“Sao vậy?” Phương Thần
không khỏi cảm thấy khó hiểu trước sự im lặng đột ngột của Hàn Duệ.
Cô đã nghĩ nhưng câu nói
hoặc hành động vừa rồi của mình có vấn đề nên mới khiến cho Hàn Duệ nhìn cô với
anh mắt gần như không thể đoán định được.
Hàn Duệ đang nhìn cô,
dường như là sự chăm chú chưa từng thấy, lại dường như đang nhìn một người nào
đó, hay đang nghĩ tới những tâm sự trong lòng.
Kể từ khi biết Hàn Duệ,
Phương Thần chưa bao giờ thấy anh như vậy, vì thế trong lòng không
khỏi cảm thấy đôi chút xốn xang. Nhưng, Hàn Duệ đã trả lời: “Không có gì
Đúng là không có chuyện
gì, vì ngay cả giọng nói của anh cũng bình thản như mọi khi.
Phương Thần không muốn
mất nhiều thời gian của Hàn Duệ, nên chỉ ở lại đó một lúc rồi chuẩn bị ra về.
Trên đường quay trở lại, họ lại đi qua một nhà thờ nhỏ, đột nhiên Phương Thần
đề nghị: “Có thể dừng lại một chút không?”.
Phương Thần xuống xe và
đi vào bên trong.
Buổi chiều tà trong
khuôn viên nhà thờ, lại ở vùng ngoại ô, nên cảnh vật bốn xung quanh đã trở nên
tối lại, những bụi cây chìa cành ra tạo thành những góc kỳ quặc, khiến người ta
có cảm giác bí hiểm lạ lùng. May mà bên trong nhà thờ vẫn có ánh đèn, tuy ánh
đèn ấy vàng vọt nhưng ấm áp, phản chiếu lên cửa kính thành những vòng lốm đốm,
như đang ở một thế giới khác.
Vì nhà thờ được kiến
trúc theo lối mái vòm, những hàng ghế bên trong cũng thưa thớt, vì thế mà bước
chân của hai người vang lên rất rõ trong căn phòng rộng.
Đi phía sau Phương Thần
ở một khoảng cách vừa phải, Hàn Duệ hoàn toàn không lấy làm lạ rằng vì sao cô
lại muốn tới nơi này, mà chỉ ngạc nhiên là vì sao mình lại đi theo cô. Hàn Duệ
rất ít khi làm việc gì cùng với người khác một cách vô điều kiện như vậy, khi
cô bảo anh dừng xe lại thậm chí anh đã không hỏi rõ lý do.
Hàn Duệ phanh xe lại một
cách rất tự nhiên rồi sau đó đi theo cô.
Hôm nay Phương Thần mặc
một bộ đồ màu đen, mái tóc buông xuống bờ vai. Nhìn dáng cô bước đi giữa con
đường dài và trống từ phía sau càng thấy mảnh mai, yếu ớt.
Nhưng Hàn Duệ biết rõ,
đó chỉ là cảm giác sai lầm mà thôi. Ngược lại cô còn là cô gái lạnh lùng và
cứng rắn nhất trong số những cô gái mà Hàn Duệ biết. Còn giây phút vừa qua, khi
cô nói câu ấy ra đã vô tình khơi dậy trong anh ký ức mà anh đã tưởng rằng rất
xa xôi.
Dường như Hàn Duệ không
muốn phủ định rằng, sự chú ý của anh đối với Phương Thần mỗi ngày một nhiều.
Điều này giống như việc phát hiện ra một thế giới mới kỳ thú, mội một lần đến
gần là một lần tăng thêm cảm giác mới mẻ, đây là điều chưa bao giờ xảy ra trong
gần ba mươi năm cuộc đời a
Cuối cùng Phương Thần
dừng lại trước tượng Chúa Jesus chịu tội.
Phương Thần hơi ngẩng
đầu lên, nhìn cây thập giá to lớn, không biết cô đang nghĩ gì, nhưng dáng vẻ và
sự im lặng của cô toát lên một sự thành kính vô cùng.
Tiếng bước chân phía sau
cũng dừng lại, Hàn Duệ đứng bên cạnh, đưa mắt lướt thật nhanh khuôn mặt nhìn
nghiêng của cô, rồi cất tiếng hỏi: “Em theo đạo Cơ Đốc à?”.
“Không.” Cô vẫn giữ
nguyên tư thế lúc đầu, ngay cả ánh mắt cũng không dời đi dù chỉ là một chút, cô
hỏi lại: “Thế còn anh?”.
“Tuy lớn lên ở nước
ngoài nhưng tôi là kẻ vô thần.”
