Tết Nguyên Đán được nghỉ
mấy ngày, Phương Thần lập tức đi mua vé về quê.
Quê cô cách thành phố C
không xa, đi xe khách tuyến cao tốc cứ xuôi về phía nam thì chỉ cần gần hai
tiếng đồng hồ là về tới nơi. Trước đó cô cũng mời Tô Đông, bảo cô cùng về quê
ăn Tết, nhưng Tô Đông đáp: “Cậu thấy mình quanh năm suốt tháng có ngày nào được
nghỉ không?”. Khi Tô Đông đang nói Phương Thần còn nghe thấy cả tiếng vung tay,
và cả tiếng hát của đàn ông bên cạnh: “Em thân yêu, hãy bay từ từ… kẻo hoa hồng
trước mặt đầy gai…”, rồi còn có cả tiếng khen điệu đà, nũng nịu.
Tô Đông nói bằng giọng
rất lười biếng: “Chờ hôm nào cậu lên đưa mình đi chùa Tĩnh Linh làm lễ. Không
có cậu, một mình mình cũng chẳng muốn đi”.
Thường thì mỗi khi gặp
chuyện không như mong muốn, cô mới nghĩ đến chùa lễ Phật, vì thế Phương Thần
vừa nhận lời xong, liền hỏi: “Gần đây cậu có chuyện gì không vui thế?”.
Nhưng chỉ nghe thấy
tiếng cười của Tô Đông ở đầu dây bên kia: “Những người này, chẳng có ai làm cho
mình bớt lo nghĩ cả. Mình đi lạy Phật Tổ, hy vọng được sống thêm hai năm, nếu
không thì sẽ sớm bị bọn họ làm cho tức chết mất”.
Khi Phương Thần về đến
nhà cũng vừa lúc vào bữa trưa, người nhà đã nấu xong mọi thứ, chỉ chờ cô về là
ăn cơm.
Mấy năm nay Tăng Tú Vân
hình như không đi nhiều nơi và ra nước ngoài như trước nữa, phần lớn thời gian
bà ở nhà, cùng làm việc nhà với dì út, rồi thỉnh thoảng dành thời gian cho
phòng tranh, cuối cùng là đang đến gần với kiểu phụ nữ gia đình truyền thống.
Nhìn thấy con gái về, mẹ
cô cởi vội chiếc tạp dề, nhìn cô từ đầu đến chân, rồi sau đó nhíu mày, nói:
“Gầy quá con ạ”.
Phương Thần không chú ý
đến câu nói đó của mẹ mà sán đến bên Lục Quốc Thành, nói: “Cha, tại sao mẹ vẫn
cứ sao nói như vậy?”.
Giọng cô nhõng nhẽo,
điệu bộ rõ ràng là đang làm nũng, rồi đưa tay ôm lấy cánh tay của bố.
“Cái con bé này, chẳng
nhẽ mẹ lại không thương con sao?”, Tăng Tú Vân lắc đầu, rồi đưa tay kéo cô,
“Mau đi rửa tay rồi ăn cơm!”.
Phương Thần lấy lọ nước
rửa tay, rửa thật sạch rồi cẩn thận lau khô xong đâu đó mới bước ra.
Có lẽ những người làm
nghệ thuật luôn lập dị, bệnh sạch quá mức của bà di truyền sang cả Lục Tịch.
Phương Thần nhớ, tất cả
những chiếc váy mà Lục Tịch mặc hồi nhỏ hầu như đều là màu trắng và luôn luôn
được giữ rất sạch.
Cô nghĩ, một trong những
nguyên nhân mà ngay từ hồi còn nhỏ mẹ đã không thích cô có lẽ là do lúc nào cô
cũng bẩn thỉu, lại hầu như không chịu nghe lời mẹ. Có thời gian dường như mẹ
không muốn nhìn mặt cô nữa mà sai bảo mẫu tắm rửa thay quần áo cho cô.
