Khi Hàn Duệ quay người
lại thì thấy Phương Thần đứng dưới một gốc cây cổ thụ từ lúc nào và hình như ra
hiệu gì đó cho anh, trên môi thoáng một nụ cười, tựa như ánh sao phía chân trời
thoáng xuất hiện rồi biến mất. Rồi cô đưa tay vẫy và gọi: “Tư Quân, Minh Minh,
các em lại đây nào”.
Hai đứa trẻ có vẻ rất
quen với Phương Thần, sà tới rất nhanh, mỗi đứa nắm một bên vạt áo của cô.
Mặt trời đang lặn phía
sau lưng Phương Thần, qua căn nhà kiểu cũ
nhiều năm, bao phủ xuống khắp mọi nơi thứ ánh sáng nhạt nhòa, làm cho dãy núi ở
phía xa càng trở nên thẫm hơn. Tất cả tạo nên một bức tranh thủy mặc khổng lồ.
Còn cô thì như đứng trước bức tranh ấy, khom người xuống, tóc mái xòa xuống, che
lấp vầng trán mịn màng và đô mắt đen, sáng long lanh.
Hàn Duệ vẫn đứng tựa vào
xe, ở một khoảng cách không xa cũng chẳng gần, tuy không nghe rõ những lời cô
nói, nhưng có thể nhìn thấy rõ mỗi một động tác và vẻ thể hiện dù là nhỏ nhất
của cô.
Phương Thần mang đến cho
mỗi đứa bé một món quà, khiến cho bọn trẻ bất ngờ và vui sướng tới mức nhảy
cẫng cả lên, nắm chặt tay cô không chịu buông ra.
Nhưng dường như cô đã
quen với việc ấy, có lẽ cô thường xuyên cho quà bọn trẻ, Hàn Duệ nghĩ thầm
trong bụng. Thế nên để mặc bọn chúng mặc sức kéo và làm bẩn
“Có việc gì mà đứng xa
thế?” Dù đang trong hoàn cảnh ấy nhưng Phương Thần vẫn còn kịp để ý đến Hàn
Duệ, cô ngẩng đầu lên nhìn rồi cao giọng gọi, đôi mắt đẹp vẫn còn mang theo nụ
cười với bọn trẻ.
Hàn Duệ chỉ hơi nhướng
mày, chân không nhúc nhích. Xem ra anh không có ý định đến chỗ đang vui nhộn
kia.
Phương Thần lại nhìn về
phía Hàn Duệ, cô không gọi nữa mà tiếp tục cúi xuống chuyện trò cùng bọn trẻ.
Đến tận lúc chuông vào
lớp vang lên bọn trẻ được cô giáo dắt đi, Phương Thần mới sửa sang lại áo quần,
bước đến và hỏi: “Anh cảm thấy vô vị lắm à?”.
Hàn Duệ không trả lời mà
hỏi lại: “Tại sao em lại nói như vậy?”.
“Vì nhìn thấy anh có vẻ
không thích bọn trẻ con.”
“Thực ra, tôi rất ít khi
tiếp xúc với chúng.” Hàn Duệ đổi tư thế đứng, cặp kính đen vẫn đeo trên sống
mũi, vì vậy mà cô không thấy được vẻ mặt của Hàn Duệ, chỉ nghe thấy anh nói:
“Thì ra em cũng có tình yêu”.
Câu nói này mà cũng nói
được sao?
Phương Thần cũng nghĩ
trong lòng như vậy, nên mặt không tránh khỏi vẻ châm biếm.
Cô cười, mắt nheo lại:
“Tôi không bao giờ thiếu tình yêu. Tất nhiên, ngọai trừ những trường hợp đặc
biệt”.
“Ồ?”, quả nhiên người
đàn ông đối diện nhướn mày, “Ví dụ như, lúc tôi bị thương?”.
“Anh đang nhớ mối thù
đấy à?” Ngẫm nghĩ lại, ngoài thái dộ hơi dữ dằn một chút, cô không làm chuyện
gì quá đáng, không đúng thế sao? Ít nhất cũng nhường phòng ngủ cho anh ta, để
anh ta dưỡng thương.
Thấy những ngón tay của
Hàn Duệ sắp chạm vào vai, Phương Thần bất giác lùi về sau, nhưng phản ứng của
cô hơi chậm, vì thế mà Hàn Duệ đã kịp lấy chiếc lá rơi trên vai cô xuống.
Chiếc lá xanh mướt vẫn
còn rõ những đường gân, nhưng không hiểu vì sao mà đã trút khỏi thân cây mẹ,
giờ đây nó được vê tròn trong những ngón tay thon dài lại càng trở nên mỏng
manh.
Hàn Duệ ngước mắt nhìn
cô, trong đô mắt sâu đen ấy ẩn chứa một sự hưng phấn, khóe môi anh hơi mấp máy,
dường như đang trêu đùa: “Em sợ gì thế?”.
