Giống như có linh cảm,
đúng lúc trong lòng Phương Thần dậy lên nỗi bất an, thì Hàn Duệ quay người lại
liếc nhìn cô một cái rồi hỏi: “Em có muốn qua đây uống với bọn anh một ly
không? Loại rượu đỏ này chắc chắn không dưới tám mươi hai năm tuổi đâu”. Hàn
Duệ biết rõ rằng Phương Thần không thích uống rượu, nhưng tại sao lúc này lại
vẫn mời? Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa đoán biết được tâm tư của Hàn Duệ, Phương
Thần đành im lặng không lên tiếng. Trái lại, trong mắt của Jonathan có cái gì
đó khác thường, ánh mắt của Jonathan hết nhìn Hàn Duệ rồi lại nhìn Phương Thần,
sau đó mới cười nói: “Thì ra cô Phương đây cũng am hiểu về rượu đỏ. Vậy thì sao
cô không nếm thử xem sao nhỉ?”. Cả hai nhân vật chính đã lên tiếng, đương nhiên
Phương Thần trở thành tâm điểm của đám đông.
Phương Thần cảm thấy da
đầu bắt đầu tê dại đi, trong hoàn cảnh này mà phải đóng một vai như vậy đúng là
chuyện rất không dễ dàng.
Sau khi Phương Thần đến
ngồi bên cạnh mình, Hàn Duệ quay sang hỏi Jonathan: “Anh đã nghĩ xong cách chơi
cho lát nữa chưa?”. “Như mọi khi. Cậu thấy thế nào?”.
“Không vấn đề gì”,
Jonathan đột nhiên nhướng lông mày lên quay sang hỏi Phương Thần: “Không biết
cô Phương có hứng thú cùng chơi với anh em chúng tôi hai ván bài không nhỉ?”.
Mặc dù là hỏi Phương Thần, nhưng ánh mắt của Jonathan lại hướng về phía Hàn
Duệ. Phương Thần cảm thấy tình hình có gì đó rất khác thường, cô đang đắn đo
suy nghĩ thì Hàn Duệ đã chậm rãi nói: “Trước cuộc gặp hôm nay, tôi nghĩ anh
định nhân cơ hội hôm nay xóa bỏ một sô hiểu lầm không vui, đúng không?”.
Hiểu lầm? Phương Thần
không hiểu, bất giác cô quay sang nhìn Jonathan, nhưng khi nhìn thấy tròng mắt
của Jonathan đảo một vòng, cô lập tức cười nói: “Lần trước tôi thật thất lễ
quá”.
Jonathan giơ cao ly rượu
hướng về phía Phương Thần với vẻ lịch lãm, nói: “Thật là có lỗi với cô Phương,
hy vọng buổi gặp đầu tiên tại K THIếU VĨ hôm đó không để lại ấn tượng xấu gì
cho cô”. Thấy Jonathan nhắc đến địa điểm gặp gỡ “đầu tiên”, Phương Thần xem như
không có chuyện gì cúi nhìn xuống, lắc đầu nói: “Không có gì”.
Jonathan cười to: “Vậy
chúng ta sẽ bắt đầu sau mười phút nữa”. Hàn Duệ cầm ly rượu nhẹ nhàng đặt lên
mặt bàn, đứng lên nói: “Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó sẽ quay lại”.
Lúc Hàn Duệ đi, tất nhiên thuộc hạ của anh cũng đi theo, Phương Thần ngớ người
ngồi nguyên chỗ cũ, không biết có nên đi theo Hàn Duệ không. Cô hơi do dự, bước
chân chậm lại, rồi đột nhiên nghe thấy tiếng Jonathan ở phía sau: “Quả thật cô
đã khiến tôi thấy rất ngạc nhiên”.
