Sắc mê tâm khiếu
Tác giả : Hoan Hỉ Thành Phật
Editor: Hầu lão
Thể loại: Xạ điêu đồng nhân, KhắcKhang
~~~
22.
Phịch một tiếng, cơ nhân làm đổ chậu nước lau người cho ta, hoang mang bối rối khẩn trương thu dọn, đôi mắt dao động lóe lên, nhưng không dám nhìn ta.
“Ngươi có chuyện gì giấu ta?” Ta ngồi trên giường, thản nhiên hỏi.
“Tì…Tì thiếp không dám giấu gì thiếu chủ cả.” Nàng quỳ gối trước giường, ngữ khí kinh hoảng.
“Vậy ngươi nói đi.” Ta ôn nhu, ngữ khí này cũng là điềm báo ta tức giận.
Nàng run rẩy nửa ngày mới lên tiếng: “Chính là, chính là tì thiếp nghe nói ở Trung Nguyên, người quen biết cũ của thiếu chỉ, Dương, Dương ——” Dương Khang? Ta cả kinh, lại nghe nàng đột nhiên a một tiếng, ngã xuống đất mất mạng.
Là ai? Ta nhất thời nổi giận, thì thấy thúc phụ từ từ bước vào.
“Thúc phụ!” Ta hô một tiếng, vừa vui vừa nghi, “Người đây là làm quá?”
Thúc phụ hừ lạnh một tiếng: “Cái gì nên nói cái gì không nên nói, điểm này ngươi không dạy được nữ nhân của ngươi sao?”
“Có phải Dương Khang đã xảy ra chuyện hay không? Hắn làm sao vậy?” Trong lòng nảy lên hoảng sợ khó hiểu, ta bất giác hướng thúc phụ đi tới, chân vừa chạm đất đã ngã trước giường.
Thúc phụ nhíu mày, ngữ khí rõ ràng lưu loát: “Nhìn điểm này ngươi có tiến bộ! Hắn đã chết.”
Như ngũ lôi oanh đỉnh, đầu như bị nổ tan nát, ta trăm triệu không thể tin được ba chữ đơn giản này: “Người nói cái gì?”
Thúc phụ lạnh lùng cười: “Ngươi muốn nghe thì cẩn thận mà nghe, Dương Khang kia ở miếu Thiết thương bị Hoàng Dung vạch trần chuyện hại ngươi, thẹn quá hóa giận chưởng nàng một cái, tay bị nhuyễn vị giáp đâm trúng, mà nói đây cũng là thiên ý, trên nhuyễn bị giáp kia lại có chưa xà độc của ta.”
“Chẳng lẽ người không giải độc cho hắn sao?” Thân thể ta phát run, hai mắt màu đỏ, thất thanh chất vấn. Thúc phụ liếc ta, như châm chọc ta nói chuyện thật buồn cười.
“Nói chuyện a, người giải không? Hắn thật sự đã chết? Hắn không chết đúng không?” Ta cố sức đi tới bên người thúc phụ, kéo lấy góc áo của hắn điên cuồng hỏi.
Bốp một tiếng, một bên mặt truyền đến cảm giác nóng rát, một bạt tai không chút lưu tình, nhưng ta quật cường trừng mắt lại, hôn nay ta không có đáp án thì không thể.
“Muốn biết, chờ ngươi có thể tự đứng lên, chính mình đi coi.” Thúc phụ hời hợt nói.
May mắn lo âu: “Hắn còn sống có phải không?”
“Còn sống, ta mang ngươi đi gặp hắn.” Chưa kịp vui mừng, thúc phụ nói tiếp: “Đã chết, ta mang ngươi đi gặp phần mộ của hắn. Nếu ngươi kêu người khiêng ngươi ra khỏi Bạch Đà sơn, thì cả đời đừng mong biết đáp án.”
Vì sao? Không đợi ta hỏi, thúc phụ đã nghênh ngang mà đi.
