"Đã xong mọi việc
chưa?", Hàn Duệ hỏi Tạ Thiếu Vĩ.
"Xong rồi. Hiện
Jonathan đã biết địa điểm giao dịch của chúng ta, tin rằng ở bên Mỹ sẽ sớm có
động tĩnh".
"Hừm", Hàn Duệ
phả ra một hơi thuốc lá, cười khẩy nói: "Ịonathan có ưu điểm gì nữa tôi
không biết, có điều tay chân của hắn ra tay rất nhanh đấy".
"Đại ca khẳng định
là hắn sẽ bị mắc lừa sao?".
"Tôi chưa nói thế
bao giờ. Khác với ông anh Michael, Jonathan thông minh hơn nhiều. Tuy nhiên
không biết mấy năm nay hắn thế nào, có vẻ ngày càng sống ẩn mình, mánh khóe
không có gì tiến bộ, trái lại còn lạc hậu hơn. Bây giờ đấu với hắn chẳng còn
thú vị nữa, chẳng bù cho ngày xưa bất cứ là chuyện gì, hắn cùng bày mưu tính kế
làm cho tôi bị tổn thất mấy lần."
Dừng lại một lúc, Hàn
Duệ tiếp tục nói: "Lần này tôi thấy hắn không nén nhịn được nữa, chắc hắn
đang rất muốn lấy cái mạng của tôi, cho nên mới cất công đến Trung Quốc. Nghe
nói gần đây công việc làm ăn của hắn không được tốt cho lắm, bị mấy đối thủ lợi
dụng nên tổn thất nặng nề. Lần này là cơ hội tốt để hắn thu hồi số đất đã mất,
hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu".
Tạ Thiếu Vĩ cười nói,
"Cảnh sát quốc tế ở bên đó đã tiết lộ tin tức rồi, giờ chúng ta chỉ chờ
hắn tự mắc câu là xong".
"Tốt nhất là giải
quyết một lần cho xong." Gạt bớt tàn ở điếu thuốc, Hàn Duệ dựa người vào
sofa, một lúc sau nói thêm: "Nếu như có thể mượn tay người khác để trừ khử
hắn là tốt nhất".
Lúc Tạ Thiếu Vĩ ra về
thì trời đã tối hẳn.
Ngồi một mình trong
phòng khách một lúc, Hàn Duệ mới đứng dậy lên lầu.
Hàn Duệ đứng trước cửa
phòng ngủ đang đóng kín một lúc, cuối cùng mở cửa đi vào.
Đúng như dự đoán, đón
tiếp anh là một chiếc gối được ném ra rất mạnh, cho thấy người ném nó đang
trong cơn giận dữ ngùn ngụt.
"Em làm gì
thế?", đón lấy chiếc gối ném sang một bên, Hàn Duệ từ từ quay về phía
người đang ngồi trên giường.
Phương Thần đang rất tức
giận, cô đứng bật dậy, ném cái nhìn lạnh lùng về phía Hàn Duệ: "Tôi chỉ
tiếc là vật vừa ném vào mặt anh không phải là một con dao!".
Hàn Duệ cười vẻ không hề
tức giận: "Chẳng nhẽ em hận tôi đến thế sao?".
"Anh dựa vào cái gì
mà làm như vậy? Dựa vào cái gì mà nhốt tôi lại?", Phương Thần nắm chặt nắm
đấm, đôi mắt rực lửa. Trong cuộc đời hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên cô
bắt gặp một hành vi thô bạo đến như vậy.
Dáng điệu trong cơn tức
giận của cô thật giống một con thú bị chọc tức, toàn thân nó xù lông lên để sẵn
sàng chống lại kẻ thù, lại cũng giống một ngọn lửa đang cháy rừng rực, đến đôi
mắt cũng sáng bừng lên.
