Chương 7
Hàn Duệ không hề nói với
cô rằng sẽ đi đâu, và lần này cũng không có cảnh tượng trống dong cờ mở như lần
trước. Anh đích thân lái chiếc xe Carrera GT, chở cô đi trên tuyến đường chính
giữa lòng thành phố, thẳng một mạch từ phía tây thành sang phía đông.
Đèn hai bên đường với đủ
mọi màu sắc như những chùm sao từ trên trời sa xuống, lại giống như những viên
dạ minh châu lấp lánh, nhanh chóng vun vút lùi lại phía sau.
Cuối cùng chiếc xe chạy
thẳng đến một con đường lớn bên bờ biển ở đầu kia thành phố rồi từ từ dừng lại.
Mái tóc của Phương Thần bị gió làm rối tung từ lúc nào, cô bất giác buột miệng
thốt ra: “Chiếc xe này thật là tuyệt!”.
Hàn Duệ hỏi: “Cô cũng
hiểu biết về xe?”.
“Biết một chút thôi.”
Hàn Duệ nhướng mày, thay
cho câu trả lời, rồi lại lấy thuốc từ trong túi ra, mắt nhìn cô, “Không phiền
cô chứ?”.
Phương Thần không trả
lời, còn Hàn Duệ cũng đã châm thuốc, khuỷu tay tì vào cửa xe, làn khói mỏng màu
trắng tỏa ra, hòa lẫn với không khí lành lạnh.
Giọng nói của anh mang
vẻ nghi ngờ và lạnh lùng như băng giá, anh ghé mắt hỏi cô với vẻ rất bình thản:
“Lẽ nào cô không thấy sợ?”.
Có thể do đêm khuya
thanh vắng, khiến giọng nói ấy hơi uể oải, nhưng có lẽ chính vì như vậy, nên nó
càng quyện chặt với màn đêm, mang đến cho người nghe một cảm giác mê hoặc.
“Sợ gì cơ?”, cô nhìn
thẳng vào anh.
“Chúng ta không quen
thân nhau.”
“Ồ, ý anh muốn nói là
đêm khuya rồi mà tôi vẫn theo anh lên xe đi hóng gió ư?”, ngẫm nghĩ một nói
tiếp, “Nếu là đi hóng gió thì có gì phải sợ?”.
Cuối cùng anh cũng nhìn
thẳng vào cô, nhưng ánh mắt vẫn cố giấu tâm trạng trong lòng, hoặc là chẳng có
tâm trạng nào cả, cho nên dù ở rất gần như vậy, cô vẫn không thể biết anh đang
nghĩ gì.
Đúng lúc ấy thì chuông
điện thoại vang lên, anh nói với vẻ rất lịch sự, “Xin lỗi”, rồi mới nghe điện.
Chỉ vài giây sau, anh quăng nửa điếu thuốc còn lại, rồi nhanh chóng bước lên xe
và nổ máy.
Mui xe từ từ hạ xuống.
Anh dùng Bluetooth, vì
thế mà không ảnh hưởng gì tới việc lái xe, hai tay đặt trên vô lăng, tốc độ
tăng dần.
Cô nhìn anh vẻ ngạc
nhiên, đúng lúc anh đang hơi chau mày và nói với một ai đó: “Tôi biết rồi, các
cậu không cần phải tới đâu”, giọng anh trầm trầm, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc đó chỉ còn nghe thấy
tiếng của động cơ xe, đồng thời theo quán tính người ngồi trên xe như bị dính
chặt vào ghế ngồi, gầm của chiếc xe vốn đã thấp, bây giờ lại càng như bám lấy
mặt đường và lướt đi, những ngọn đèn hai bên đường lao qua vun vút.
Phương Thần vẫn chưa kịp
hỏi có chuyện gì thì qua gương chiếu hậu đã nhìn thấy phía sau đang có một đoàn
xe khác bám theo. Ánh đèn pha của những chiếc xe đó sáng chói, dù đã qua gương
phản chiếu nhưng vẫn rất nhức mắt.
Cô đếm thử, một chiếc,
hai chiếc, ba chiếc, tất cả đều là xe hơi màu đen, chiếc nọ nối đuôi chiếc kia,
cũng có lúc lại chạy song song với nhau, nhưng đều chạy theo phía sau, có thể
là do không đuổi kịp, cũng có thể là do không dám đến gần, vì thế vẫn giữ một
khoảng cách nhất định, lúc gần, lúc xa, nhưng không rời bỏ.
Rõ ràng là lúc nãy có
thấy thế đâu.