Dương Khang —— đã chết? Ta ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy cả người run rẩy không ngừng, một điểm tận sâu trong lòng trống rỗng, càng lúc càng lớn, căng ra toàn bộ thân thể, cũng là trống rỗng. Ta không rõ, thế giời này nếu không có hắn….Rốt cuộc còn muốn chúng ta như thế nào, một mạng ta còn chưa đủ sao? Muốn chúng ta chia lìa còn đủ sao? Có phải bởi vì ta không chết, nên hắn nhất định phái chết? Chúng ta phạm sai lầm thật sự không thể tha thứ như thế hay là hai ta từng người đều phải chết? Nhân quả báo ứngm thị phi công đạo, trong u tối quả có thiên ý? Ta không tin! Nếu ý trời thị phi muốn hắn biến mất trên đời, ta không tin.
Ta bi thương ngã xuống đất, tùy ý đau đớn đầy người đầy tim kia hóa thành hư không ùn ùn kéo đến. Nếu hắn tưởng rằng ta đã chết, hiện nay ta có thể cảm thụ một phần ngàn, yếu ớt như hắn làm sao chịu đựng được? Ta hận chính mình không bất chấp đến bên hắn, ôm lấy hắn, hôn hắn, nói cho hắn biết tất cả tình cảm của ta, thân thể mất hồn của hắn chưa bao giờ rõ ràng như hiện tại, đêm hôm đó tất cả bi thống của ta tâm quý hưng phấn kiều diễm. Nếu đây không coi là yêu, thì cái gì ta cũng đều thừa nhận hết.
Ta không cam lòng. Muốn biết đáp án, chỉ có thể dựa vào lời nói của thúc phụ mà làm.
23.
Thúc phụ muốn ta làm gì, ta làm cái đó. Hắn muốn ta đi lại từ nay về sau không mượn lực của người khác, có thể; hắn muốn ta luyện Cáp mô công, có thể, cho dù hắn nói Cáp mô công biến hóa tinh vi, nội công tu luyện gian nan vô cùng, có chút sơ suất hoặc vì trọng thương mà chết; hắn muốn ta muốn ta xoa cao dược nghe nói có thể nối xương cực kỳ hiệu quả, mặc dù xương cốt ta đứt đã lâu, kinh mạch liên quan cũng là đứt đoạn.
Thúc phụ trước khi đi Hoa Sơn luận kiếm, đem vài tờ giấy mỏng manh khóa vào tủ quần sao trong phòng, ý vị thâm trường lưu lại một câu: Hy vọng ngươi có thể tự mình mở ra.
Từ đó về sau thúc phụ không còn trở về nữa.
Để lại vài câu nói, tây độc Âu Dương Phong tại Hoa Sơn luận kiếm đoạt đệ nhất thiên hạ, lại tẩu hỏa nhập ma thần trí điên dại, trở nên điên cuồng.
Thời gian ngắn ngủi, chỉ còn lại một mình ta. Ta cảm thấy cô độc, nhưng ta không có lựa chọn.
Luyện công thổ nạp, xoa bóp huyệt đạo, bôi thuốc thay dược. Ngày qua ngày, xuân đi thu đến, ta đã mất khái niệm đối với thời gian. Thúc phụ không ở đây, bọn hạ nhân dần dần ít đi, ta quản không được mà cùng lười quản, toàn bộ Bạch Đà sơn dần rơi vào lãnh thanh tĩnh mịch.
Cái chết không phải là lựa chọn nhân từ hơn, nhưng ta không cam lòng. Cho dù là phần mộ của hắn, ta cũng phải thấy, mà thúc phụ, phụ thân thân sinh của ta, vẫn điên điên lưu lạc giang hồ. Huống chi, ta phát hiện cao dược thúc phụ tìm được, tựa hồ thật sự nối lại xương gãy cho ta.
Hai năm, hoặc ba năm sau, mẫu thân uất ức thành tật, buông tay thế gian. Bạch Đà sơn to lớn như vậy trở nên nơi trầm lặng cấm tuyệt, duy chỉ có độc trùng kiến vô chủ hoàng hành đầy núi.