Hàn Duệ vẫn còn đang bực
mình vì chuyện của Jonathan, nhìn thấy Phương Thần tức giận lúc này, trong lòng
bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn, giống như một người đang được tiêm một liều thuốc kích
thích, lập tức thấy cơ thể tràn trề sức sống trở lại.
Do đó Hàn Duệ nhìn
Phương Thần với đôi mắt mềm hơn, mặc cho cô dùng đủ loại từ ngữ chỉ trích mình.
Chờ đến khi Phương Thần mệt, Hàn Duệ mới nói: "Chỉ cần em hứa không can
thiệp vào chuyện của tôi nữa, tôi sẽ trả tự do cho em".
"Anh đừng có ra
điều kiện cho tôi", giọng Phương Thần rất cứng rắn, tỏ ra xem thường hành
vi độc đoán chuyên quyền của Hàn Duệ, cô chỉ về phía sau lưng, nói: "Nếu
như anh tiếp tục nhốt tôi, tôi sẽ lên sân thượng nhảy xuống dưới để chạy
trốn".
Đây không phải là lời đe
dọa, bởi Hàn Duệ biết Phương Thần nói là làm. Hàn Duệ nhìn cô từ đầu đến chân
một lượt với vẻ nghiêm túc, rồi nói với giọng pha chút đùa vui: "Tính cách
này của em không biết giống ai nhỉ?".
Bị hỏi đột ngột, Phương
Thần sững người lại một lúc, cô cười với giọng khinh thường, đồng thời liếc
nhìn Hàn Duệ, đáp: "Cái gì, không giống với bạn gái cũ của anh sao?".
"Chính xác."
Phương Thần lập tức cảm
thấy nhói đau trong lòng, sầm mặt lại không nói lời nào.
Một lúc sau, với điệu bộ
đủng đỉnh, Hàn Duệ từ từ tiến đến trước mặt Phương Thần, một tay khẽ nâng cằm
cô lên, nói với vẻ nửa cười: "Không thể không công nhận, em thực sự rất
hấp dẫn tôi".
Có lẽ hôm nay tâm trạng
Hàn Duệ rất vui nên anh mới không tiếc biểu lộ nét mặt tươi cười dành riêng cho
Phương Thần, năm lần bảy lượt tỏ thái độ vui vẻ ôn hòa với cô.
Chỉ tiếc là, Phương Thần
cảm thấy hoàn toàn không thể đón nhận tình cảm của anh.
Vẫn chưa hết cơn tức
giận, Phương Thần lùi lại định bảo Hàn Duệ ra ngoài để cô ở lại một mình, nhưng
nhìn đôi mắt lập tức tối lại của anh nên lại thôi. Hàn Duệ nhanh chóng bước
tới, rồi bằng ưu thế trời cho, vừa đẩy vừa kéo cô nằm xuống chiếc giường êm ái.
Rất nhẹ nhàng Hàn Duệ
hôn lên môi Phương Thần rất cuồng nhiệt, rồi lập tức đưa tay xuống phía dưới,
hơi thở chứa đầy dục vọng...
Phương Thần nằm trên
chiếc giường mềm mại, cố gắng tránh nụ hôn của Hàn Duệ, nhưng không sao tránh
được.
Nằm phía dưới Hàn Duệ,
Phương Thần nhắm mắt chịu đựng trước mỗi động tác khiêu khích của anh. Cô cảm
giác như mình rơi vào một chiếc lưới vô hình, không sao thoát ra được, sức phản
kháng cũng dần trở nên yếu ớt.
Tại sao lại có thể như
vậy?
Trong tình cảnh này, tại
sao cô lại có thể dễ dàng để mình chìm trong những cảm giác ấy?
Thời gian bị nhốt trong
phòng ngủ, Phương Thần thấy mình không thể nào hiểu được rốt cuộc Hàn Duệ là
một người như thế nào.
Cô không thể hiểu nổi
Hàn Duệ nữa. Có thể lúc này anh rất yêu chiều cô, nhưng không ai có thể biết
được ngay sau đó anh ta sẽ làm gì cô.