Cô bé giúp việc gốc Tứ
Xuyên đã giúp việc cho nhà cô mấy năm liền mà không năm nào về quê ăn Tết, năm
nay cũng vậy. Ngày mùng Một Tết, Phương Thần cho cô bé giúp việc một phong bao
lì xì màu đỏ, rồi còn đưa đi mua quần áo mới cho. Thực ra, cô bé giúp việc nhỏ
hơn Phương Thần hai tuổi, sau khi nhận chiếc phong bao màu đỏ từ tay Phương
Thần cứ cảm ơn rối rít, sáng sớm ngày mùng Hai, lập tức ra bưu điện gửi tiền về
quê cho gia đình.
Phương Thần ngoan ngoãn
ở nhà suốt mấy ngày Tết, rỗi rãi không có việc gì làm nên lúc thì chơi cờ uống
trà cùng cha, lúc thì cùng xem ti vi và nói chuyện với mẹ.
Chiều hôm nay, lúc cô
đang ngồi trong phòng khách xem lại chương trình đón giao thừa thì bỗng nhiên
chuông điện thoại reo lên.
Trên màn hình di động
hiện lên tên của Tiêu Mạc, Phương Thần thấy rất vui, lập tức nói: “Chúc mừng
năm mới”.
“Đang làm gì vậy?”, Tiêu
Mạc hỏi.
“Xem ti vi.” Vừa cho một
quả ô mai vào miệng, cô vừa hỏi: “Thế còn anh?”.
“Em đoán thử xem.”
“Làm sao em biết được.”
Trên ti vi đang phát tiểu phẩm hài của Triệu Bản Sơn, phía dưới rộ lên tiếng
khen hay của khán giả khiến cô không chú tâm vào câu chuyện với Tiêu Mạc mà
đoán bừa: “Đang tiếp khách à?”.
Chỉ một giây sau đã nghe
tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia vọng lại, Tiêu Mạc khen cô nửa đùa nửa thật:
“Em thật thông minh”.
“Xin cảm ơn. Tổng giám
đốc Tiêu vất vả thật, đến cả ngày Tết mà cũng không được nghỉ.”
“Đúng thế, hơn nữa anh
còn uống say nữa, không thể nào lái xe về được. Làm thế nào bây giờ?”
“Bảo lái xe đến đón anh,
hoặc nếu không gọi taxi.”
Phương Thần nói xong câu
đó thì thấy đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi Tiêu Mạc nói bằng giọng bất
lực: “Anh đã cho lái xe nghỉ rồi. Hơn nữa, từ đây mà về thành phố C đi taxi sẽ
rất tốn tiền”.
Nhà kinh doanh một ngày
thu lời cả đống mà cũng tính toán chi phí cho một cuốc taxi?
Cảm thấy hơi ngạc nhiên,
Phương Thần bất giác hỏi: “Chẳng lẽ anh đang ở Bắc Kinh à?”.
“Không phải, anh đang ở
Thúy Vi Hiên trên Tây Lộ của Tân Châu.”
Khi tìm thấy Tiêu Mạc
trong phong VIP lớn nhất ở Thúy Vi Hiên, Phương Thần không khỏi ngạc nhiên.
“Sao anh lại tới đây?”
“Tiếp khách.” Tiêu Mạc
ngồi trên ghế, dáng điệu lười biếng, một tay đỡ trán, complet cởi ra vứt bên
cạnh, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt, khiến cho sắc mặt anh
trắng nhợt, xem ra anh ta đã uống rất nhiều.
Điều mà Phương Thần cảm
thấy rất phục Tiêu Mạc là, lời nói của anh vẫn rất tỉnh táo, mạch lạc. Sau khi
cùng ngồi vào taxi, Tiêu Mạc nhìn cô với vẻ áy náy, rồi hỏi: “Những người ở đây
đều uống rượu như thế sao? Nếu biết trước thế này thì anh đã nhờ em tư vấn
giúp, ít nhất thì cũng để lái xe đi cùng”.