Cô nhớ rất rõ, dọc đường
khi tới đây gần như phía sau không có một chiếc xe nào. Cảm giác trong lòng cô
lúc đó thật là khó tả, vừa thấy hơi sờ sợ, lại vừa thấy hưng phấn, cô đưa tay
nắm chặt sợi dây an toàn trước ngực, sau đó quay sang nhìn Hàn Duệ một lần nữa.
Đúng lúc đó Hàn Duệ cũng
liếc nhìn vẻ mặt trắng nhợt của cô, rồi mỉm cười
Đây là lần thứ ba cô
nhìn thấy anh cười. Nụ cười ấy giống như núi băng tan chảy, vành môi vốn lạnh
lùng bỗng chốc trở nên mềm mại đến bất ngờ.
“Sợ à?”, anh nhướng mày
hỏi.
Cô hơi do dự một lát,
rồi lắc đầu.
Thực ra, cái chính là cô
cảm thấy say xe. Cô mắc chứng say xe từ nhỏ, mấy năm gần đây dù đã rèn luyện
nhiều và đỡ hơn, nhưng nếu xe chạy nhanh, lại thêm những khúc cua là cô lập tức
thấy khó chịu.
Cô mím chặt miệng, bụng
bắt đầu cuộn lên, không biết cuộc rượt đuổi bằng ô tô này còn kéo dài đến khi
nào, cô sợ nhất là không kìm được sẽ nôn ra xe.
Chiếc xe sang trọng như
thế này, hơn nữa, còn cả người ấy đích thân lái nó.
Ra khỏi đường ven bãi
biển, qua hai ngã tư thì sang đường vành đai cao tốc, lượng xe trên đường dần
dần nhiều lên. Nhưng chỉ cần chiếc Carrera hơi giảm bớt tốc độ là ba chiếc xe
kia lập tức lại xuất hiện trong gương chiếu hậu từ phía xa.
Cuối cùng Hàn Duệ không
thèm để ý đến những chiếc xe đó nữa, mà chỉ chú ý lái chiếc xe luồn lách giữa
những dòng xe. Kỹ thuật của anh rất tốt, lái xe mà cứ như đi chơi.
Đi tới nửa đường thì anh
lấy điện thoại ra nói với người ở đầu dây bên kia: “Cậu nói với ông ta, bây giờ
tôi đang bận, có chuyện gì thì hôm khác nói”.
“Bọn đàn em của ông ta
đã làm mất hứng của tôi, bây giờ lại còn muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi
hả?”
“Nếu ông ta dám gánh
chịu hậu quả thì tôi xin chơi cùng ông ta.”
Giọng nói của anh vẫn
rất bình thản, nhưng đầy vẻ lạnh lùng, như thể một vũ khí lợi hại vừa rút ra
khỏi vỏ phát ra ánh sáng giữa màn đêm đen. Phương Thần ngồi nghe bên cạnh không
khỏi giật mình, nhưng vẫn rất sáng suốt lựa chọn cách
Thực ra, lúc đó cô đang
nhớ tới một bộ phim dài tập của Hồng Kông, hồi ấy xem mà cứ thấy trống ngực đập
liên hồi vì hồi hộp, ai ngờ đến một ngày cô lại giống như nhân vật trong bộ
phim ấy.
Thì ra đua xe cũng chẳng
dễ chịu chút nào.
Hoặc là phải nói, một
chuyện vốn rất kích thích, cuối cùng lại rơi đúng vào một người say xe như cô,
vì thế mà hiệu quả của nó giảm đi rất nhiều.
* * *
Cuối cùng chiếc xe cũng
dừng lại trước cửa pub, cô không kìm được nữa, vội mở cửa xe chạy tới bám vào
gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Đã lâu rồi cô không bị
như vậy, lại thêm trước đó uống một chút rượu, nên giờ đây cô thấy ruột gan
mình như lộn hết cả lên, khó chịu muốn chết.
Hàn Duệ có vẻ hơi ngạc
nhiên, vì vừa rồi anh đã nghĩ rằng cô nói dối, cô nói rằng không sợ, anh tưởng
rằng cô lừa anh. Nhưng bây giờ xem ra, dọc đường mặt cô cứ trắng bệch đi là vì
say xe.
Chờ tới khi cô đỡ hơn
một chút, Hàn Duệ mới bước tới đưa cho cô một chai nước.
“Cảm ơn”, Phương Thần
thở hổn hển, nói. Sau đó nhấp một ngụm nước súc miệng, chỗ còn lại cô dốc hết
vào bụng.
Cảm giác lạnh buốt kích
thích thần kinh và giúp cô dần trở lại trạng thái bình thường.
“Cô to gan thật đấy.”