Phương Thần không quay
đầu lại, “Nghĩa là thế nào?”. Jonathan lắc nhẹ ly rượu, đổi vẻ mặt ôn tồn, gần
gũi lúc trước, di chuyển thân hình cao gần mét chin về phía cô như muốn mang
theo một áp lực vô hình, nói: “Xem ra trước đây tôi đã xem thường cô, không ngờ
quan hệ giữa cô và Alex lại thân mật đến vậy”. Nhận thấy vẻ nghi hoặc trên
khuôn mặt của Phương Thần, Jonathan liền giải thích: “Có lẽ cô chưa biết quy
tắc của gia tộc Rosenberg. Nếu như không có địa vị, người phụ nữ bình thường
không thể có mặt ở nơi này, cũng tuyệt đối không được mời đến tham dự cuộc nói
chuyện của chúng tôi”. Nói rồi Jonathan chỉ ngón tay về phía hai cô gái nóng
bỏng đang đứng ở bên kia khoang tàu: “Cô nhìn xem, họ là bạn tình của tôi đêm nay.
Nhưng giữa cô và họ rõ ràng không giống nhau”.
Jonathan dừng lại một
lát, tròng mắt xanh đậm của hắn ta hơi đảo, vẻ mặt bỗng hiện lên sự chế nhạo
không chút thiện ý.
“Xem ra tôi đã sai rồi.
Có lẽ bây giờ cô không còn để tâm đến việc Lục Tịch đã chết như thế nào.” “Ai
nói với anh thế?”, nói xong, Phương Thần khẽ mím môi, giữ lại câu nói phía sau.
Jonathan dường như đã nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Phương Thần. Người
đàn ông ngoại quốc cao to này gật đầu nói: “Nhưng Alex rất khó đối phó, đúng
không? Cô cũng nên hiểu rằng, để lấy được thông tin có giá trị từ miệng Alex là
việc rất khó”. Jonathan nói không sai, Phương Thần không lên tiếng mà đợi
Jonathan nói tiếp: “Có lẽ đêm nay tôi có thể giúp được cô”. Giống như người làm
ảo thuật, Jonathan móc từ trong túi ra một vật rồi đặt vào lòng bàn tay, đưa
cho Phương Thần, nói: “Cô hãy đeo cái này vào”.
Đó là một chiếc nhẫn cổ
xưa tinh xảo, trên nhẫn khắc những hình hoa văn rất phức tạp, uốn lượn. Dưới
ánh đèn chiếc nhẫn ánh lén màu xanh thẫm.
“Đây là di vật của chị
cô, khi còn sống cô ấy coi nó là vật báu của mình, mãi đến lúc xảy ra chuyện nó
mới được đeo vào tay của cô ấy”, Jonathan ngước nhìn vẻ mặt của Phương Thần,
rồi chậm rãi nói: “Cái nhẫn đó là do Alex tặng cho cô ấy”.
Phương Thần định đưa tay
ra đón chiếc nhẫn, nhưng câu nói cuối cùng của Jonathan đã khiến cho cô lập tức
từ bỏ ý định ấy. Chỉ là một món quà bình thường? Hay là tín vật đính ước, cho
nên Lục Tịch mới quý trọng nó đến thế?
Với giọng khô cứng,
Phương Thần hỏi: “Anh đưa chiếc nhẫn cho tôi để làm gì?”. “Cô hãy đeo nó vào.
Sự việc đã xảy ra lâu lắm rồi, lẽ nào cô không muốn biết khi nhìn thấy cái nhẫn
này liệu Alex có nhớ đến Lục Tịch hay không?”. Câu nói của Jonathan có một sức
cám dỗ đặc biệt, nó giống như một sợi dây vô hình đang dần dần trói chặt lấy
Phương Thần. “Thực ra cả cô cũng tò mò như tôi, đều muốn biết khi nhớ đến Lục
Tịch, Alex sẽ có phản ứng như thế nào!” Thấy được sự chần chừ do dự của Phương
Thần, không cần thanh minh gì thêm, Jonathan tóm lấy cơ hội, chộp lấy tay của
Phương Thần và đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa của cô.
Vốn dĩ xuất thân trong
một gia tộc xã hội đen, nênJonathan rất nhanh và khỏe, Phương Thần chưa định
thần là đã xảy ra chuyện gì đang định tháo chiếc nhẫn ra thì đã không kịp nữa.
