Phương Thần mở miệng
định nói, nhưng đột nhiên cô không thể cất nên lời.
Thái độ cuả Hàn Duệ làm
cho cô bắt đầu thấy hoang mang lo sợ. Dường như một áp lực rất lớn tựa như sự
tĩnh lặng của đêm trước cơn dông bão đang trào dâng trong người Hàn Duệ, từ từ
bao trùm lấy Phương Thần
Một lát sau, Hàn Duệ từ
từ tiến đến đứng trước mặt Phương Thần, ánh mắt anh sâu thẳm chẳng khác gì con
đường xa không thấy đâu điểm kết.
Hàn Duệ nhìn Phương
Thần, anh đã thấy trên đó có sự kiên định, quyết tâm và nỗi sợ hãi đang được giấu
kín, tất cả hòa lẫn với nhau. Rồi, ánh mắt của anh di chuyển dần xuống phía
dưới, đến cái cổ xinh đẹp của Phương Thần thì dừng lại… Tiếp đến, ánh mắt ấy
dừng lại trên làn da trắng mịn phía dưới cổ áo của Phương Thần.
Đôi mắt hơi cúi xuống,
đột nhiên Hàn Duệ cười phá lên, hơi thở ẩn chứa sự gian tà phả ra từ đôi môi.
Những biểu hiện đó của
Hàn Duệ là những tín hiệu đáng sợ đối với Phương Thần. Cô hơi hốt hoảng, định
né tránh, nhưng không kịp.
Toàn thân Phương Thần bị
cánh tay mạnh mẽ của Hàn Duệ giữ chặt, ngay sau đó bị đè ngã về phía sau không
cho cô có bất cứ một sự phản kháng nào.
Dường như ý thức được
sắp có chuyện gì xảy ra, Phương Thần cố gắng giãy giụa, nhưng chân tay cô nhanh
chóng bị Hàn Duệ kìm chặt.
Việc khống chế Phương
Thần đối với Hàn Duệ dễ dàng như trở bàn tay. Thậm chí sau khi khống chế được
cô, anh vẫn còn dư sức đấu mắt với Phương Thần. Anh nói bằng một giọng rất nhẹ
nhưng không giấu được vẻ gian tà: “Cuối cùng cô đã thừa nhận là cô không có
chút tình cảm nào với tôi? Nếu vậy, tôi nghĩ giữa hai chúng ta không cần phải
khách sáo với nhau nữa”.
“Anh nói vậy nghĩa là
sao?”
“Nghĩa là, cô phải trả
giá cho những gì cô đã làm”.
Vừa dứt lời, ánh mắt của
Hàn Duệ đột nhiên tối sầm lại.Không cần để ý đến sự phản kháng của Phương Thần,
Hàn Duệ cúi xuống áp đôi môi của mình một cách thô bạo lên đôi môi đang mím
chặt của cô.
Đôi môi của Phương Thần
vẫn mềm mại như xưa, nhưng lúc này Hàn Duệ không hề cảm nhận được một chút sung
sướng và ngọt ngào nào cả.
Không dừng lại ở đó, một
tay giữ chặt cổ tay của Phương Thần, tay kia Hàn Duệ nhanh chóng luồn vào vạt
áo, lướt nhanh qua những đường cong trên cơ thể của cô. Với động tác thô bạo,
anh ta nhanh chóng cởi bỏ chướng ngại vật ở trước ngực của Phương Thần.
“Không được…”, Phương
Thần hoảng sợ hét lên.
Từ trước đến giờ chưa
bao giờ Phương Thần thấy Hàn Duệ như thế. Cho dù là lần đầu quen biết hay lúc
không vui nhất, anh ta cũng chưa từng xấu xa tồi tệ đến vậy.
Nhưng hôm nay, anh đã
thực sự giận dữ.
“ Hàn Duệ, anh bị điên
rồi!”, không nén được Phương Thần thét lên.
Thấy cô phản kháng quyết
liệt, Hàn Duệ chỉ dừng lại trong chốc lát, nhưng vẫn nằm đè lên người cô. Anh
nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, môi nở một nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn.
Tiếp đó, Phương Thần
nghe thấy tiếng khóa váy của cô bị giật đứt tung.
