Bầu trời đêm giống như
một tấm màn màu đen bao phủ xuống mặt biển, từng tầng mây đang cuồn cuộn trong
đó.
Gió thổi ngày càng mạnh
hơn khiến chiếc thang dây cứ đung đưa.
Phương Thần nắm chặt hai
bên thang, lần từng bước một, cô nhìn qua khe hở của hàng lan can, nhìn vào
trong mắt của người đối diện một hồi lâu.
Phương Thần đã bị Hàn
Duệ thuyết phục. Cô không thể không thừa nhận, đây là cách duy nhất và tốt nhất
hiện nay.
Phương Thần không biết
trên tàu sẽ xảy ra chuyện gì, song trước khi cô đồng ý rời tàu, Hàn Duệ đã hứa
là sẽ đợi cô mang người đến ứng cứu. Vào lúc này, trong cảnh ngộ ấy, Phương
Thần cũng chỉ biết tin vào Hàn Duệ.
Không ngờ đó lại là lần
cuối cùng cô nhìn thấy anh.
Khi khuôn mặt của Hàn
Duệ xa dần phía sau hàng lan can theo từng bước chân của Phương Thần, anh nhếch
khóe môi lên, cố nở một nụ cười với cô.
Nụ cười ấy sao mà mơ hồ
đến thế, đến nỗi trong suốt một thời gian dài sau đó, Phương Thần luôn tự hỏi
liệu có phải mình đã hoa mắt, hoặc là vì quá nhớ nhung nên mới có ảo giác như
vậy…
Sau khi nhận được điên
thoại, Từ Thiên Minh ngay lập tức đến hiện trường vụ nổ, chỉ đạo cho cấp dưới
tiến hành khám nghiệm hiện trường và triển khai các hoạt động tìm kiếm.
Sự việc xảy ra quá đột
ngột. Lại đúng vào lúc có một trận mưa lớn, cho nên bến tàu rất hỗn loạn.
Sau khi nhanh chóng nắm
bắt sơ qua tình hình, Từ Thiên Minh mới có thời gian để ý đến cô gái mặc đồ dạ
hội màu đen.
Gặp Phương Thần ở đây là
điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Từ Thiên Minh. Gặp lại người hàng xóm đồng
thời là bạn hc cũ là cơ hội rất tốt để Từ Thiên Minh nhắc lại chuyện cũ trước
đây.
Sau khi tiến đến trước
mặt Phương Thần, đắn đo một lúc Từ Thiên Minh mới bắt đầu xác nhận tình hình:
“Cô có quen biết với người trên tàu không?”.
Phương Thần không nói
gì, dường như cô không nghe thấy câu hỏi của anh.
Cô vẫn đứng ở tư thế như
lúc vừa lên bờ, khuôn mặt thẫn thờ, mắt nhìn về nơi xảy ra vụ nổ.
Tất cả xảy ra quá nhanh,
khiến mọi người không kịp phản ứng.
Phương Thần nhớ sau khi
cô lên bờ chừng chưa đầy hai phút thì một tiếng nổ lớn đã phát ra phía sau
lưng, tiếp theo đó là một đám lửa cao ngút trời, cô sợ hãi lấy tay che mắt lại.
Ít phút sau, mọi người
từ khắp nơi kéo đến, có người lo sợ, có người gọi điện thoại báo cảnh sát, mọi
thứ trở nên hỗn loạn.
Biết Tạ Thiếu Vĩ và mọi
người chạy đến gần mình, nhưng Phương Thần vẫn không nói gì cả.
Không phải Phương Thần
không muốn nói, mà không thể nào nói ra được.
Phương Thần đã tận mắt
chứng kiến con tàu Elizabeth lộng lẫy trong phút chốc biến thành hàng ngàn mảnh
vụn rơi xuống mặt biển.
Tất nhiên, còn cả người
ở lại trên tàu ấy nữa…
Dường như phải rất lâu
Phương Thần mới lấy lại giọng nói của mình, cũng chẳng nhìn kỹ người bên cạnh,
cô chỉ lẩm bẩm hỏi: “Tại sao du thuyền lại nổ?”.