Cô chưa từng nghĩ trong
thời gian sống chung với nhau cô có vị trí như thế nào trong cuộc sống của Hàn
Duệ.
Không cần trả lời cũng
có thể thấy rất rõ rằng, với Hàn Duệ thứ quan trọng nhất e rằng mãi không phải
là một người đàn bà.
Có lẽ địa vị, tiền bạc
và quyền lực mới thực sự là những thứ quan trọng hàng đầu trong cuộc đời của
Hàn Duệ.
Để đạt được những thứ
đó, Hàn Duệ có thể làm gì? Có phải anh ta sẽ không ngại ngần loại bỏ mọi trở
ngại?
Giống như việc đối xử
với cô hôm nay? Giống như việc anh từng sát hại Lục Tịch...
Phương Thần bỗng nhiên
tỉnh táo trở lại giống như bị một vật gì đó đập vào người. Không biết cô lấy
sức mạnh từ đâu để đẩy Hàn Duệ ra khỏi người mình.
"Sao vậy?" Hàn
Duệ chống tay trên gối, nghiêng người nhìn Phương Thần, dục vọng vẫn còn đọng
trong đôi mắt của anh, nét mặt có chút gì đó không vui.
"Nói", Hàn Duệ
bỗng thốt ra một từ ngắn gọn, hơi thở đã bớt gấp hơn, đôi mắt sâu thẳm nhìn
chằm chằm vào Phương Thần, "Trong lòng em rốt cuộc có chuyện gì
vậy?".
Phương Thần hơi giật
mình, cô nhìn vào mắt của Hàn Duệ, ở đó là vẻ lạnh lùng, không cho phép chần
chừ.
Cô vẫn mím môi; bình
tĩnh nhìn trả lại Hàn Duệ, rồi đột nhiên vùng khỏi tay anh.
Cô muốn đứng ra ngoài,
nhưng không được. Dường như một loạt hành động chống đối không lời vừa rồi của Phương
Tần đã làm Hàn Duệ tức giận. Trong nháy mắt, cô lại bị anh đè xuống giường.
Lần này, anh tỏ ra không
hề thương tiếc, thậm chí còn đè cánh tay cô, khiến cô đau điếng cả người.
Phương Thần không nén
giận dữ được chau mày lại. Hàn Duệ cười, chế nhạo nói: "Em đừng nói dối mà
không chớp mắt như vậy nữa. Em tưởng tôi sẽ tin em sao?".
Ánh mắt của Hàn Duệ sắc
nhọn, giống như một lưỡi dao đâm xuyên qua trái tim của Phương Thần.
Quả thực anh luôn nhìn
thấu tâm can cô, dễ dàng như trở bàn tay.
Nhưng dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà anh ta lại tự cho mình cái quyền ở trên cao như vậy?
Và tại sao cô lại phải
giấu giếm nỗi buồn phiền trong lòng, chịu đựng sự hành hạ của Hàn Duệ?
"Tóm lại anh muốn
nghe điều gì?"
Đột nhiên Phương Thần
nhìn thẳng vào mắt Hàn Duệ, vẻ mặt cương nghị của cô khiến anh sững người.
"Anh thực sự muốn
biết điều đó ư?", hít một hơi thật sâu, Phương Thần nhìn chằm chằm vào Hàn
Duệ.
Dường như Phương Thần đã
hạ quyết tâm, cô không muốn mọi chuyện kéo dài thêm nữa, mọi đè nén trong lòng
chỉ chờ đến một khoảnh khắc bị kích động là tuôn trào ra hết.
Đó chính là hiện tại.
Cô"Tôi lúc nào cũng
suy nghĩ xem anh đã làm gì Lucy?".
"Em nói cái
gì?", Phương Thần thấy Hàn Duệ thực sự ngẩn người ra.
"Lục Tịch. Anh biết
Lục Tịch, đúng không? Hoặc là do anh đã giết quá nhiều người nên đã quên sự tồn
tại của một người như vậy?"