Theo bản năng, cô hoảng
sợ thét lên một tiếng. Nhưng âm thanh ngắn ngủi đó đã không thể ngăn cản được
hành động của Hàn Duệ. Chiếc váy ngắn của cô nhanh chóng bị tuột ra khỏi người
và ném sang một bên giống như một miếng vải rách.
Lúc này, Phương Thần gần
như lõa thể, bất giác cô run rẩy ngước nhìn, ánh mắt vô cùng kinh ngạc và hoảng
sợ.
Trong con ngươi của cô
hiện lên khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt xoáy sâu của Hàn Duệ.
Anh đang trừng phạt cô
sao? Bởi vì cô phủ nhận tất cả tình cảm giữa cô và anh, cô đang phải trả giá
cho điều đó.
Phương Thần thấy ngực
quặn đau, dường như nó sắp vỡ tung ra. Đến nỗi mặc dù đã cố thử mấy lần, nhưng
cô không thể nào hét lên kêu cứu được, dường như tiếng yêu ấy bị mắc ở cổ họng,
không sao thoát ra được.
Không ai biết rằng, đã
rất cố gắng mới có thể nói ra những lời vừa rồi với Hàn Duệ. Nhưng khi nói ra
rồi, không ngờ nó khiến cho người ta cảm thấy khó có thể chịu đựng được đến
vậy.
Cô yêu Hàn Duệ, một con
người lẽ ra không nên yêu. Nghĩ đến chuyện Lục Tịch cũng từng có những phút giây
nồng nàn cùng anh, họ cũng từng vuốt ve âu yếm nhau như vậy, cô bỗng thấy ghen
tỵ vô cùng.
Đây là ý nghĩ thật đáng
xấu hổ! Do đó, cô không bao giờ dám thừa nhận.
Đã vậy chi bằng cắt đứt
mọi quan hệ với anh luôn, cô nghĩ, nhân cơ hội này sẽ chấm dứt mọi chuyện xảy
ra ở đây, sau đó mỗi người tự bắt đầu một cuộc sống mới, từ nay không còn liên
quan đến nhau nữa!
Phương Thần quyết định
thà chịu đau một lần còn hơn cứ khổ mãi. Ngay cả giây phút nói ra miệng những
lời ấy, đến chính cô cũng không nghĩ rằng mình lại đau đớn đến vậy.
Mái tóc đen nhánh của cô
xõa ra trên tấm ga giường màu sữa, Phương Thần nhắm mắt lại, cô chuẩn bị tiếp
nhận sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Thực ra dù sự việc xảy
ra thế nào đi chăng nữa cũng không còn quan trọng nữa. Chuyện tình cảm giữa cô
và Hàn Duệ ngay từ đầu đã là sai lầm, nếu mọi chuyện kết thúc thế này cũng chưa
hẳn không phải là một việc tốt.
Hàn Duệ “đi” thẳng vào
cơ thể cô, không có khúc dạo đầu, thậm chí động tác còn tỏ ra tàn bạo. Sức mạnh
ghê gớm của anh trong chốc lát như xuyên qua cơ thể của cô rất vô tình.
Chỉ có một tiếng rên
khẽ, cô lập tức cắn chặt môi, cố để mình không phát ra âm thanh nào nữa.
Phương Thần nằm đó, cảm
nhận rất rõ động tác lặp đi lặp lại nhưng lặng lẽ của Hàn Duệ trên cơ thể mình.
Cả căn phòng dường như đã chết.
Nhưng mọi giác quan của
Phương Thần bỗng trở nên rất nhạy cảm, cô cảm nhận được bàn tay nóng ấm của Hàn
Duệ đang dính chặt vào eo của mình. Khi cô không nén được chau mày lại vì đau
đớn thì bàn tay đó cũng siết chặt eo của cô hơn.
Từ đầu đến cuối cô luôn
trong trạng thái nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn con người kia, cũng không
dám nhìn con người đáng sợ đó.
Phương Thần sợ nhìn thấy
nỗi đau giống như nỗi đau của cô trong mắt của Hàn Duệ.
“Đại ca, quả nhiên đúng
như chúng ta dự liệu, bên Mỹ có động tĩnh rồi”.
“Cái gì?”, nghe nói vậy,
Hàn Duệ đang ngồi trên sofa tỏ ra hết sức bất ngờ. Cả sáng nay Hàn Duệ cứ đứng
bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mắt cứ nheo lại, không biết đang nghĩ cái gì.