Hàn Duệ xuất hiện ở bên cửa khoang tàu, ánh mắt của anh lướt nhìn rất nhanh
Jonathan và Phương Thần, trên khuôn mặt lộ rõ nét nghi ngờ rất khó tả. Hàn Duệ
cười nói: “Xem ra hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ”.
Jonathan cũng cười ha hả
theo, sau đó chuyển sang chủ đề khác: “Cuộc chơi tối nay có thể bắt đầu được
chưa nhỉ?”. Phương Thần liếc nhìn Hàn Duệ, Hàn Duệ chậm rãi đáp: “Đã sẵn sang.”
Ván bài lập tức được bắt đầu ngay trên khoang tàu xa hoa. Phương Thần yên lặng
ngồi bên cạnh, mắt cô như dán vào mặt bàn, nhưng không hiểu sao, cuối cùng cô
lại kìm lại được sự kích động của bản thân. Thậm chí giờ đây Phương Thần còn
không muốn cúi xuống nhìn chiếc nhẫn nữa. Trong khi cô vẫn còn đang mải suy
nghĩ về những vấn đề của mình thì cục diện ván bài cũng đang ở thế giằng co
nhau.
Phong cách của hai đấu
thủ khác hẳn nhau, một người điềm tĩnh, một người thì nôn nóng sốt ruột, số
phỉnh ném vào giữa bàn ngày một nhiều hơn. Jonathan nhìn quân bài trong tay
mình, sau đó nhẹ nhàng úp lên mặt bàn, nheo mắt nói với vẻ đã có tính toán
trước: “Thêm mười vạn nữa.” Jonathan vừa ngắt lời thì từ ngoài cửa của khoang
thuyền có một người da đen đầu trọc bước vào, đi đến bên anh ta thì thầm vào
tai điều gì đó, sau đó đưa di động cho Jonathan.
Jonathan ngồi yên nghe
điện thoại trong mấy giây rồi ngắt máy, ngay sau đó mặt hắn lập tức biến sắc,
hắn đứng thẳng dậy tiến đến túm lấy cánh tay của Phương Thần. Khoảng cách giữa
Jonathan và Phương Thần không xa, động tác của hắn ta cũng rất nhanh. Vì không
đề phòng nên Phương Thần loạng choạng suýt ngã. “Rốt cuộc cô là người như thế
nào?” “Jonathan!” Cả Jonathan và Hàn Duệ dường như cùng lên tiếng một lúc,
giọng của người sau lạnh lùng và đáng sợ hơn. Hàn Duệ đã đẩy ghế ra đứng dậy,
sắc mặt u ám nhìn về phía Jonathan: “Anh đang làm cái gì thế?”
“Cậu nên hỏi cô ta trước
đi”, Jonathan lạnh lùng nói.“Owen vừa nhận được thông tin, có rất nhiều cảnh
sát đang ở sau chúng ta. Buổi gặp mặt ngày hôm nay, ngoài tôi và cậu ra, chỉ có
cô ta biết mà thôi!” “Tôi không hiểu ý của anh”, Phương Thần hơi ngỡ ngàng, cô
muốn vùng thoát ra khỏi cánh tay của Jonathan, nhưng lại càng bị tóm đau hơn.
Hàn Duệ nhìn về phía
Phương Thần rồi nói với giọng rất bình tĩnh: “Việc đó không có liên quan đến cô
ấy”.
“Cái gì?”, Jonathan
nhướng mày. Hàn Duệ không giải thích lại.
Hàn Duệ tiến về phía
trước hai bước rồi nắm lấy tay của Phương Thần: “Jonathan, đừng quên lời tôi,
trước mặt tôi, không ai được phép động đến cô ấy”.
Nói xong, Hàn Duệ định
kéo Phương Thần về phía mình, nhưnh anh thấy trong lòng bàn tay nhói đau, hình
như một vật gì đó đã đâm vào, cảm giác ấy xuất hiện và cũng tan biến rất nhanh.