Tạ Thiếu Vĩ khẽ mím môi,
không trả lời, những người khác cũng yên lặng.
Công việc tìm kiếm cứu
nạn tối hôm đó gặp vô vàn khó khăn, bởi vừa mới mưa lớn xong, rất nhiều dấu vết
trên mặt biển đã bị xóa sạch, trải qua mấy giờ tìm kiếm nhưng không có kết quả
gì.
Đội cứu hộ rút lui trở
về nhà, Từ Thiên Minh giải thích tình hình tìm kiếm cứu nạn với mọi người,
nhưng trong lòng anh cũng thấy rất ngạc nhiên.
Đương nhiên Từ Thiên
Minh đã biết người gặp nạn trong vụ nổ này là ai. Hàn Duệ là một nhân vật có
tiếng tăm trong giới giang hồ, không ngờ Phương Thần lại có quan hệ với anh ta!
Xuất phát từ tình cảm
bạn bè ngày xưa, Từ Thiên Minh thực sự rất muốn hỏi thăm Phương Thần một chút,
nhưng cô đã nhanh chóng bị một đám đàn ông mặc áo đen vây quanh.
Từ Thiên Minh đứng đằng
sau gọi, Phương Thần mới quay đầu lại.
Nhiều năm rồi không gặp,
Phương Thần vẫn giữ được dáng vẻ trong ký ức của Từ Thiên Minh, rất đẹp và
quyến rũ, đôi mắt vẫn long lanh như nước suối.
Có lẽ do còn hoảng hốt,
hoặc do cả tối không nghỉ ngơi, cho nên khuôn mặt của Phương Thần trông nhợt
nhạt hơn so với lúc ở trên tàu trước khi vụ nổ xảy>Phương Thần nhìn Từ Thiên
Minh khẽ mỉm cười, cô nói với giọng điệu vừa không thân quen cũng không xa lạ:
“Tối nay đã làm phiền, cảm ơn anh rất nhiều”. Nói xong Phương Thần liền quay
người bước lên xe ô tô.
Một tháng sau.
Một ngày bận rộn sắp
trôi qua, mặc dù sắp đến giờ nghỉ, nhưng trong tòa soạn vẫn tấp nập người đi
lại.
Cuối cùng có người giơ
tay lên đề nghị: “Tối nay đi ăn lẩu đi, mọi người thấy thế nào?”.
Phương Thần vừa dán mắt
vào màn hình vi tính, xử lý văn bản, vừa lên tiếng: “Mọi người đi đi, tối tôi
phải làm thêm giờ”.
“ Phương Thần, như thế
là không được đâu”, một đồng nghiệp khác tiếp lời: “Cậu đã làm thêm giờ mười
ngày liên tiếp rồi còn gì, sức đâu mà chịu được chứ?”.
“Đúng vậy, gần đây cậu
đã quá tích cực đấy”, đồng nghiệp nói đầu tiên muốn thuyết phục Phương Thần đi
ăn lẩu cùng mọi người.
“Không sao đâu”, cuối
cùng Phương Thần quay đầu lại, cười nói: “Thời gian trước tôi xin nghỉ nhiều,
giờ làm bù lại cũng đúng mà”.
“Trời ạ, cái cậu này…”,
mọi người đều lắc đầu, do không thuyết phục được đành chào tạm biệt Phương Thần
ra về.
Đèn trong tòa nhà dần
dần tắt hết, chỉ còn một mình Phương Thần trong phòng làm việc đến tận khuya.
Bảo vệ của tòa soạn đã
quen với việc Phương Thần làm việc khuya nên chỉ hỏi một câu rồi đi tiếp.
Sau khi trở về, Phương
Thần mới phát hiện ra cô không còn sức để đi tắm nữa, cô rửa ráy qua loa rồi
lên giường đi ngủ.
Giống như mọi khi, c ngủ
yên. Rõ ràng không có mộng mị gì, nhưng cô lại thấy rất khó ngủ, một đêm tỉnh
giấc đến mấy lần.
May mà còn công việc.