Ngồi đối diện với Hàn
Duệ là Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân. Thiếu Vĩ nói: “Tuy nhiên, hiện Jonathan vẫn
chưa xuất cảnh, lúc này có lẽ đang ở trong thành phố”.
“Hắn muốn lợi dụng thời
gian cuối cùng trước khi tiến hành giao dịch, tiện thể nhổ cái gai trong mắt là
tôi đấy thôi. ”
“Lẽ nào lại như vậy?”,
Tiền Quân hít một hơi thật sâu, nhưng bị sặc, sau khi ho mấy tiếng mới nói
tiếp: “Đại ca, nói như vậy là đại ca có thể đoán được là tiếp theo hắn định làm
gì rồi phải không?”.
“Không cần phải đoán”,
trong khi hai thuộc hạ thân tín còn đang ngạc nhiên, Hàn Duệ liền đứng dậy tiến
đến trước bàn làm việc rút ra một tấm thiệp mời từ trong ngăn kéo ném về phía
bọn họ, “Mới được gửi từ sáng sớm nay, mấy cậu xem đi”.
Sau một hồi im lặng, Tạ
Thiếu Vĩ nói: “Rõ ràng đây là một cái bẫy, đại ca nên cẩn thận.”
Hàn Duệ không phản ứng
gì chỉ cười rồi quay người nhìn ra hướng cửa sổ: “Mỗi năm đều có một canh bạc,
đây là truyền thống gia tộc, tôi không có lý do gì để từ chối không tham gia”.
“Hắn không có ý tốt, hắn
cố tình tổ chức trên tàu thủy, sợ rằng khi hắn giở trò thì sẽ trở tay không kị
“Sợ gì hắn chứ!”, Tiền
Quân đứng phắt dậy, liến thoắng: “Dù sao chỗ đó cũng trên địa bàn của chúng ta,
em không tin là hắn có thể giở trò được?”
Hàn Duệ không nói gì. Tạ
Thiếu Vĩ trợn mắt ra hiệu cho Tiền Quân không nói nữa. Suy nghĩ một lát, Thiếu
Vĩ nói: “Thực ra còn một việc nữa em muốn đại ca biết trước khi lên đường”.
“Chuyện gì vậy?”
“Theo một nguồn tin
không tin cậy, trước đây Jonathan có thể đã từng tiếp xúc với Phương Thần”, Tạ
Thiếu Vĩ hơi ngập ngừng, “Sợ rằng…”
“Nói”.
“Sợ rằng bọn họ đã biết
nhau lâu rồi”.
Không ai biết Jonathan
và Phương Thần đã trao đổi với nhau những gì, đây chính là điều lo lắng của Tạ
Thiếu Vĩ. Nếu như thông tin kia đúng, vậy thì lúc này Phương Thần chẳng khác gì
quả bom hẹn giờ đầy nguy hiểm, có thể mang đến cho họ một số “ngạc nhiên”.
“Ý mày là, Phương Thần
có thể là một quân cờ được Jonathan bố trí ở đây?”, Tiền Quân trừng mắt tỏ vẻ
không tin, suy nghĩ một lúc thì lập tức phủ nhận sự phỏng đoán kia: “Không thể
như thế được? Nhìn Phương Thần rất bình thường, không phải là loại người ấy.”
“Nhưng chúng ta vẫn cần
phải đề phòng”, Tạ Thiếu Vĩ nhắc nhở Hàn Duệ, “Nhỡ Phương Thần là Lục Tịch thứ
hai thì chúng ta phải làm sao đây?”
Tạ Thiếu Vĩ không biết
giữa Hàn Duệ và Phương Thần đã xảy ra chuyện gì, lần này nhắc đến tên của Lục
Tịch cũng chỉ là vô tình.
Giọng nói của Hàn Duệ từ
cửa sổ vọng lại: “Tên khốn Jonathan đần độn cũng nên biết rằng thủ đoạn giống
nhau không thể sử dụng hai lần hơi ngập ngừng một lát, Hàn Duệ quay người lại
nói: “Đến lúc đó hãy đưa Phương Thần cùng đi. Tôi muốn xem rốt cuộc giữa hai
người họ có mối quan hệ gì với nhau.”