Không có lúc nào là không nhớ tới Dương Khang. Ta thật muốn biết, hắn đã là liên hệ nhân thế băng lạnh duy nhất này cùng ta. Vô luận hắn sống tự tại cũng được, sống đau khổ cũng được, cô độc nằm trong phần mộ cũng được, ý niệm muốn hắn chưa từng biến mất trong đầu, nhưng nếu muốn ta vì hắn mà buông tay, ta cũng được làm được, ký ức dĩ vãng đã hóa thành máu chạy trong cơ thể, cuối cùng không cách nào thoát ra.
Phần tưởng niệm này đã trở ngại tiến bộ trong luyện công của ta, nhưng ta cũng không lo lắng, ta lại muốn đêm tương tư này biến thành một phần của ta, theo năm tháng cùng ta biến đổi lên xuống.
Châp nhận phần tâm tư bình thản này, trong tu luyện lâu dài lại không có sai lầm chí mạng, tám năm, có lẽ mười năm, sau mười năm, rốt cuộc ta hiểu được khổ tâm của thúc phụ, dược vật có thể cũng chỉ nối xương gãy, kinh mạch đứt chỉ có thể với chân khí trọng yếu mới sừng sững chống đỡ. Khi ta nâng nạng trong phòng, chậm rãi đi đến trong tủ quần áo khóa lại của thúc phụ, trên mặt sớm không có thần thái buồn vui.
“Thiên chi đạo, tổn hữu dư nho bổ bất túc, thị cố hư thắng thật, bất túc thắng hữu dư…” Ta xem từng tờ từng tờ, đúng là Cửu âm chân kinh! Nhưng khúc sau, kinh văn càng trở nên hỗn loạn, càng chèn rất nhiều chữ Phạn, không biết thúc phụ lấy nguyên văn ở đâu. Trách không được hắn muốn ta có thể sau khi đi được mới nhìn thấy cái này, nếu ta không biết sống chết tùy tiện tu luyện, nhất định sớm mất mạng. Ta cười, ánh mắt lại bị xiêm y màu xanh nhạt phía dưới kinh văn hấp dẫn.
Hơi thở dường như bất động, ta run rẩy mở xiêm y, không phải là ngày mới gặp Dương Khang mặc trên người sao? Ký ức lần nữa gợn sóng, thúc phụ ám chỉ hắn còn sống để ta không cần buông tay sao? Ngực không ngăn được nhói đau.
Phụ thân, ta thì thào. Phát âm xa lạ mà khổ sở.
Lại ba năm tìm kiếm, an an tâm tâm tu luyện Cửu âm chân kinh, võ công tiến bộ, đồng thời đi đứng càng thuận lợi, ta kinh ngạc với lỗi sai rất nhiều của kinh văn, vì sao năm đó thúc phụ lại không phát giác mà đến nỗi tẩu hỏa nhập ma? Là nguyên do thúc phụ quá cố chấp với võ công, ta cảm khái muôn vàn, quá mức trầm mê với gì đó, luôn rất đó phát hiện vô lý trong đó.
24.
Lúc ra khỏi Bạch Đà sơn trang, Đại Kim sớm bị Mông Cổ tiêu diệt, Hoàn Nhan Hồng Liệt lấy thân hi sinh cho tổ quốc. Cái gì là >, cái gì tranh bá thiên hạ, những năm đại sự xoay trời chuyển đất chấn động lòng người, hiện giờ đều hóa thành bụi mù. Quách Tĩnh, Hoàng đã thành đại hiệp cái thế, nhưng thiếu niên cẩm y hoa phục, thân thế rối rắm, sống chết không rõ, không ai biết bây giờ đang nơi nào?
Ta không ngờ đáp án đến nhanh như vậy.
Bái lễ mẫu thân xong, lại phát hiện vườn bên mộ được vuông vức, cây cối hiếm lạ cổ quái nảy nở xinh tươi. Ta cẩn thận nhận rõ, nguyên là thúc phụ trước giờ hay dùng độc hoa độc thảo, cũng khó cho người trông sóc nơi này. Ta thở dài một tiếng, muốn rời đi, thì thấy một người dùng xẻng nhỏ đắp đất, chui đầu từ đám cỏ đi ra. Đi qua bên cạnh ta, hắn ngẩng đầu không chút thay đổi liếc mắt nhìn, lập tức lướt qua. Giữa trưa chói lòa ánh nắng lướt qua trên mặt của hắn, xoẹt qua nhãn tình không mở của ta, khiến máu như ngưng đọng, khoảng khắc trong đầu trống rỗng. Tuy rằng hơn mười năm mà mất đi nhuệ khí của thiếu niên, cuộc sống giang khổ tiêu hao kiêu ngạo trong cẩm y ngọc thức nảy sinh ở hắn, nhưng khuôn mặt ngày nhớ đêm mong khó mà quên này, làm sao ta lại không nhận ra được?