Mỗi lần tỉnh giấc nhìn thấy xung quanh tối om, Phương Thần đều mừng thầm. Bởi
vì nếu như ban ngày không làm việc căng thẳng và mệt mỏi như vậy, e rằng cô sẽ
mất ngủ suốt đêm.
Giờ đây Phương Thần đã
rời khỏi ngôi biệt thự, trở về căn hộ sống cùng Chu Gia Vinh, mặc dù vậy, thỉnh
thoảng cô vẫn nhớ đến những ngày tháng ấy.
Ngày ấy, những khi mất
ngủ nhiều, Phương Thần chỉ có thể xem phim. Những đĩa phim này đều do Tạ Thiếu
Vĩ mua, nhiều đến mức xếp thành từng chồng. Ban đầu chúng còn được xếp ngay
ngắn, gọn gàng trong tủ, về sau bị vứt bừa bãi trên sàn nhà.
Phương Thần luôn không
kiên nhẫn, một đĩa phim xem chưa được hai mươi phút cô lại thay đĩa khác.
Tạ Thiếu Vĩ mua rất
nhiều đĩa với nhiều thể loại khác nhau, từ tình yêu, hài kịch, kịch nói, thậm
chí cả phim hoạt hình…song vẫn không thể làm cho Phương Thần hết mất ngủ.
Khi nằm một mình trong
căn phòng rộng rãi vắng vẻ, Phương Thần cảm thấy dường như lúc nào cô cũng bị
bao bọc trong một áp lực vô hình nên không thể ngủ ngon được, dù chỉ là một
đêm.
Phương Thần rất muốn
ngủ, không phải bởi vì cô mệt mỏi, mà là vì cô muốn nằm mơ.
Phương Thần muốn mơ thấy
Hàn Duệ, dù chỉ một lần cũng được.
Thế nhưng trong giấc
ngủ, cô không thể gặp được con người đã từng để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc
đời cô. Dường như anh đã hòa vào ánh lửa ngút trời, biến mất ngay trong đêm ấy.
Và cả trong giấc mơ của
cô nữa.
Không thấy anh đâu cả,
mặc dù mọi người đã bỏ ra rất nhiều sức người, sức của để tìm kiếm Hàn Duệ,
nhưng tin tức của anh vẫn như hòn đá ném xuống biển sâu, chẳng thấy tăm hơi
đâu.
Sau khi sự việc xảy ra,
ai cũng trở nên lo lắng sốt ruột, Tiền Quân dường như không thể ở yên trong nhà
được mười lăm phút, người điềmTạ Thiếu Vĩ cũng bộc lộ sự lo lắng trước mặt
người khác.
Dường như chỉ có Phương
Thần là tỏ ra không xúc động gì cả.
Bởi vì từ lúc sự việc
xảy ra cho đến bây giờ, Phương Thần chưa rơi một giọt lệ nào.
Cô đã nghe thấy ý kiến
bàn tán của bọn họ sau lưng, nên sau khi suy nghĩ trong hai ngày hai đêm, cuối
cùng Phương Thần quyết định dọn đi chỗ khác.
Tạ Thiếu Vĩ ôn tồn khuyên
nhủ Phương Thần: “Mấy cậu trẻ tuổi đó bình thường đều rất kính trọng anh Hàn,
chắc do quá lo lắng nên mới ăn nói lung tung, chị cũng chẳng nên chấp với bọn
họ làm gì”.
Phương Thần lắc đầu: “Ở
đây sẽ chỉ làm tôi khó chịu hơn mà thôi”. Cô dặn Tạ Thiếu Vĩ: “Có tin tức gì
hãy thông báo cho tôi ngay”.
Nhưng mãi mà cô vẫn
không nhận được tin tức gì. Dù là thời gian ban ngày cô vùi đầu vào công việc
để quên đi, hay là thời gian thức trắng ban đêm.
Dần dần Phương Thần thậm
chí còn nghĩ rằng mình đã hoàn toàn bỏ hết mọi mối liên hệ với thế giới đó.