Bàn tay đang nắm lấy cổ
tay cô dần dần lỏng ra.
Trước cái nhìn chăm chăm
của Phương Thần, Hàn Duệ từ từ ngồi dậy, ngước nhìn Phương Thần với vẻ nghi
ngờ, mắt hơi nheo lại, hỏi với giọng không tin: "Tại sao em lại biết Lục
Tịch?".
Khóe môi của Phương Thần
hơi giật giật, khẽ lắp bắp như đang trong cơn mơ: "Thì ra anh vẫn còn nhớ
đến chị ấy".
"Nói mau! Tại sao
em biết cô ấy?"
Phương Thần nhìn Hàn
Duệ, dường như anh đang rất tức giận, nhưng có lẽ phần nhiều là nghi ngờ.
Phương Thần ngây người
trong một lúc, đợi đến khi Hàn Duệ gần mất hết kiên nhẫn, Phương Thần mới nở
một nụ cười cay đắng, nói: "Lục Tịch chính là chị tôi, chị ruột của tôi,
anh biết không?".
Chị ruột! Giây phút ấy,
khuôn mặt của Hàn Duệ bỗng tối sầm và lạnh lùng, trong lòng anh ngạc nhiên xen
lẫn nghi ngờ.
Anh không nghĩ rằng giữa
Phương Thần và Lục Tịch lại có mối quan hệ gần gũi đến vậy.
Hai người con gái, dù
cho có khuôn mặt đẹp giống nhau, nhưng thời gian đã lâu, lại ở hai quốc gia
khác nhau nên khi gặp Phương Thần, Hàn Duệ không thể nào liên tưởng đến một
người con gái Trung Quốc khác từng sống bên cạnh mình.
Huống chi, Phương Thần
và Lục Tịch không giống nhau chút nào.
Một người thì dịu dàng
trầm tĩnh như đêm tối, những khi yên ắng mọi người có thể sẽ không mấy chú ý
đến sự tồn tại của cô.
Còn một người thì lại
giống như mặt trời buổi sớm, t ánh sáng rực rỡ rọi chiếu khắp nơi, thu hút sự
chú ý của mọi người, và đã chinh phục anh thành công.
Thì ra, hai người ấy vốn
là chị em ruột.
Không có bất cứ âm thanh
nào phát ra, không khí trong phòng lúc này giống như đang bị nén chặt lại,
khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Phương Thần suy nghĩ rất
lung, cuối cùng sự việc cũng đi đến nước này. Khi nói ra những lời ấy, đồng
nghĩa với việc cô đã tự đưa bản thân vào con đường không thể nào quay lại được.
Vì thế, cô nhìn chằm
chằm vào Hàn Duệ, dường như dùng toàn bộ sức lực của mình, hỏi rành rọt từng
câu từng chữ: "Anh đã làm gì chị Lục Tịch? Rốt cuộc vì sao chị ấy chết?
Tôi luôn nghi ngờ cái chết của chị ấy không phải là một tai nạn, đúng không?
Cái chết của chị ấy có liên quan gì đến anh? Có phải anh đã giết chị ấy?".
Hàn Duệ để mặc cho
Phương Thần trút cơn căm hận, mỗi một câu hỏi của cô tựa như những tảng đá lớn
ném xuống biển.
Hàn Duệ không hé răng
nửa lời nên Phương Thần không biết anh đang nghĩ những gì.
Ánh mắt của Hàn Duệ nhìn
xoáy sâu vào Phương Thần, mỗi giây trôi qua vẻ u tối trên mặt anh càng hiện rõ
hơn.
Sự im lặng ấy có một sức
mạnh tác động đến thần kinh người khác, không lời nhưng thật đáng sợ.
Thời gian cứ trôi qua,
chỉ có tiếng thở mỗi ngày một dồn dập hơn.