Phương Thần bỗng cảm
thấy ngượng ngùng, đúng là phản ứng của cô có phần hơi thái quá. Giây phút vừa
rồi, cô đã không nghĩ gì, dường như cô nhớ lại cái lần bị cưỡng hôn thô bạo
ấy…Thời gian cũng đã lâu rồi và từ ấy Hàn Duệ không xâm phạm đến cô lần nào
nữa, ngay cả sự tiếp xúc bằng tay cũng rất ít khi, nhiều lúc thậm chí anh còn
lịch thiệp tránh xa như quý tộc, nhưng hoàn toàn chỉ là theo bản năng mà thôi.
Cô cảm thấy bị dồn ép, vì thế hễ thấy Hàn Duệ tiến lại gần là cô lập tức lùi về
phía sau.
Đúng là như gặp ma!
Phương Thần nghĩ, lẽ ra không nên như vậy, sau này nhất định cũng không thể như
vậy!
May mà dường như Hàn Duệ
không hề có ý định bám riết lấy chủ đề ấy, anh ta chuyển chủ đề câu chuyện rất
nhanh.
“Lần nào tới em cũng
mang quà cho bọn trẻ sao?”
“Không nhất định như
vậy.” Tòa nhà nhỏ có nhiều năm tuổi ở phía sau cách hai người khá xa, trong sân
trồng một số cây cổ thụ, dường như cách biệt hẳn với tiếng đọc bài trong lớp
học, vì thế mà xung quanh rất yên tĩnh và thanh bình, cô đùa: “Tôi luôn cho bọn
trẻ quà kèm theo điều kiện. Tôi nói với các em, trước hết tôi sẽ nghe lời đánh
giá của viện trưởng và các cô, xem các em có ngoan không, có chịu khó học cho
tốt không, có giúp các cô làm việc nhà không, và làm có tốt không. Nếu em nào
làm cho Viện trưởng và các cô vừa lòng thì sẽ được tặng quà.“Phức tạp quá”, Hàn
Duệ làm như rất khó hình dung ra điều đó nên bất giác cũng cười theo.
“Rất bình thường thôi.”
Phương Thần không nhìn Hàn Duệ, khuôn mặt trông nghiêng của cô bị ánh nắng cuối
chiều chiếu vào đẹp tựa như tranh cắt. Cô có vẻ đang ngẫm nghĩ gì đó, khi bật
thành lời thì lời nào cũng rất rõ ràng, tựa như dòng nước chảy trên khung cửa
sổ, “Trên đời này lẽ ra hông có những việc không làm mà được hưởng. Muốn có
được những thứ mình muốn, tất nhiên phải trả một cái giá tương xứng”.
…
Có biết mình muốn gì
không? Hãy bỏ sức lực ra, chứng minh cho tôi thấy đi! Chứng minh rằng cô đã dựa
vào sức mạnh của chính mình để giành lấy những thứ mà mình muốn có!
Dù đã lâu như vậy, Hàn
Duệ vẫn nhớ như in những lời đó.
Khi bị chủ nhà – kẻ nói
bằng giọng kỳ quặc giống như người miền Nam tại một ngõ nhỏ ở nơi đất khách quê
người đuổi ra khỏi nhà, mặc dù được bọc kín và nằm trong lòng mẹ, nhưng Hàn Duệ
biết thế nào là cảm giác sắp xỉu, thậm chí là sắp chết.
Nhưng cuối cùng Hàn Duệ
vẫn sống, và sau khi trải qua một khoảng thời gian tương đối dài của cuộc sống
gian khổ, khó khăn, thì tình hình của anh mỗi ngày một tốt hơn.
Quả thực có thể coi đó
là một điều hết sức kì diệu. Hàn Duệ không biết rốt cuộc mẹ anh đã dùng cách
thức và thủ đoạn nào mà có thể dẫn anh đặt chân vào cánh cửa của gia tộc
Rosenberg một cách rất đường hoàng như vậy.
Thế là, trang viên lộng
lẫy to lớn như cung điện ấy sau đó đã trở thành ngôi nhà mới của Hàn Duệ. Còn
bố dượng của Hàn Duệ, một đại gia có quyền có thế, một tay nắm giữ cả băng nhóm
xã hội đen và những tay buôn bán vũ khí ở Bắc Mỹ, thì luôn coi Hàn Duệ như con
đẻ, hơn nữa còn cho phép anh gọi tên ông ta một cách rất thân thiết.
Chỉ có điều, mặc dù được
sự yêu chiều của bố dượng, Hàn Duệ cũng không tránh khỏi sự ghen ghét, đố kỵ
trong một đại gia tộc đầy phức tạp.