Hàn Duệ không nghĩ ngợi nhiều, tay anh hơi dừng lại, nhưng rồi tiếp tục kéo
Phương Thần về phía mình. Có lẽ vì không muốn xung đột trực diện với Hàn Duệ,
hoặc do chưa thật chắc chắn, cho nên cuối cùng Jonathan đã buông Phương Thần
ra, để cô trở về bên cạnh Hàn Duệ. “Thế này đi”, Jonathan nhướng một bên mày,
nét mặt tỏ rõ vẻ không vui, nhưng miệng vẫn nói: “Có lẽ việc này không liên
quan đến cô ta thật. Anh em chúng ta không vì chuyện nhỏ này mà trở mặt với
nhau chứ?”. Nói xong, Jonathan quay sang bảo thuộc hạ: “Mày đi xem rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì”. Sauk hi thuộc hạ đi khỏi, Jonathan mới trở lại ghế ngồi, nói
với bộ dạng uể oải: “Đấu nhau một tối vẫn chưa phân thắng bại. Chi bằng ván sau
chúng ta đánh to hơn, cậu thấy thế nào?”.
“Anh muốn đánh gì?”, Hàn
Duệ hỏi. “Alex, bây giờ trở về Trung Quốc cậu phát tài rồi, cậu kiêm cả địa bàn
và làm ăn ở Bắc Mỹ nữa, như vậy có thấy phiền phức không?” Jonathan tươi cười,
năm ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh đơn điệu này vang vọng trong khoang
thuyền. “Anh muốn chuyện đó sao?”, Hàn Duệ dường như không hề bị bất ngờ, trái
lại , miệng anh còn hơi mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng, ít quá”.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói, tiền đặt cược
cho ván này ít quá”.
Hàn Duệ nhìn Jonathan,
“Cái mà tôi muốn là tính mạng của anh. Tôi đoán, anh cũng có hứng thú với tính
mạng của tôi như vậy”. Nghe thế, Phương Thần hơi giật mình, cô quay sang nhìn
Hàn Duệ. Tại sao anh ấy có thể như vậy? Phương Thần nghĩ hai người đến đây chỉ
để đánh bạc, không ngờ rằng ý đồ thực sự của hai người là đòi tính mạng của đối
phương.
Phương Thần mở mắt, cô ở
giữa hai người đàn ông đang đứng song song với nhau, rõ ràng hai người đã có sự
chuẩn bị trong buổi gặp mặt tối nay, do đó không ai thấy bất ngờ với cục diễn
ra lúc này. Dường như hai người bị điên rồi! Phương Thần cảm thấy cổ họng hơi
khô, có lẽ cô đã cảm nhận được sự thay đổi dù chưa nhiều của không khí trong
khoang tàu. Tưởng chừng như nguy cơ ấy chỉ cần chạm vào thôi là lập tức sẽ nổ
ra. Bỗng dưng Phương Thần thấy lo lắng, một khi canh bạc này thực sự bắt đầu,
nếu Hàn Duệ thua thì phải làm sao đây? Cô chưa kịp nghĩ xong thì đã nghe thấy
giọng nói của Jonathan: “Đương nhiên”. Trong đôi mắt màu xanh của Jonathan như
phát ra một tia sáng, hắn ta tự tin cười với Hàn Duệ: “Nếu đã chơi lớn thế này,
tôi nghĩ có lẽ cũng nên để cho cậu một chút thời gian để nói lời tạm biệt với
người đẹp”.
Nói xong, Jonathan đưa
tay ra hiệu cho hai cô gái tóc vàng bước vào, rồi để cho mỗi người đỡ một bên,
vừa đi ra ngoài vừa ngạo mạn nói: “Tôi thích nhất là được xem cảnh giãy chết.
Đặc biệt là cậu, Alex, cậu không biết tôi đã chờ đợi giờ phút này bao lâu rồi
đâu. Hy vọng cậu không làm tôi thất vọng!”. Lúc rời đi, Jonathan còn cố tình để
mở cửa khoang tàu. Lúc này, chẳng kịp nghĩ xem hắn ta còn có quỷ kế gì khác
nữa, Phương Thần buột miệng đề nghị: “Chúng ta đi, được không?”. Có lẽ vì quá
lo lắng nên Phương Thần quên mất tất cả, chạy đến nắm lấy tay Hàn Duệ, nói với
giọng rất khẩn thiết.