Cuối cùng Phương Thần
không thể chịu đựng được nữa, cô cảm giác mình như sắp lên cơn stress, quyết
định bất chấp tất cả, nghiêng người sang túm lấy cổ áo của Hàn Duệ.
Ở khoảng cách gần như
vậy, Phương Thần có thể nhìn rõ bóng của cô trong mắt Hàn Duệ.
Vẫn túm cổ áo Hàn Duệ,
Phương Thần nói như thét vào mặt anh: "Hãy trả lời tôi đi! Hôm nay anh
phải nói rõ tất cả mọi chuyện với tôi!".
Ngón tay của Phương Thần
dần dần bị Hàn Duệ gỡ ra khỏi
Sức mạnh của anh ta
khiến cho khớp xương ngón tay của cô đau điếng.
"Đây chính là mục
đích để em đến với tôi sao?", cuối cùng Hàn Duệ cũng đã lên tiếng, nhưng
giọng nói lạnh lùng như từ một nơi rất xa truyền đến, "Vì Lục Tịch nên em
đã chịu ở lại bên tôi, đúng không? Tại sao em biết tôi và cô ấy có quan hệ với
nhau?".
Hàn Duệ nhìn Phương Thần
một lượt, giống như đang quan sát người lạ mặt, "Thực ra điều tò mò duy
nhất bây giờ của tôi là em biết sự thật về cái chết của Lục Tịch đã bao lâu
rồi?". Giọng Hàn Duệ lạnh tanh như băng đá.
Hàn Duệ cảm thấy thật
nực cười, lần đầu tiên anh phải thừa nhận là đã nhìn nhầm người. Người con gái
đang đứng trước mặt anh, hôm qua có lẽ vẫn được anh xem như niềm vui và sung
sướng bất ngờ mà cuộc đời này đem đến tặng cho anh. Thế mà, hôm nay, tất cả
những điều đó đã trở thành một sự chế nhạo to lớn.
Thực ra Phương Thần đã
dốc hết tâm trí, mang trong lòng tâm sự nặng trĩu, mong tìm kiếm một lời giải
đáp từ Hàn Duệ.
Cô cho rằng Hàn Duệ đã
hại chết chị mình, anh đã giấu kín mọi chuyện trong lòng đến tận hôm nay mới
nói ra tất cả.
Hàn Duệ để lộ ra một nụ
cười châm biếm, thể hiện sự khâm phục với Phương Thần và sự khinh thường với
chính bản thân mình.
Ngăn cách giữa hai người
là cái chết của một người khác, Hàn Duệ đã bị bưng bít, còn Phương Thần thì lúc
nào cũng rất tỉnh táo.
Trong tình cảnh như vậy
mà Hàn Duệ lại tưởng rằng Phương Thần có một chút tình cảm đối với mình.
Từ trước đến nay, Hàn
Duệ luôn cho rằng tính khí thất thường của Phương Thần là do việc cô bị lợi
dụng ngày hôm ấy và tưởng rằng cô đã bị anh làm cho tổn thương.
Vì thế mà Hàn Duệ từng
nghĩ, từ nay về sau sẽ đối xử thật tốt với Phương Thần.
Phương Thần quả thực là
trường hợp ngoại lệ đối với Hàn Duệ. Không giống người con gái khác, Phương
Thần được Hàn Duệ coi trọng và yêu chiều, thậm chí nhiều khi Hàn Duệ còn tìm
cách lấy lòng cô, chỉ vì muốn cô được vui vẻ, vì muốn hai người có thể sống
hạnh phúc bên nhau.
Nhưng lúc này Hàn Duệ
mới biết, tất cả đều uổng công vô ích!
Phương Thần luôn nghĩ
đến nguyên nhân cái chết của người chị, vậy thì làm sao có thể thật lòng với
Hàn Duệ được?
Với Phương Thần, tất cả
những gì Hàn Duệ làm cho cô chỉ là một trò cười mà thôi.
Trong mắt Hàn Duệ, mọi
thứ anh làm cho Phương Thần thật nực cười và ngu xuẩn!