Đợi sau khi Tạ Thiếu Vĩ
và Tiền Quân đi khỏi, Hàn Duệ nghiêng người cầm điện thoại đặt trên bàn, hỏi
người ở đầu dây bên kia: “Vừa nãy, cô Phương làm gì trong vườn hoa đấy?”
Mặc dù rất ngạc nhiên,
nhưng người làm vườn vẫn trả lời theo đúng sự thật: “Cô ấy nói, cô ấy ở mãi
trong phòng chán lắm, muốn đi dạo một chút, còn nói khi nào rảnh rỗi cô ấy muốn
học chúng tôi cách trồng hoa”.
“Biết rồi, anh đi làm
việc của mình đi”.
“Vâng, thưa anh Hàn”.
Hàn Duệ vừa tắt điện
thoại, đầu bếp liền đến gõ cửa: “Cơm trưa đã được mang đến phòng của cô Phương,
cô ây nói vừa tắm nắng xong, muốn đi tắm rồi mới ăn”.
Hàn Duệ nghe vậy không
nói gì cả. Nhưng khi đầu bếp chuẩn bị đi, Hàn Duệ đột nhiên hỏi: “Từ hôm qua
đến hôm nay, cô ấy ăn đều ba bữa chứ?”.
“Vâng. Hầu như bữa nào
cô ấy cũng khen ngợi tay nghề nấu ăn của tôi”, đầu bếp cười tít cả mắt lại, lời
khen ngợi của người khác khiến anh ta thấy rất thích thú.
Hàn Duệ cũng cười theo,
sau đó vẫy tay ra hiệu cho đầu bếp ra khỏi phòng.
Quả nhiên là người thông
minh, Hàn Duệ nghĩ, xem ra từ giờ không cần phải lo lắng chuyện Phương Thần sẽ
vì lý do nào đó mà đối xử tệ với bản thân nữa.
Cho dù đã xảy ra chuyện
hôm qua, cho dù vẫn bị quản thúc nhưng Phương Thần vẫn có thể sống ung dung tự
tại.
Ít ra, bề ngoài là như
vậy.
Hàn Duệ không biết lúc
này trong lòng Phương Thần đang có những dự tính gì.
Hôm qua khPhương Thần
nằm dưới Hàn Duệ, hai mắt cô ấy nhắm nghiền, môi mím chặt, việc Phương Thần phủ
định toàn bộ mối quan hệ giữa hai người khiến Hàn Duệ thấy rất không dễ chịu.
Chỉ có điều khi đó cơn
giận dữ của Hàn Duệ đã lấn át tất cả, thậm chí làm cho anh tạm thời mất đi lý
trí.
Sau khi xong việc, Hàn
Duệ mặc quần áo rồi rời khỏi phòng Phương Thần, từ lúc đó hai người chưa gặp
lại nhau.
Mãi tới lúc bình tĩnh
trở lại, Hàn Duệ mới bắt đầu nghi ngờ, không hiểu mình làm như thế rốt cuộc là
để trừng phạt ai?
Khi chuông điện thoại di
động vang lên, Phương Thần đang nằm trên giường xem ti vi.
Phương Thần đoán chắc có
đồng nghiệp cùng cơ quan điện thoại đến hỏi thăm “bệnh tình” của cô, nhưng khi
nhìn vào màn hình điện thoại thì lại là những con số hoàn toàn xa lạ.
Chần chừ một lúc Phương
Thần mới bấm nút nghe, giọng nói của người gọi đến khiến sắc mặt của ot có chút
thay đổi.
Cầm chiếc điện thoại áp
bên tai một lúc, Phương Thần mới nói bằng giọng uể oải không chút cảm xúc nào:
“Anh ta không phủ nhận”.
“Vậy ư? Có phải cô sẽ
thay đổi ý kiến và chịu hợp tác với tôi không?”
“Anh muốn thế nào?”,
Phương Thần tiếp tục bình tĩnh hỏi.
Nhưng người kia không
trả lời thẳng câu hỏi của Phương Thần, mà chỉ nói: “Buổi tối gặp nhau sẽ nói
chuyện tiếp”.
“Tối nay?”
“Đúng. Cô chưa biết sao?
Tối nay chúng ta có một cuộc họp mặt, trong danh sách những người đi cùng Hàn
Duệ có tên cô đấy, tôi rất mong đợi cuộc gặp gỡ giữa hai chúng ta”.