“Cũng được”, Phương Thần
đáp, “ít nhất thì những người mà em biết tửu lượng đều rất khá”. Vừa nói, cô
vừa nhìn dáng điệu khổ sở và vẻ mặt nhăn nhó của Tiêu Mạc, vì vậy hỏi tiếp: “Có
cần nghỉ một chút không? Hay là ăn chút gì lót dạ nhé?”.
“Thế nào cũng được”,
Tiêu Mạc nhắm mắt lại, đáp một cách mơ hồ.
* * *
Phương Thần suy nghĩ một
lát, chỉ cần báo cho tài xế biết địa điểm là được, rồi sau đó cô lấy di gọi.
Mươi phút sau, cô đưa
Tiêu Mạc vào nhà, người giúp việc thò đầu từ trong bếp ra, nói: “Em vừa mới cho
gạo vào nồi, chờ thêm một lát nữa”.
“Không sao.” Phương Thần
đáp xong, quay ra giới thiệu rất vắn tắt với bố mẹ, “Thưa bố mẹ, đây là bạn của
con. Anh ấy là Tiêu Mạc, anh ấy tới đây là vì công việc”.
“Cháu xin chúc hai bác
năm mới mạnh khỏe.” Tiêu Mạc nói với vẻ rất nhã nhặn, lễ độ: “Thời gian gấp quá
nên cháu không kịp mua gì, như thế thật không phải”.
Phương Thần bất giác
quay sang nhìn anh.
Anh chàng này thật lạ,
rõ ràng lúc ở trong xe, đến một câu cũng không nói, ấy thế mà vừa mới tới đây
đã lập tức tỉnh ngay, lại còn nghĩ ra được phép tắc, lễ nghĩa nữa.
Giới thiệu với cha mẹ
xong, Phương Thần dẫn Tiêu Mạc vào phòng dành cho khách.
“Anh nằm xuống nghỉ một
lát đi, đợi cháo nấu xong em sẽ gọi.”
Dựa thân hình cao ráo
vào đầu giường một cách thoải mái, Tiêu Mạc hỏi đột ngột: “Vào lúc này mà còn
đưa con trai về. Em không sợ cha mẹ hiểu lầm à?”.
“Không đâu, vì mọi điều
kiện của anh đều rất tốt.”
Tiêu Mạc hơi sững người,
nụ cười càng rõ hơn, “Nhưng sao anh lại thấy là em đang chế nhạo anh nhỉ?”.
“Tất nhiên là không rồi.
Rất rõ ràng, vì anh đang say mà.” Phương Thần đi ra ngoài, tiện tay khép cửa
lại, miệng nói câu sau cùng, “Vì thế bây giờ anh cần nghỉ ngơi”.
Đến khi nấu cháo xong
thì Tiêu Mạc đã ngủ say thật sự.
Phương Thần đành phải
bảo giúp việc vặn nhỏ lửa để cho, còn mình thì chạy lên gác, lục tung đống đồ
cũ.
Kể từ sau khi Lục Tịch
không còn nữa, phòng ngủ của chị ấy luôn để trống, thỉnh thoảng mẹ cô lại vào
đó tự tay quét dọn, trừ những lúc như vậy, căn phòng luôn khóa cửa.
Nhưng Phương Thần đã
giấu một chiếc chìa khóa, để mỗi lần về nhà lại vào đó thăm.
Thời gian trôi qua,
khoảng cách giữa cô với Lục Tịch mỗi ngày một xa. Tuy thỉnh thoảng cô cũng mơ
thấy Lục Tịch, mỗi lần thức giấc cô đều ngồi dậy viết thư cho chị, nhưng lâu
dần cũng cảm thấy mờ nhạt dần, thậm chí có lúc cô không sao nhớ được khuôn mặt
của Lục Tịch, chỉ nhớ rằng nụ cười của chị rất dịu dàng, giọng nói cũng vậy,
mỗi khi chị ôm cổ bố mẹ nói câu gì đó đều rất nũng nịu, đáng yêu.
Vì mọi tấm rèm cửa đều
kéo kín, nên căn phòng có vẻ hơi tối.