Hàn Duệ cúi đầu nhìn,
ánh mắt anh lướt trên khuôn mặt của Phương Thần. Bàn tay của Phương Thần luôn
luôn ấm áp mềm mại, vậy mà lúc này lòng bàn tay ấy hơi lạnh. Kể từ đêm đó,
Phương Thần và Hàn Duệ chưa có bất cứ một sự đụng chạm thân thể nào. Không biết
vì sao trong lòng Hàn Duệ lúc này bỗng thấy xao động, dường như anh đáp lại một
cách vô ý thức: “Ừ”. Dừng lại một lát, Hàn Duệ hỏi: “Ngày trước tôi dạy em cách
lái thuyền máy, em còn nhớ không?”. Phương Thần sững người lại, sau đó gật đầu
nói: “Còn nhớ”. Từng cùng nhau ra biển chơi, quả thực Hàn Duệ đã dạy cho Phương
Thần cách lái thuyền máy, khả năng tiếp thu của Phương Thần rất tốt, lại bạo
dạn, cho nên cô học rất nhanh. Nhưng, điều đó thì có liên quan gì đến tình hình
lúc này? Phương Thần vẫn chưa hiểu có chuyện gì thì cô đã bị Hàn Duệ lôi ra
ngoài. Đến boong tàu không có một ai, Hàn Duệ dừng lại rồi nói nhỏ vào tai của
Phương Thần: “Ở đuôi tàu có thuyền máy, em hãy tự mình lái đi khỏi chỗ này ngay
đi”.
Gió biển gào thét, mây
đen ùn ùn kéo đến, báo hiệu một trận dông tố sắp xảy ra. Phương Thần do dự
trước lời đề nghị của Hàn Duệ, “Thế còn anh?”. Khuôn mặt của Phương Thần trong
bóng tối trắng như tuyết. “Em không cần lo cho tôi”. Người đàn ông dáng vẻ cao
lớn đứng trước mặt Phương Thần, lưng quay về phía ánh đèn trên boong tàu, khuôn
mặt điển trai của anh nhìn không rõ: “Bây giờ em lái chiếc xuồng máy ấy vào bờ,
Tạ Thiếu Vĩ và mọi người đang đứng chờ em”. Giọng nói đanh lại như sắt thép của
Hàn Duệ bị gió biển thổi thành những mảnh v, Phương Thần không dám tin vào tai
mình. Cô mở to mắt để có thể nhìn Hàn Duệ được rõ hơn.
“Anh không đi sao? Anh
còn ở lại làm gì?”, Phương Thần lắc đầu đầy cương quyết: “Muốn đi thì cả hai
cùng đi! Nếu như anh định để tôi rời khỏi đây một mình, vậy thì lúc đầu anh còn
đưa tôi lên tàu để làm gì?”.
“Sao em nói nhiều vậy?”,
giọng của Hàn Duệ cố kìm lại, miệng nở một nụ cười mỉa mai: “Em nghĩ Jonathan
sẽ để tôi rời khỏi đây dễ dàng thế sao?”. Phương Thần nhìn quanh boong tàu một
lượt, ánh mắt rất trống rỗng, cô không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm
chằm về phía hai người.
Không phải là Phương
Thần không hiểu chuyện đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu rồi lập tức qua đi
rất nhanh.
Ý nghĩ sắp hiện ra nhưng
rồi lại vụt biến mất đó là- rốt cuộc Jonathan muốn được xem cái gì?
Phương Thần cắn chặt
môi, cô đang định mở miệng nói thì lại nhìn thấy nét mặt của Hàn Duệ bỗng chốc
đờ ra.
Bàn tay đang nắm lấy tay
cô và định ép đưa cô về đuôi tàu của Hàn Duệ bỗng nhiên co chặt lại, dường như
nó vừa phải chịu một sức ép hay nỗi đau đớn bất ngờ.
Phương Thần sửng sốt:
“Anh làm sao thế?”.