Hàn Duệ chắp tay về phía sau, đứng bên cạnh nói, đây không biết là khen hay
chê, hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là thuật lại một sự thật vừa mới phát hiện
ra.
“Tôi là nhà báo.” Phương
Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn còn rất khó coi, có thể là do vừa mới nôn xong,
rồi lại ở chỗ gió lạnh, nên đôi mắt cô như có ngấn nước, nó khiến cho đôi mắt
ấy càng có vẻ sáng hơn, “Cảm ơn anh đã đi hóng gió cùng tôi, bây giờ tôi phải
về nhà rồi
Hàn Duệ hỏi với vẻ rất
lịch lãm: “Có cần tìm người đưa cô về không?”.
“Không cần đâu.”
Bên đường có một hàng
taxi đang chờ khách, cô tiện tay mở cửa một chiếc và ngồi vào trong. Khi chiếc
xe rời đi, cô ngoái nhìn lại thì thấy Hàn Duệ bước vào trong tòa nhà lộng lẫy
nhấp nháy đèn xanh đèn đỏ.
Những chuyện diễn ra trong
tối hôm ấy giống như một bí mật, Phương Thần không nói chuyện đó với bất cứ
người nào, kể cả Tô Đông.
Cô biết, nếu Tô Đông
biết cô có bất cứ chuyện gì liên quan với Hàn Duệ thì chắc chắn cô ấy sẽ không
yên tâm.
Còn nhớ hồi ấy khi cô
quyết tâm thay đổi, chấm dứt hoàn toàn cuộc sống sa đọa phóng túng trong quá
khứ, Tô Đông đã nói: “Tốt lắm, lẽ ra cậu nên làm như vậy sớm hơn”.
Cô liền đùa rằng: “Nhưng
mình lại sợ cậu không nỡ rời xa mình. Mình phải bắt đầu ôn để chuẩn bị cho kỳ
thi, hơn nữa từ nay về sau sẽ không cùng cậu quậy phá, vui chơi thâu đêm được
nữa”.
“Chuyện ấy thì có gì là
quan trọng.” Tô Đông vừa rút tờ mười tệ trả tiền mua một gói ăn vặt cho người
bán hàng, vừa nói: “Mình cũng có cuộc sống riêng mà”.
Đúng vậy, lúc ấy Tô Đông
bắt đầu hút thuốc, chính thức đi theo người đàn ông đã dạy cô hút thuốc, ngày
nào cũng cùng với người ấy ra vào những chỗ đèn xanh đèn đỏ, quấn quấn quýt
quýt, đồng thời lấy làm mãn nguyện khi ở trong vòng quyền lực của anh ta.
Sau đó thì người đàn ông
kia chết, cô tưởng rằng Tô Đông sẽ rất đau lòng, nhưng buổi chiều vừa mai táng
anh ta xong thì đến tối hai người đã chui vào căn hộ, uống một lúc hết ba chai
rượu đỏ.
Tô Đông vừa như say, lại
vừa như rất tỉnh táo, không hề nhỏ lấy một giọt nước mắt nào, mà chỉ cầm ly
rượu mân mê một hồi, cuối cùng nói: “Bỗng nhiên lại thấy hối hận, sao hồi ấy
không chịu học hành cho tử tế. Nếu thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng,
rồi sau đó tiếp tục học lên nghiênsinh thì tốt biết bao!”.
Phương Thần thì ngồi
lười biếng trong salon, chẳng biết nói gì cứ lắp bắp: “Bây giờ… như thế này…
không tốt hay sao?”.
“Không tốt.” Tô Đông lắc
đầu, rồi nằm nghiêng xuống, gối đầu lên bụng của Phương Thần, khiến cô tức bụng
muốn nôn, “Thật là may vì cậu đã không như mình”.
Ngừng một lát cô lại
nói: “Hy vọng rằng không bao giờ cậu giống như mình”.
Nửa đêm hôm ấy, bỗng
nhiên Phương Thần thấy khát nước, nhìn sang bên cạnh thấy Tô Đông đang ngủ ngon
lành, đến cả mặt cũng chưa kịp tẩy trang, đôi mi dài khẽ động đậy trong bóng
tối, nhưng thần thái trông thật đẹp và hiền dịu chẳng còn thấy đâu dáng vẻ ban
ngày, đảm bảo ai nhìn thấy lúc đó cũng không thể đoán ra được cô ấy làm nghề
gì.
Sau đó, cả hai không bao
giờ nhắc tới chủ đề này nữa, nhưng Phương Thần biết, Tô Đông không hy vọng cô
lặp lại con đường của chính mình. Dù chỉ là một chút, cũng không được.