Không có Hàn Duệ, Phương
Thần lại quay trở lại với cuộc sống rất đỗi bình thường. Những cảnh súng nổ đạn
bay, máu chảy người ngã dường như đã lùi về rất xa, như thể chủng chưa từng
xuất hiện trong cuộc đời cô.
Cho đến một ngày.
Phương Thần đi làm về
muộn như thường lệ, khi bước chân ra khỏi cổng cơ quan, bất giác cô đưa mắt
nhìn sang phía đường đối diện.
Vốn dĩ đó chỉ là một
động tác vô tình, nhưng nó đã khiến cô đứng lặng người hồi lâu.
Ngọn đèn mờ mờ ở bên
ngoài của một quán ăn đêm đung đưa trong gió, giống như cái đêm cách đây mấy
tháng.
Đêm hôm đó, Hàn Duệ lái
xe dừng lại trước mặt Phương Thần. Đột ngột như từ trên trời rơi xuống, khắp
người anh toàn là máu, nhìn mà thấy sợ.
Đêm hôm đó là một đêm
thực sự chấn động đối với cô, lần đầu tiên cô biết có người bị đau như thế mà
không hề kêu lên một tiếng.
Có lẽ cũng chính đêm hôm
đó, Phương Thần đã vô tình đánh mất trái tim mình.
Hàn Duệ là một người đàn
ông mạnh mẽ, mọi chuyện đối với anh dường như đều không trở thành vấn đề, anh
nắm tính mạng của người khác trong tay mình, mấy lần cầm tay Phương Thần, động
tác của anh đều ân cần dịu dàng giống như là nâng niu một đồ vật quý.
Thậm chí trước khi vụ nổ
xảy ra có mấy phút, Hàn Duệ còn đích thân đưa Phương Thần đên con đường thoát
thân an toàn.
Vậy mà bây giờ thì sao?
Cuộc sống ban đêm của
thành phố náo nhiệt này vừa mới bắt đầu, trên đường thỉnh thoảng đã có những
chiếc xe bật đèn sáng. Phương Thần mơ màng nhìn bốn phía xung quanh, cô bỗng
thấy lòng mình rất trống trải.
Chỉ vì người đó không
còn nữa.
Cho dù trong nhiều ngày
nay cô tự an ủi mình thế nào đi nữa, nhưng sự thật vẫn là sự thật, người đó đã
thực sự không còn nữa rồi.
Như chợt tỉnh ra, Phương
Thần nắm chặt hai tay lại, toàn thân run rẩy, cô bắt đầu chạy về phía trước.
Đích đến cách đó không
xa, Phương Thần dừng lại trước cổng, cô thở hổn hển đập cửa như điên.
Cô như bị tâm thần, đến
khi cửa được mở rồi, cô vẫn không dừng lại, cứ gọi to mãi không ngớt, nét mặt
trông hoảng hốt đến đáng sợ.
“Có chuyện gì vậy?”,
người phụ nữ mở cửa hỏi.
“Anh ấy chết rồi”,
Phương Thần đột nhiên bình tĩnh trở lại, môi cô hơi mấp máy mấy chữ cứ lặp đi
lặp lại trong đầu cô suốt đoạn đường đến đây. Giống như một con dao sắc, những
chữ ấy cứ cứa vào trái tim, rất mạnh, rất vô tình…Cô biết nó sẽ làm thịt da cô
tan nát, máu chảy đầm đìa, đau đớn
Phương Thần nín thở,
ngực cô vẫn đau nhói, một lúc sau, cuối cùng nước mắt cô cũng rơi xuống.
Đêm hôm đó, Phương Thần
gần như đã khóc cạn hết nước mắt của cả một đời người.
Hàn Duệ chết rồi. Trong
lòng Phương Thần chỉ có một suy nghĩ ấy, ngực đau thắt khiến cô cảm thấy khó
thở, cô co người lại cố kìm nén để cơ thể không run lên.
Cô tự lừa mình dối người
khi nghĩ rằng, chỉ cần kiên trì tìm kiếm thì một ngày nào đó sẽ tìm thấy Hàn
Duệ.