Không đáp lại, Hàn Duệ
chỉ nhìn chằm chằm vào Phương Thần. Ánh mắt của anh ngày càng tối lại, rồi dàn
dần chuyển sang vẻ lạnh lùng như băng giá, trong con ngươi đen láy tựa như một
hố băng không nhìn thấy đáy.
Hàn Duệ nhìn Phương
Thần, ánh mắt lóe sáng lạnh lùng: “Cô đã làm gì tôi?”.
“Tôi…”, Phương Thần vừa
định mở miệng nói thì bị một luồng gió biển mặn chát xộc vào, cô bị sặc, nên
đành phải dừng lại để ho.
Mặc dù điệu bộ của
Phương Thần lúc đó rất khổ sở, nhưng Hàn Duệ vẫn không chút động lòng.
Anh mím chặt môi, chặt lấy
tay Phương Thần, để chống lại với cơn choáng váng bất ngờ.
Hàn Duệ biết có chỗ nào
không thích hợp… Mặc dù chỉ trong chốc lát, nhưng anh rõ ràng cảm thấy sức mạnh
trong cơ thể mình dường như đang bị rút mất một ít.
Thân tàu dường như đột
nhiên lắc lư rất mạnh, cũng có thể là vì Hàn Duệ đang bị say sóng.
Song, những gì được huấn
luyện chuyên nghiệp trong hai mươi chín năm qua đã giúp cho Hàn Duệ vẫn giữ
được sự tỉnh táo, thậm chí tư duy còn mau lẹ hơn bình thường.
Chỉ trong mấy giây, Hàn
Duệ đã đưa ra một kết luận.
Anh hơi đưa mắt xuống
phía dưới, ánh mắt lóe lên một tia sáng dữ dội, anh nói như rít qua kẽ răng:
“Thì ra cô thực sự thông đồng với Jonathan!”.
Là cái nhẫn đeo trên tay
của Phương Thần! Khi nắm tay Phương Thần, đầu ngón tay của Hàn Duệ bị một vật
lồi lên đâm phải. Khi đó đang nằm trong sự kiềm chế của Jonathan, nên Hàn Duệ
đã không để ý đến nó.
Vì mải chú ý đến Phương
Thần, Hàn Duệ mới xem nhẹ cảm giác đau bất thường trong khoảnh khắc ngắn ngủi
đó.
Sự việc diễn ra, Hàn Duệ
mới chú ý đến, trước lúc lên tàu, trên tay Phương Thần rõ ràng không đeo gì cả.
Bây giờ nghĩ lại, xem ra
tất cả mọi việc đều đã được bố trí, sắp đặt rất tốt.
Cuộc điện thoại đó là
giả, Jonathan cố ý làm khó dễ Phương Thần, ép Hàn Duệ tự mình rat ay, lừa Hàn
Duệ vào cái bẫy đã được giăng từ trước.
Jonathan đã sớm dự liệu
được Hàn Duệ sẽ ra tay bảo vệ Phương Thần, thậm chí mọi phản ứng và hành động
của Hàn Duệ đều được dự đoán không sai một chút nào.
Tuy nhiên, lúc này Hàn
Duệ chỉ dán chặt mắt vào người con gái ở trước mặt mình, khuôn mặt anh lúc này
dường như còn lạnh hơn cả nước biển.
Thái độ đột nhiên thay
đổi của Hàn Duệ và cả câu chất vấn vừa nãy khiến Phương Thần không hiểu là
chuyện gì, cô chỉ cảm thấy cổ tay mình đau nhói.
Phương Thần chau mày lại
định lên tiếng, song Hàn Duệ đã đưa tay ra túm chặt lấy cổ cô.
Phương Thần vô cùng kinh
ngạc, các ngón tay Hàn Duệ ấn mạnh vào động mạch chủ trên cổ Phương Thần, hơn
nữa bàn tay đó còn từ từ bóp chặt lại một cách không thương xót.
Hàn Duệ muốn bóp chết
Phương Thần!
Nhận thức được điều đó,
Phương Thần không khỏi giật mình, quên cả phản kháng, cứ đứng sững một chỗ.