Cái bóng dong dỏng của
Hàn Duệ in xuống giường nhạt nhòa, anh đứng dậy nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp
mà anh đã nhìn không biết bao nhiêu lần.
Anh nhìn cô - người con
gái tên Phương Thần, như thể đây là lần đầu gặp.
"Cô muốn biết chị
cô đã chết thế nào ư? Nếu ngay từ đầu cô trực tiếp hỏi tôi thì có thể tôi sẽ
nói cho cô biết. Nhưng bây giờ thì...", Hàn Duệ nhìn Phương Thần, giọng
lạnh tanh, "... cô đừng hòng biết được nữa".
"Tại sao!?"
Phương Thần sững người một lát rồi đứng ngay dậy.
"Cô có thể nhẫn nại
như thế khiến tôi rất khâm phục. Để biết được sự thật về cái chết của chị mình,
cô đã miễn cưỡng sống với tôi, chắc hẳn cô đã rất đau khổ, đúng không? Vậy tôi
sẽ không để cô đau khổ thêm nữa. Dù sao cái gì phải hy sinh cũng đã hy sinh
rồi, chi bằng cô hãy tiếp tục ở lại nịnh tôi, biết đâu sau này vào một ngày
thấy vui tôi sẽ kể mọi chuyện cho cô nghe".
Vẻ mặt của Hàn Duệ lộ vẻ
khinh thường. Đôi mắt sâu thẳm của anh lướt nhìn Phương Thần không giấu được ý
muốn làm nhục cô. Nói xong, Hàn Duệ quay ngưòi định bỏ đi chỗ khác.
"Anh đúng là đồ
biến thái!", nghe Hàn Duệ nói vậy, Phương Thần không nén được cơn giận dữ
đang trào dâng trong lòng, cất tiếng chửi rủa.
Hàn Duệ vẫn không quay
đầu lại, chỉ khẽ "hừ"
Sững người một lúc,
Phương Thần tức đến mức hai vai run lên: "Đúng! Tôi không có một chút thật
lòng nào với anh, tôi qua lại với anh chỉ để thăm dò nguyên nhân cái chết của
chị Lục Tịch mà thôi! Nhưng thế thì đã sao? Nói cho cùng, tôi và anh chỉ lợi
dụng lẫn nhau thôi!".
Hàn Duệ đi ra đến cửa,
nghe Phương Thần nói vậy liền đứng sững lại.
Nhìn theo tấm lưng thẳng
của Hàn Duệ, ngực Phương Thần thắt lại, dường như mạch máu bị bóp nghẹt, khiến
một cơn đau nhói nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể cô.
Tuy nhiên, Phương Thần
vẫn cố kìm nén, nói thêm: "Anh đã biết mục đích của tôi rồi, vậy tại sao
không nhanh chóng trả lời tôi đi? Nói thực, giống như anh thấy đây, tôi không
hề có một chút tình cảm nào với anh cả! Nếu để tôi tiếp tục ở bên cạnh, anh
không cảm thấy nguy hiểm sao? Hàn Duệ, sự việc đã thế này tôi cũng không có gì
phải sợ nữa, nếu chị Lục Tịch đúng là do anh hại chết tôi nhất định không bỏ
qua cho anh đâu!".
"Sao?", Hàn
Duệ quay người lại, nét mặt không biểu lộ cảm xúc: “Cô định sẽ không bỏ qua cho
tôi như thế nào?".
Lặng người một hồi lâu,
Phương Thần cảm thấy tim nhói đau, giọng cô run rẩy: "Nói như vậy thì Lục
Tịch quả thực là do anh giết sao?".
Không để ý đến câu hỏi
của Phương Thần, Hàn Duệ quay trở về giường. Bằng giọng nói vô cảm, Hàn Duệ hỏi
Phương Thần: "Tôi hỏi lại cô, cô sẽ không bỏ qua cho tôi thế nào
đây?".