Đã hơn ba mươi ngày trôi
qua, Phương Thần vẫn không muốn tin rằng Hàn Duệ đã vĩnh viễn rời xa thế giới
này, tan biến trong đại dương mênh mông.
Phương Thần từng rất căm
ghét Hàn Duệ vì đã can dự vào cuộc sống của cô, căm ghét Hàn Duệ luôn tìm cách
kiểm soát cô, càng căm ghét vì Hàn Duệ đã hại chết Lục Tịch.
Bây giờ Phương Thần mới
hiểu, thực ra sự căm ghét ấy đều là giả, so với tính mạng của Hàn Duệ thì chúng
trở nên vô cùng nhỏ bé.
Biết được là đã mất Hàn
Duệ, Phương Thần mới hối hận tại sao ngay lúc đầu mình lại không thực sự đón
nhận anh.
“Nếu như kiếp sau được
làm người một lần nữa, mình nguyện sẽ không suy nghĩ điều gì xấu về Hàn Duệ
nữa”.
Mới tờ mờ sáng sớm,
trong phòng khách vẫn sáng rực đèn, lúc này Phương Thần đã thôi khóc, cô nằm
cuộn tròn trên sofa, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc tàn nhẫn: “Mình vốn là
một người ích kỷ, nếu anh ấy còn sống thì mình cũng có thể quên đi cái chết của
Lục Tịch”.
Bây giờ nói những điều
đó thì còn có tác dụng gì nữa.
Tô Đông âm thầm kêu lên
trong phòng, lặng lẽ đưa thêm cho Phương Thần mấy tờ giấy ăn.
Một quyết định được đưa
ra trong một thoáng, có thể sẽ trở thành nỗi tiếc nuối trong suốt cả cuộc đời.
Tất cả mọi thứ trong cuộc đời này, đặc biệt là chuyện tình cảm, dường như đều
được định trước, không ai có thể phân rõ đúng sai, giống như tình yêu mà Tô
Đông dành cho Tiêu Mạc.
Cuối cùng sau hơn hai
tháng xảy ra vụ nổ, người ta cũng có được tin tức của Hàn Duệ.
Ban đầu, Tiền Quân và
mọi người không dám tùy tiện thông báo cho Phương Thần biết, mãi đến sau khi
đích thân đi xác nhận thông tin, Tiền Quân mới lập tức phái người đến đón
Phương Thần đưa cô đi tìm hiểu cụ thể tình hình.
Buổi chiều mùa thu, gió
biển thổi mang theo vị mặn làm cho Phương Thần thấy thở cũng có phần khó khăn.
Lấy lại bình tĩnh,
Phương Thần mới hỏi Tạ Thiếu Vĩ: “Anh ấy ở đâu?”.
“Ở bên trong”, Tạ Thiếu
Vĩ chỉ về phía ngôi nhà ba tầng rất bình thường.
Ngôi nhà như thế này rất
phổ biến ở vùng ven biển, thông thường đều do các ngư dân tự xây dựng. Bức
tường gạch màu đỏ của ngôi nhà thỉnh thoảng phản chiếu ánh nắng mặt trời. Trước
nhà có một cái sân không lớn lắm, thường dùng để phơi đồ hải sản, nhưng hiện
giờ đang có khoảng trên dưới hai chục người ở đó, tất cả đều là thuộc hạ của
Hàn Duệ.
Đông người như vậy cùng
tụ tập lại một chỗ, nếu là lúc khác thì sẽ gây ra tiếng ồn ào, nhưng lúc này
đây dường như mọi người đều lặng thinh, có người lặng lẽ hút thuốc, có người
lại đứng im, dáng điệu rất nghiêm túc.
Trên đường đến đây, qua
điện thoại, Tạ Thiếu Vĩ đã sơ bộ kể lại tình hình cho Phương Thần nghe. Nhưng
khi thực sự đứng ở nơi đây rồi, Phương Thần mới cảm thấy không tin tưởng lắm.
Cô đang cố thuyết phục
bản thân mình rằng, sau khi đón nhận thông tin về việc mất tích của Hàn Duệ, cô
mong muốn được thấy anh quay trở về.