Đây là lần đẩu tiên Hàn
Duệ chủ động nói về chuyện của mình. Phương Thần nghe xong trầm ngâm trong mấy
giây, sau đó quay đầu lại, hỏi: “Ở nước nào? Có phải nước Ý không?”. Cô mỉm
cười, khóe môi khẽ nhếch lên, như thể đang đoán một câu đố thú vị: “Các băng
nhóm xã hội đen bên đó tương đối nhiều”.
“Không phải, nước Mỹ.”
Nghe xong câu trả lời
ấy, Phương Thần đột nhiên im lặng rồi gật đầu. Hàn Duệ hơi nheo măt lại, dường
như ngắm cô một lượt, rồi hỏi thẳng: “Sao thế?”.
Chỉ trong mấy giây ngắn
ngủi, cô vô tình bộc lộ vẻ suy tư, ai ngờ Hàn Duệ lại nhạy cảm đến như vậy, chỉ
một thoáng là đoán ngay ra.
Phương Thần lắc đầu
chối: “Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ, tiếng Anh của anh chắc chắn là phải
rất lưu loát”.
Đây là một cái cớ rất
buồn cười và ngốc nghếch, nhưng không hiểu vì sao Hàn Duệ lại không nói ra điều
đó mà chỉ nhìn cô một lần nữa rồi đề nghị: “Đã quay về chưa?”.
“Vâng.”
Phương Thần đi theo Hàn
Duệ, cách một quãng khoảng vài ba bước chân. Cô thấy mình không sao hiểu được
suy nghĩ của người đàn ông này, có lúc rõ ràng là người rất mạnh mẽ, không cho
phép bất cứ ai giở trò dối trá và lừa gạt trước mặt mình, nhưng lại có lúc
giống như một quý tộc, anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác nhưng không
nói ra lời.
Ở cùng với một người như
vậy, mỗi giờ mỗi phút đều như sẵn sàng đón nhận những điều bất ngờ.
Tất nhiên, còn có cả
nguy hiểm nữa.
Phương Thần không muốn
nghĩ tới chuyện cuối cùng sẽ xảy ra điều gì, cô chỉ biết rằng một nỗi xao xuyến
cứ dần nhen nhóm trong lòng, khiến cho cô không thể nào để cho tất cả quay trở
lại, hoặc lựa chọn lại.
Kể từ sau hôm đó, các
cuộc gặp gỡ giữa hai người ngày một nhiều hơn.
Phương Thần không muốn
chống cự lại Hàn Duệ quá mức, vì cô biết Hàn Duệ rất thích thú khi thấy dáng vẻ
ấy ở cô, hơn nữa càng như vậy anh càng thấy cô hấp dẫn. Vì thế, có lúc sau giờ
làm, cô lập tức bị lôi đi ăn cơm hoặc cùng Hàn Duệ xuất hiện ở một bữa tiệc
công khai với vẻ không tự nguyện, hoặc có lúc lại bị Hàn Duệ đưa đến hộp đêm và
quán rượu.
Vì số lần qua lại giữa
hai người ngày một nhiều lên, các thuộc hạ của Hàn Duệ cũng lần lượt tỏ sự nể
trọng đối với Phương Thần.
Phương Thần chưa bao giờ
nghĩ sự việc lại như vậy. Mặc dù quan hệ giữa hai người đã dần thay đổi, nhưng
có một lần trong lúc không được vui, khi ngồi trong xe, do không nén được nên
cô đã nói ra mấy lời có ý ngầm châm biếm: “Không ngờ mấy cuộc thù tạc của anh
còn nhiều hơn cả một chủ doanh nghiệp lớn. Chẳng lẽ tới những nơi đó cũng nhất
thiết phải đưa phụ nữ đến ư?”. Vì cô phát hiện ra, hai ngày trước khi tới tiệc
sinh nhật của một đồng nghiệp, lúc cô đang đi ở đại sảnh nhà hàng thì có hai
người đàn ông đi ngược chiều cứ nhìn cô với vẻ bí hiểm.
Và không may, cô là
người rất giỏi nhớ người, nên lập tức nhận ra một trong hai người ấy mình đã từng
gặp trong một lần bàn chuyện làm ăn.
Lần bàn chuyện làm ăn ấy
tổ chức công khai, Hàn Duệ là khách, vì thế thân phận của những người cùng tham
dự buổi gặp gỡ hôm ấy đều không mấy rõ ràng
Mãi cho đến lúc ấy
Phương Thần mới nhận ra rằng, dường như cô bị lôi kéo vào trong vòng phức tạp
đó và rất nhanh chóng được người ta biết đến.
Nguyên nhân chính của nó
không gì khác ngoài số lần Phương Thần xuất hiện bên cạnh Hàn Duệ quá nhiều. Mà
người đàn ống ấy, cho dù đi đến đâu thì cũng đều là tiêu điểm chú ý của mọi
người.
Tệ hơn nữa, thậm chí Hàn
Duệ còn đưa cô tới sòng bạc bí mật của anh ta.