Cuộc nói chuyện kết
thúc, Phương Thần vừa kịp đặt điện thoại xuống bàn thì có người gõ của phòng.
Người hầu mang quần áo
và giày dép cho Phương Thần nói: “Anh Hàn đang đợi chị ở dưới lầu, đúng bảy
rưỡi sẽ xuất phát”.
Phương Thần chỉ cảm thấy
tức cười: “Anh ta đã khẳng định rằng gọi tôi đi bất cứ lúc nào thì tôi đi lúc
đấy à?”
“Đại ca nói, qua tối
nay, đại ca sẽ thả tự do cho Cận Vĩ”.
Đây có lẽ là một cuộc
trao đổi chăng? Ánh mắt của Phương Thần không kìm được, tối sầm lại.
Phương Thần sầm mặt, đưa
tay nhận mấy gói đồ to có nhỏ có, đặt lên giường, rồi quay người lại nói với
giọng cứng nhắc: “Hy vọng là anh ta giữ lời hứa”.
Đúng chín giờ tối, đầu
cầu cảng đèn đuốc sáng rực lên, xe vẫn chưa vào tận nơi, nhưng đã có thể nhìn
thấy từ xa có một chiếc du thuyền màu trắng sữa đang đậu sát bờ.
Ánh đèn chiếu sáng khiến
cho một bên thân tàu trông rõ mồn một.
Chữ Elizabeth?
Phương Thần ngước mắt
lên nhìn một lúc, cô đang đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thì chợt nghe
thấy người ngồi bên cạnh nói: “Có còn nhớ lần chơi tại song bạc trước đây
không?”.
Phương Thần vô cùng ngạc
nhiên, cô quay đầu nhìn vào mắt Hàn Duệ rồi hỏi: “Lát nữa sẽ làm gì vậy?”.
Đây là cuộc đối thoại
đầu tiên giữa Hàn Duệ và Phương Thần trong hai ngày nay.
Sự trầm lặng kéo dài
trong xe bị phá vỡ, không khí lập tức thay đổi.
Tuy nhiên, sự thay đổi
đó không thể hiện trên khuôn mặt của Hàn Duệ, anh chỉ trả lời một câu cộc lốc:
“Sau khi lên thuyền sẽ biết”.
Jonathan đã đợi rất lâu
trong cabin tàu, nhìn thấy họ xuất hiện, hắn ta vừa giơ chai rượu màu đỏ vừa nh
màu xanh, khóe môi hơi nhếch cười: “Này Alex, có cần ăn cái gì rồi bắt đầu
không? Loại rượu này được mang đến chiều nay từ trang viên qua đường hàng không
đấy, cậu nếm thử xem thế nào?”.
“Đương nhiên không có
vấn đề gì cả”, Hàn Duệ tiến đến, tự mình lấy một cái ly giơ ra, mặc cho
Jonathan rót rượu. Dưới ánh đèn sáng chói, hai người mặt đối mặt ngồi trong
quầy uống rượu, vừa uống vừa nói chuyện.
So với lần gặp trước,
lần này dường như hai người rất thân thiện với nhau. Cũng chính vì như vậy,
không khí trong cabin tàu có gì đó khác lạ, dường như Hàn Duệ và Jonathan là
tâm điểm của một vòng tròn bán kính không đầy hai mét, trong vòng tròn mọi
người đều vui vẻ với nhau, còn bên ngoài vòng tròn ấy là toàn bộ thuộc hạ của
hai bên đang đứng lặng im. Nếu như trong quá khứ Phương Thần sẽ cho là ai cũng
không thể tùy tiện cười nói, vẻ mặt thì căng thẳng, còn trong không khí sẽ
không phải có mùi thơm của rượu, mà là mùi thuốc sung bay nồng nặc. Tóm lại là
rất căng thẳng.
Trong bầu không khí như
vậy, Phương Thần cảm thấy bản thân mình giống như người ngoài cuộc, nhưng lại
bị kéo vào trung tâm của cơn dông bão, muốn thoát khỏi song đã quá muộn. Nhìn
thấy hai người đàn ông đó vui vẻ cụng ly với nhau, khuôn mặt Hàn Duệ tươi cười
hớn hở, Phương Thần đột nhiên có linh tính chẳng lành, dường như đêm nay sẽ là
một đêm không yên bình.