đến tìm Hàn Duệ thì đã gặp phải điều được gọi là phiền phức không?