Sau vụ nổ, Hàn Duệ đã bị
sóng biển đánh trôi dạt vào bờ và được ngư dân cứu.
“Tôi muốn vào trong xem
thế nàoPhương Thần nói.
Tạ Thiếu Vĩ hơi chần
chừ, dường như còn định nói gì đó với Phương Thần, nhưng cuối cùng cũng gật đầu
và dẫn Phương Thần vào bên trong.
Ngôi nhà nhỏ của gia
đình ngư dân này xem ra đã được xây từ lâu, sàn nhà bằng gỗ đã phai màu, mặc dù
đang là ban ngày, nhưng bên trong vẫn âm u giá lạnh. Nhưng lúc này lòng bàn tay
của Phương Thần dường như lại nhớp nháp mồ hôi.
Từ cửa sổ của một gian
phòng nhìn ra bên ngoài có thể thấy một đôi trai gái chuẩn bị bước vào phòng.
Hàn Duệ ngồi ở đầu
giường, anh nhìn họ mấy giây rồi rời ánh mắt đi chỗ khác, ánh mắt vẫn trầm lắng
như trước.
Hàn Duệ lặng lẽ đợi mọi
người gõ cửa rồi mới hỏi một câu lạnh tanh: “Có chuyện gì thế?”.
Phương Thần nhìn Hàn
Duệ- người đàn ông cô tưởng mất tích nhưng nay đã trở lại, ánh sáng của buổi
chiều chiếu xuyên qua cửa kính, tỏa xuống xung quanh anh những chum sáng thoắt
ẩn thoắt hiện.
Những hạt bụi bay bay,
còn dòng suy nghĩ của Phương Thần dường như ngưng lại, cô quên cả việc lên
tiếng.
Phương Thần không ngờ
rằng có lúc mình lại thất thần như thế.
Biết Tạ Thiếu Vĩ đã lên
tiếng nói chuyện, Phương Thần mới lấy lại bình tĩnh.
Tạ Thiếu Vĩ lên tiếng
giới thiệu: “Đây là chị Phương Thần”.
Phương Thần bất giác
sững người lại, cô cảm thấy câu nói này có cái gì đó khác thường. Không đợi
Phương Thần phản ứng, người đàn ông ngồi trên giường đã giáng cho cô một đòn.
Hàn Duệ nói: “Xin lỗi,
tôi không có ấn tượng gì với cô gái này ”.
Anh ngồi cách Phương
Thần mấy bước chân, đưa mắt nhìn lướt qua cô, ánh mắt ấy vừa xa lạ vừa lạnh
lùng, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.
Dáng vẻ và giọng điệu
của Hàn Duệ vẫn giống như trước, mặc dù nói xin lỗi, nhưng không mang hàm ý xin
lỗi, ngược lại mang nét gì đó lạnh nhạt và xa cách của người bề trên.
Một lúc lâu sau, cuối cùng
Phương Thần mới lên tiếng, giọng cô trầm xuống: “Nói vậy nghĩa là sao?”.
Phương Thần nhìn về phía
Tạ Thiếu Vĩ, chần chừ một lúc, Tạ Thiếu Vĩ mới nói với nét mặt ủ rũ: “Đại ca,
anh ấy…mất trí nhớ rồi”.
Giống như sét đánh bên
tai, Phương Thần không thể nào đón nhận thông tin đó.
Tại sao anh lại mất trí
nhớ và bao giờ thì mới có thể khôi phục lại được… Những câu hỏi như thế cứ hiện
lên trong đầu Phương Thần. Còn Hàn Duệ thì nói một câu rất kiên quyết giống như
lời đuổi khách.
“Tôi mệt rồi, muốn nghỉ
ngơi một lúc”, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Hàn Duệ vừa nói xong,
ngoài cửa có một người đàn ông trung niên bước vào, kính cẩn lễ phép mời hai
người ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi phòng,
Tạ Thiếu Vĩ dừng lại nói với Phương Thần khi đó mặt đã tái đi: “Có một người
muốn được gặp chị”.