Nhưng không phải là lần
đầu tiên cô tới nơi ấy.
Năm ngoái, tòa soạn báo
nơi cô làm việc và ban thời sự của một đài truyền hình địa phương đã cùng hợp
tác cử mấy phóng viên dũng cảm cải trang tới một số sòng bạc lớn trong thành
phố, nhưng đáng tiếc do nhiều nguyên nhân khác nhau nên những tư liệu tin tức
thu về cuối cùng không được như ý, thậm chí có cả những nội dung không có giá
trị để phát sóng.
Chuyện này có thể truy
ngược lên trước đó một thời gian.
Lúc đó Tô Đông đang ở
bên người đàn ông ấy và không có chuyện gì xảy ra, hơn thế còn rất may mắn nữa.
Thế nên, có một hôm Tô Đông nói với cô: “Hôm qua mình rất đỏ, mình đã thắng hơn
tám mươi nghìn!...”, và có lẽ đó cũng là lần đầu tiên Phương Thần nghe thấy
giọng Tô Đông phấn chấn như vậy, và rồi sau lần phấn chấn ấy số lần Tô Đông
xuất hiện ở sòng bạc ngày một nhiều.
Cũng đúng vào thời gian
ấy, Phương Thần được nghe Tô Đông mô tả chi tiết về cảnh tượng của sòng bạc, ở
đó có các chàng trai điển trai chia bài, và cả mấy em chân dài ăn mặc rất gợi
cảm.
Tất nhiên càng không thể
thiếu được các đại gia một lúc ném ra cả đống tiền. Tô Đông đã thốt lên đầy vẻ
ngưỡng mộ: “Hình như họ không tốn chút sức lực nào khi kiếm tiền, vì vậy mà
tiền vào tiền ra cứ như nước”.
Nhưng Phương Thần chẳng
có chút hứng thú nào với những chuyện ấy, cô tự hỏi, phải chăng là cô đã thu
mình lại quá lâu rồi và dường như cô đã bị bóng dáng của Lục Tịch trùm lên,
thậm chí sắp bị đè bẹp, đến nỗi cô đã quên mất cuộc sống và niềm vui trước đây
của mình, quên mất rằng mình đã thích thú với những điều mới mẻ và kích thích
như thế nào.
Vì vậy, cho dù lúc đó có
hàng tá cơ hội thuận lợi nhưng cô chưa bao giờ bảo Tô Đông đưa cô đến xem sòng
bạc ấy.
Bây giờ vì Hàn Duệ mà cô
mới đến tận nơi để thực mục sở thị.
Hàn Duệ chờ người chia
bài đưa cho cô những lá bài xanh đỏ xong, liền bảo người phụ trách chính ở đó
đích thân đưa cô vào chơi.
“Thua bao nhiêu cũng
không có vấn đề gì, đúng không?”, Phương Thần hỏi, vì từ trước đến nay cô rất
ít khi gặp may.
“Muốn chơi kiểu gì cũng
được, nếu không đủ phỉnh thì sai người ra lấy.”
Hàn Duệ đưa tay với lấy
ly rượu của phục vụ đứng bên, màu hổ phách sóng sánh trong ly và cả ánh đèn rực
rỡ trên đầu đều được phản chiếu trong đôi mắt đen và sâu thẳm ấy. Hàn Duệ nhìn
Phương Thần bằng ánh mắtt mơ màng rất lạ, dường như trong ánh nhìn ấy còn ẩn
chứa cả nụ cười dịu dàng.
Phương Thần cảm thấy rất
khó lý giải, không biết anh đã làm thế nào để chỉ với một câu nói và ngữ khí
rất bình thản lại có thể cho người khác một cảm giác đó là sự yêu chiều vô
cùng?
Thời gian gần đây cô
phát hiện ra một điều, nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông này quả thực quá
hiếm hoi, thỉnh thoảng lắm mới thấy xuất hiện, và dù thật lòng hay cố ra vẻ thì
nó cũng đều rất đáng quý. Hơn nữa, mỗi khi Hàn Duệ trở nên dịu dàng một cách vô
cớ với cô thì đều là ở nơi đông người.
Giống như ở KTV hôm ấy,
Hàn Duệ đã đối xử với cô bằng thái độ tương tự trước mặt Thương lão đại, từ cử
chỉ cho đến lời nói đều tỏ ra rất thân thiết, diễn đạt tới mức mà người khác
khó lòng nghi ngờ được. và kết quả cuối cùng là cô đã phải mang danh nghĩa
người yêu của Hàn Duệ để mặc cho anh ta lợi dụng.
Cô phát hiện ra rằng,
càng là khi ở trước mặt người khác, càng là ở chốn đông người, Hàn Duệ lại càng
đối xử tốt với cô, cứ như thể cô là người Hàn Duệ thực lòng yêu thương. Còn sự
thật, khi chỉ có hai người với nhau, cô rất ít khi có thể cảm nận thấy tình cảm
thật lòng của Hàn Duệ.