Gió biển lạnh từ bốn
phía thổi lại, trong điều kiện thời tiết thế này đương nhiên sẽ làm cho con
người ta cảm thấy giá lạnh. Tà váy và những sợi tóc mai của cô bị gió biển thổi
tung.
Phương Thần không hiểu
tại sao Hàn Duệ lại làm như vậy? Nhưng từ những thông tin phát ra từ ánh mắt
của Hàn Duệ lại cho thấy sự lạnh lùng u tối, các ngón tay của Hàn Duệ, rõ ràng
là da thịt người, nhưng lúc này lại giống như một lưỡi dao sắc bén kề lên cổ
của Phương Thần.
Chỉ cần Hàn Duệ không
vui, các ngón tay đó có thể kết liễu tính mạng của Phương Thần bất cứ lúc nào.
Gió thổi ngày càng mạnh
hơn, Hàn Duệ nghiến răng lại, các ngón tay một lần nữa bóp chặt thêm mấy phần.
Liền sau đó, Hàn Duệ nghe
thấy tiếng rên rất nhỏ và tiếng thở rất khó khăn.
Hàn Duệ nhíu mày lại.
Sắc mặt của Phương Thần
trắng bệch, nhìn như dán vào Hàn Duệ bằng ánh mắt đầy lo sợ và ngạc nhiên.
Chỉ cần Hàn Duệ mạnh tay
thêm một chút, có lẽ Phương Thần sẽ giống như một bông hoa héo, nhanh chóng lụi
tàn trước mặt Hàn Duệ.
Tuy nhiên, Hàn Duệ đã do
dự.
Rõ ràng biết Phương Thần
đã phản bội mình nhưng cuối cùng trong thời khắc quyết định nhất anh đã do d
Thời gian không có
nhiều, nhưng Hàn Duệ không thể ra tay được.
Nhìn thấy sự hoảng loạn
trong mắt của Phương Thần, Hàn Duệ phát hiện rằng bản thân anh tuyệt nhiên
không có cách nào giữ Phương Thần ở lại trên tàu.
Cũng vào lúc đó, Hàn Duệ
bỗng nhiên nhớ tới lời hứa trước đây. Anh đã từng hứa sẽ không để Phương Thần
gặp phải bất cứ một tổn thương nào nữa, nhưng hôm nay chính tay anh lại đẩy cô
đến cảnh ngộ nguy hiểm này.
Cho nên nói Hàn Duệ đã
hoàn toàn tỉnh ngộ cũng đúng, nói anh thấy cắn rứt lương tâm cũng không sai,
Hàn Duệ chỉ muốn Phương Thần an toàn rời khỏi tàu, cho dù Phương Thần có đồng
lõa với Jonathan, cho dù cô đã giúp kẻ thù của anh vây hãm anh tại nơi này.
Hàn Duệ dường như không
nén được ý nghĩ tự trào, thì ra anh cũng chỉ giống một người phụ nữ giàu lòng
nhân ái.
Trong khoảng thời gian
Hàn Duệ do dự, thì Phương Thần phải chịu sự đau đớn khôn cùng.
Phương Thần thở ngày
càng khó khăn, cổ họng của cô dường như bị bóp chặt hết mức, sự sợ hãi trước
cái chết đang ập đến, đã lập tức xua tan sự kinh ngạc ngắn ngủi trong cô.
Phương Thần bắt đầu phản
kháng lại theo bản năng.
Xem ra Hàn Duệ rất kiên
quyết, trong ánh mắt anh ngoài sự băng giá ra, dường như còn có cả sự phẫn nộ
rất khó tả…thậm chí là oán hận, mặc dù Phương Thần không biết tại sao Hàn Duệ
lại như vậy.
Phương Thần vừa co người
về sau, vừa nghiến răng gỡ bàn tay lạnh như đá của Hàn Duệ ra.
Vốn Phương Thần cho rằng
mình sẽ chẳng làm được gì, nhưng không ngờ chẳng cần tốn nhiều công sức, cô đã
có thể vùng thoát ra khỏi bàn tay của Hàn Duệ.