Phương Thần đưa tay bật
chiếc đèn chùm, ánh sáng lập tức tỏa xuống như dòng nước, lặng lẽ trải đều lên
chiếc ga phủ giường màu xanh da trời.
Mọi vật vẫn như năm ấy.
Giống như lần trước cô
về.
Buổi tối trước khi Lục
Tịch rời nhà bay sang Mỹ học tiếp, chị đã đọc và để cuốn Chuyện Phạn Cao ở đầu
giường, bây giờ cuốn sách vẫn nằm nguyên chỗ cũ, chỉ có điều phía trên nó là
một lớp bụi mỏng.
Phương Thần không giở
sách mà chỉ để ngón tay lên bìa một lúc, rồi lại bước tới bên giá sách ở góc
nhà.
Phía trên đó cũng có
nhiều bụi như vậy, cô đưa tay rút mấy tập tranh xuống, trong đó toàn là tác
phẩm của Lục Tịch, được phân loại và lưu giữ cẩn thận. Trong số đó có cả những
bức mang về từ Mỹ sau khi xảy ra chuyện.
Từ những bức phác họa
đến những bức màu nước, từ tranh phong cảnh đến tranh vẽ chân dung, có thể thấy
Lục Tịch được thừa hưởng từ mẹ gene nghệ thuật, thậm chí một vài lĩnh vực còn
xuất sắc hơn.
Và thứ mà Lục Tịch thích
nhất và có khả năng nhất là vẽ tranh chân dung, có lẽ những ngày tháng miệt mài
học tập đã làm cho cô c thêm khá nhiều kinh nghiệm, nên trong mấy tập tranh có
rất nhiều bức chân dung đủ kiểu.
Có bức vẽ một người da
đen đang mãi nghệ, có bức vẽ một cô gái người Gypsies, và cả bức vẽ về một sinh
viên rất bình thường trong vườn trường… Phương Thần lật giở từng trang từng
trang, thỉnh thoảng dừng lại xem một trang, và tưởng tượng ra dáng điệu của Lục
Tịch khi vẽ những bức tranh này năm ấy.
“Đang xem gì vậy?”, phía
sau bỗng vang lên tiếng nói, khiến Phương Thần giật thót mình.
Tập tranh trong tay cô
rơi xuống đất “Xoạch” một cái, Phương Thần vội quay lại, sắc mặt tái đi, có thể
đó là do luồng ánh sáng chiếu vào, và dường như cô giật mình sợ hãi thật sự.
Tiêu Mạc đứng bên ngưỡng
cửa, dáng điệu thư nhàn, miệng hé cười.
“Đây là phòng của em à?”,
anh ta vẫn đứng nguyên chỗ cũ, và chỉ đưa mắt vào ngó quanh.
Phương Thần không trả
lời, sắc mặt đã trở lại bình thường, cô đặt tập tranh về chỗ cũ, sau đó bước
tới trước mặt Tiêu Mạc, hỏi: “Anh đã ăn cháo chưa?”.
“Không có em, anh sao
dám ngồi vào bàn ăn cho được?”
“Cha mẹ em rất dễ tính.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô vẫn cùng anh bước xuống lầu, rồi lại cùng anh ăn
hết một bát cháo.
Khi trời sắp tối, Phương
Thần quyết định quay lại thành phố C.
Cha cô không lấy gì làm
ngạc nhiên, đã từ lâu ông rất ít để mắt đến việc của con cái. Chỉ có mẹ cô lên
tiếng: “Này, còn hai ngày nghỉ nữa cơ mà? Đi vội như thế là vì chuyện gì?”.
“Con muốn đi sớm để thu
dọn nhà ở trên đó một chút, kẻo Tết xong lại bận bù đầu lên.” Túi hành lý gọn
nhẹ của cô đã được chuẩn bị xong từ lúc nào. Cô quay sang nói với Tiêu Mạc: “Em
đi nhờ xe, không sao
Tiêu Mạc cười, đáp: “Tất
nhiên là không sao rồi”.