Bề ngoài không ai dám tỏ
ra coi thường Hàn Duệ, nhưng đằng sau, họ tìm cách gây khó dễ, thậm chí là hãm
hại anh hết lần này đến lần khác, dường như với họ những việc làm ấy là niềm
vui, cho dù khi đó anh mới chỉ là một cậu thiếu niên.
Thực ra cũng chẳng có gì
là lạ, vì ai cũng nhìn thấy vị trí người thừa kế quan trọng đến nhường nào,
những ai có tư cách và có tiền đều dồn hy vọng vào điều đó. Sự kình địch ấy
không chỉ nhằm vào riêng một mình Hàn Duệ, mà ngay giữa anh em, chú cháu trong
gia đình ấy cũng ngấm ngầm đấu đá nhau thường xuyên như cơm bữa.
Hàn Duệ đã lớn lên trong
môi trương như vậy, hầu như thần kinh luôn phải căng ra từng giây từng phút,
không khi nào được lơi lỏng và cũng không dám lơi lỏng. Mấy năm đầu, Hàn Duệ bị
rèn luyện đến mức ngay cả trong giấc ngủ cũng rất cảnh giác, dưới gối bao giờ
cũng đặt vũ khí phòng thân.
Ở đó không thể tin cậy
bất kỳ ai, chỗ dựa duy nhất chỉ có thể là chính bản thân mình. Còn mẹ của anh,
một phụ nữ xinh đẹp phương Đông khiến cho cả cha cố cũng phải xiêu lòng, dường
như lại cố tình xa cách Hàn Duệ, rất ít khi hỏi han đến anh, ngay cả khi anh
tập bắn súng và bị thương cũng ít khi đích thân lộ diện thăm hỏi an ủi.
Dường như bà ẩn náu ngày
càng kỹ trong bốn bức tường của trang viên to lớn ấy, nhưng lại khiến cho anh
lúc nào cũng cảm thấy như có một đôi mắt đang theo dõi mình.
Hàn Duệ càng ngày càng
trở nên mạnh mẽ một cách vô thức, anh nổi trội hơn hẳn những người cùng tuổi về
mọi mặt, hơn nữa càng ngày càng khiến bố dượng chú ý và tin cậy, đồng thời càng
lúc càng tạo ra cho mình những kẻ thù mới.
Thực ra, khi mới mười
chín tuổi Hàn Duệ không có tham vọng gì quá lớn, nhưng những người khác lại
không nghĩ như vậy, vì thế mà họ không bỏ qua cho anh. Mãi tới một lần ra ngoài
bàn chuyện làm ăn, trên đường trở về nhà Hàn Duệ bị tấn công và bị thương rồi
được đưa về nhà dưỡng thương gần ba tháng mới hồi phục.
Đêm Giáng sinh năm ấy,
đâu đâu cũng tràn ngập không khí vui tươi nhộn nhịp. Sau bữa tiệc thịnh soạn,
Hàn Duệ gặp mẹ trong phòng ngủ. Tính ra lần gặp mặt này cách lần gặp trước một
khoảng thời gian tương đối dài.
Dưới anh trăng, Hàn Duệ
chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng bình thản của mẹ, dường như anh đã phải chờ đợi
rất lâu bà mới khẽ quay đầu lại từ bên cửa sổánh mắt vẫn kiên nghị như những
ngày tháng khốn khó năm nào, thậm chí còn chứa đựng cả sức mạnh mà người khác
nhìn vào thấy sửng sốt. Bà đã nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ bằng đôi mắt ấy.
Bà cất tiếng hỏi: “Bây
giờ con đã biết mình muốn gì rồi chứ? Vậy thì hãy đem sức lực ra để chứng minh
cho mẹ xem! Chứng minh rằng con có thể dựa vào sức mạnh của mình, giành lấy
những thứ mà mình muốn! Bị thương chảy máu là chuyện cần thiết, chỉ có trải qua
những chuyện đó con mới hiểu được rằng mọi thứ không đến một cách dễ dàng. Phải
trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ được mình và người khác. Không phải ai cũng
leo lên được đỉnh cao, nhưng nếu con muốn làm được điều ấy thì phải trả giá.
Hôm nay con đã có được bài học, nếu sau này không muốn mất mạng, mẹ tin con
biết phải làm gì”.
Không hiểu có phải những
lời của mẹ thức tỉnh, hay trong cơ thể của Hàn Duệ vốn đã có gene quyền lực và
tham vọng, đến giờ phút ấy mới bừng trỗi dậy.
Kể từ ngày hôm ấy, Hàn
Duệ bắt đầu bước theo một con đường chỉ có tiến về phía trước.
Sự mềm yếu, không nhẫn
tâm, đồng cảm, do dự, thậm chí là tình cảm, những điều này đều bị Hàn Duệ bỏ
lại phía sau, để tất cả cuối cùng trở thành cái giá nâng đỡ anh lên đến đỉnh
cao.