Phương Thần loạng choạng
về sau mấy bước mới đứng vững, việc đầu tiên cô làm là đưa tay giữ lấy cổ.
Cô hít sâu mấy cái, để
không khí vào trong phổi, chờ đến khi hơi thở gần trở lại bình thường, ngẩng
đầu lên, mặt vẫn chưa hết vẻ hoảng sợ.
“Anh bị điên rồi! Rốt
cuộc anh muốn gì?”, Phương Thần lên án Hàn Duệ trong hơi thở hổn hển, nhưng
không dám đến gần anh.
Hàn Duệ không nói gì.
Anh đã đoán ra. May sao
chiếc nhẫn ấy lại đâm vào tay anh, có lẽ nên coi nó là một loại thuốc mê đặc
biệt, với công dụng rất mạnh, vì thế đã khiến anh có cảm giác rã rời.
Cuối cùng anh cũng đã
biết vì sao trước khi rời đi Jonathan lại có vẻ mặt ấy, hắn ta đã chắc chắn
rằng Hàn Duệ không trốn thoát được, cho nên cố ý rút hết đám thuộc hạ theo dõi
Hàn Duệ về, và đợi xem một kết cục hay.
Hàn Duệ tin rằng, vào
thời điểm mấu chốt Jonathan nhất định sẽ xuất hiện để thưởng thức thành quả
chiến thắng.
Một cơn sóng lại ập đến,
Hàn Duệ phải bám chặt lấy lan can bên thân tàu, năm ngón tay anh nắm chặt lấy
lan can bằng sắt lạnh như băng, cố gắng ngước mắt lên nói với Phương Thần: “Còn
không đi sao?”.
Phương Thần vẫn chưa
thực sự thoát khỏi cơn hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng phát hiện ra sự khác
thường, nên buột miệng hỏi: “Anh thì…”.
Nhưng hai từ “thế nào”
còn lại chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thì Phương Thần đã nghe thấy Hàn Duệ hét
lên: “Cút đi!”.
Chưa bao giờ Hàn Duệ nói
với Phương Thần câu đó và bằng ngữ khí đó, nên Phương Thần ngẩn người ra trong
giây lát, rồi chỉ hai giây sau đó, người đàn ông cách Phương Thần mấy mét dường
như không chống đỡ nổi nữa đã quỳ một gối xuống.
Sự việc xảy ra quá bất
ngờ khiến Phương Thần không kịp suy nghĩ gì, chạy ngay đến theo bản năng. Cô
thấy Hàn Duệ đang cố gắng lấy hơi, dường như anh thở rất nặng nhọc.
Phương Thần sợ hãi hỏi:
“Có chuyện gì thế?”.
Hàn Duệ cúi đầu xuống,
vẻ mặt vô cùng khó hiểu, nhưng trên môi anh vẫn nở một nụ cười châm biếm.
“Cô mà cũng không biết
sao?”.
Phương Thần quyết định
tạm thời bỏ qua giọng nói và lời chất vấn lạnh lùng của Hàn Duệ, cô chỉ nói:
“Không còn sớm nữa, chúng ta hãy nhanh chóng đi thôi, được không?”.
Phương Thần nửa quỳ, nói
với giọng rất kiên quyết.
Đột nhiên Hàn Duệ nghĩ,
ở một số phương diện nào đó, tính cách của Phương Thần rất giống anh, có lẽ
cũng chính vì lý do này mà ngay từ đầu anh đã bị Phương Thần cuốn hút.
Ánh mắt của Hàn Duệ dừng
lại trên khuôn mặt của Phương Thần, cái nhìn ấy rất bình thản, nhưng cũng rất
chăm chú. Sau một tiếng thở dài, cuối cùng anh hạ giọng nói với Phương Thần:
“Cô có thể dễ dàng rời khỏi đây, nhưng tôi thì không, hơn nữa một mình cô cũng
không thể nào cứu tôi được. Cô hãy đi tìm Tạ Thiếu Vĩ, mau đi đi, cậu ta sẽ có
cách”.