Tiêu Mạc tỉnh rượu rất
nhanh, như thể chỉ cần nghỉ ngơi một chút là lấy lại được sức lực và tinh thần.
Anh hỏi Phương Thần: “Không định ngủ một lúc à?”.
Phương Thần lắc đầu, vẫn
giữ nguyên tư thế lúc đầu mắt nhìn thẫn thờ ra những cành cây khô ngoài cửa sổ.
Lúc đó trời đã tối đen, chẳng còn trông rõ bất cứ thứ gì.
Khi trở về đến thành
phố, tuy Phương Thần không hề cảm thấy đói, nhưng Tiêu Mạc vẫn đưa cô tới nhà
hàng ăn cơm rồi mới về nhà.
Tiêu Mạc đưa Phương Thần
đến chân cầu thang của khu tập thể, trước khi chia tay còn đùa rằng: “Buổi
chiều nay em có nhìn thấy ánh mắt của mẹ em không? Chắc bà đã nghĩ em đi sớm
như vậy là vì anh”.
“Chỉ nói linh tinh. Mẹ
em không vô duyên thế đâu.” Mặc dù Phương Thần rất mệt nhưng vẫn gắng gượng nói
chuyện với Tiêu Mạc.
“Điều ấy thì có sao đâu,
những người làm nghệ thuật bao giờ suy nghĩ chẳng lãng mạn hơn người bình
thường.” Anh dừng một lát, rồi cố ý nói: “Huống chi điều kiện của anh lại tốt
như thế này, em bị mê hoặc cũng là lẽ thường tình thôi”.
Phương Thần bất ngờ
trước câu nói đó, sau mới kịp phản ứng, nói với vẻ ngạc nhiên: “Sao anh lại
biết mẹ em làm nghệ thuật?”.
“Thế nào? Khi thấy một
thương nhân trên người sặc mùi tiền mà cũng quan tâm đến nghệ thuật, chắc em
ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Những ngọn đèn đủ màu
giăng mắc khắp nơi như bị bao phủ bởi một màn sương trong đêm giá lạnh, chiếu
qua lớp kính ở đầu xe, hắt lên khuôn mặt nửa cười nửa không của Tiêu Mạc thành
những vệt sáng mờ ảo, càng làm đôi mắt anh sáng rực lên.
Cô nhìn thẳng vào mắt
anh trong một vài giây, rồi bình thản rời đi, “Mấy năm nay mẹ em rất ít khi
xuất hiện trước công chúng. Anh đừng có nói rằng trong nhà vẫn còn tác phẩm của
bà, như thế thì em mới ngạc nhiên”.
“Điều đó thì không
phải”, Tiêu Mạc nói, “Anh có một người bạn cũng là nhà nghệ thuật, anh ấy rất
thích tranh của mẹ em”.
Cô không phân biệt được
lời của Tiêu Mạc là thật hay là giả, thế nên cũng nửa thật nửa đùa, đáp: “Ồ,
thế à? Em lại cứ tưởng bạn của anh toàn những người có lai lịch phức tạp cơ
đấy”.
Tiêu Mạc là người rất
thông minh, nên vừa nghe vậy đã biết ngay được ý tứ trong đó, tuy nhiên anh vẫn
giữ nguyên nụ cười trên miệng, “Ý em muốn nói tới Hàn Duệ?”. Dường như anh cố
tình dừng lại một chút, nhìn sâu vào mắt cô, nụ cười và giọng nói vẫn rất nhẹ
nhàng: “Trên đời này chỉ có một người như Hàn Duệ, muốn có thêm nữa, e rằng rất
khó đấy”.
Nghe Tiêu Mạc nói như
vậy, dường như cô mới thực sự lấy lại hứng thú: “Thật thế ư? Thật sự là khoa
trương như thế ư?”.
Nhưng Tiêu Mạc không
tiếp tục chủ đề đó nữa, anh đưa tay cởi dây an toàn cho cô, nói: “Muộn rồi, em
lên nhà đi”.