Hàn Duệ đã giấu kỹ mọi
thứ, như một gợn nhỏ trong lòng biển, không thể nào chạm tới được, thậm chí có
thể biến mất trong nháy mắt.
Để chứng thực cho những
suy đoán trong lòng, sau khi nhận bài xong, Phương Thần liền đưa ngay cho người
phụ trách chính đứng bên, luôn trong vẻ kính cẩn thận trọng kiệm lời, còn mình
thì tiến lên phía trước, mỉm cười nói với Hàn Duệ: “Phóng khoáng thế sao? Nghe
nói những người đến đây ném một lúc cả đống tiền mà không chớp mắt. Anh không
lo rằng em sẽ chơi bừa hay sao? Nói trước nhé, từ trước đến nay em luôn là
người kém may mắn, anh có bao nhiêu tiền, có đủ cho em thua không đấy?”.
Có lẽ từ trước đến nay
chưa có người phụ nữ nào dám nói như thế với Hàn Duệ, hơn nữa Phương Thần lại
không hạ giọng, khiến cho tất cả mọi người đứng gần đó nghe mà không khỏi nín
thở, chẳng ai dám lên tiếng câu nào.
Nhưng Hàn Duệ vẫn không
hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn nhếch môi cười nhìn cô và đáp: “Lo nhiều như
thế làm gì? Nếu đã chơi thì phải chơi cho hết mình. Không phải đây là lần đầu
em tới đây sao, thường thì những người đến đây lần đầu đều gặp may cả”. Tay Hàn
Duệ đặt ngang lưng cô với vẻ rất thân thiết, rồi khẽ đẩy cô rất tự nhiên: “Đi
đi, để Giám đốc Tôn dẫn đường cho. Nếu không biết cách chơi cứ bảo ông ấy dạy
cho”. Hàn Duệ nói với vẻ rất dịu dàng, khác hẳn với vẻ hống hách, lạnh lùng vốn
có.
Vị Giám đốc họ Tôn chấp
hành mệnh lệnh, lập tức quay sang Phương Thần làm động tác mời, trên môi nở nụ
cười rất tươi, vừa không xa lạ lại không tỏ ra thất lễ, tóm lại là rất đúng
mực.
Nhưng Phương Thần thì
vẫn ngẩng lên nhìn người đàn ông điển trai ấy. Đôi mắt đen của cô lúc này bị
ánh đèn chiếu vào càng trở nên long lanh như nước, cùng với nụ cười trên môi,
cô càng thêm xinh đẹp, yêu kiều.
Cô hỏi: “Thế còn anh?
Nếu không có việc gì quan trọng, anh hãy cùng em chơi, được không?”.
Cô cứ tưởng rằng Hàn Duệ
nghe xong câu đó sẽ có đôi chút ngạc nhiên, bởi vì hầu như cô chưa bao giờ nói
ra những lời này. Khi ở bên Hàn Duệ, cô muốn trốn cũng không kịp, nói gì đến
chuyện chủ động đưa ra lời đề nghị như thế.
Vì thế, nói xong câu đó,
ngay cả Phương Thần còn cảm thấy buồn nôn, bởi vìiễn tỏ ra yếu đuối cần đến sự
giúp đỡ của người khác thật sự không hợp với cô.
Nhưng Hàn Duệ không động
đậy, có vẻ như đúng lúc đó anh đang nhìn xuống và chăm chú uống rượu, vì thế
người khác không thể nhìn thấy tình cảm trong ánh mắt của anh, đến khi Hàn Duệ
ngẩng lên nhìn lại Phương Thần thì ánh mắt đó vô cùng bình thản, có chăng chỉ
là một chút dò hỏi: “Tôi còn có chút việc cần xử lý, lát nữa sẽ vào tìm em”.
“Được”, có được câu trả
lời như vậy dường như khiến cô rất vừa lòng, cô khẽ cắn môi, mỉm cười bước lên,
rồi đột nhiên nhón chân ghé vào tai Hàn Duệ thì thầm: “…Là anh hôm nay không
bình thường hay là tại cảm giác của tôi sai nhỉ? Thế nào, anh lại cũng bắt đầu
diễn cái vai thượng đế cần là phải được đáp ứng rồi à?”. Ngừng một lát, cô chớp
mắt nói thêm với ngữ điệu không biết là phàn nàn hay chế giễu: “Nói dễ nghe như
vậy, điều đó khiến người ta không dám tin”.
“Vậy, em đang hoài nghi
điều gì?”, giọng nói của Hàn Duệ vẫn rất bình thản.
“Động cơ của anh.”
“Em hãy nói xem.”