“Dương Khang!” Ta thất thanh kêu, từ phía sau vươn người ôm chặt lấy đầu vai hắn, xúc cảm quen thuộc khiến toàn thân tê rần, nháy mắt không ngờ lệ rơi đầy mặt. Sống cũng được, chết cũng được, ta không bao giờ nguyện buông tay nữa!
Cả người hắn chấn động, vật trong tay rơi xuống đất, tiếp đó mãnh liệt giãy giụa, miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
“Ta không có chết, thúc phục cứu ta.” Xoay người hắn qua, ta thấy ánh mắt của hắn kích động. Hắn không dám nhìn ta, trên mặt hoảng sợ cực độ, động tác muốn vùng vẫy lại không có chiêu thức.
Có cái gì không đúng. Một suy nghĩ cổ quái lướt chậm qua não. Cho dù võ công hắn mất hết, cho dù hắn chịu hết tra tấn, ánh mắt của hắn cũng không chết như vậy.
“Dương Khang, ta là Âu Dương Khắc a!” Ta nắm lấy vai hắn, khiến cho hắn không vùng vẫy, ôn nhu lặp lại tên của ta cho hắn nghe.
“Dương Khang…….. Âu Dương Khắc…….”Hắn lộ vẻ hoang mang cực kỳ, trong miệng thì thào, thân người mềm nhũn, té ngồi xuống đất lầy lội.
“Đúng vậy, ta không chết.” Ta ngồi xuống xổm xuống, nắm tay hắn, chưa bao lâu, đôi tay mềm mại không đụng vô chuyện gì này lại đầy vết chai.
“Chết….. Âu Dương Khắc…..” Hắn gian nan lặp lại từng chữ, nghi nghi ngờ ngờ vươn tay chạm vào ngực của ta, ngày đó nơi bị chủy thủ đâm trúng. Hơi thở của hắn mang theo dư nhiệt quen thuộc, dục niệm yêu hận hơn mười năm của ta khơi lên, ta lại không dám nhúc nhích, Bỗng nhiên hai hàng lệ từ mắt hắn tràn ra, hắn mở hai tay ôm chặt lấy, cái ôm chắc dạt dào này khiến ta hận không thể hóa thành huyết nhục cùng hắn giao hòa!
Dương Khang. Hai tay ta nâng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của hắn, nhẹ nhàng hôn liếm nước mắt của hắn, thân thể hắn hơi run, lại không giãy giụa. Ánh mắt của hắn thừ ra mà hoang mang, sâu thẳm lại mang đến mong mỏi, ta không thể kiềm được, hôn lên bờ môi hắn. Như bị mê hoặc trái tim đập kịch liệt, ta ôn nhu, từng chút từng chút tiến vào vùng đất lãnh băng của hắn, như có thể gợi lại độ ấm của hắn, cho dù tiêu ao bao nhiêu năng lượng của ta cũng không tiếc.
Hắn như cảm ứng được, cũng bắt đầu đáp lại, đầu lưỡi lướt qua răng môi của ta, trắng trợn lại bồn chồn tìm kiếm ấm áp của ta. Ta sao bỏ được hắn mà cô đơn lần nữa? Chuyển nhẹ nhàng, hút mật lẫn nhau dây dưa. Cảm giác này như tia chớp cường hãn không gì so được, đánh tới không thể vượt qua thời không, đem chúng ta trở lại một đêm trong vùng hoang vu hơn mười năm trước, thời gian thiếu niên từng chịu giày vò nhưng vẫn ý khí phong phát (hăng hái).
Nếu thật sư là ý trời, muốn cái gì, ta cho cái đó.
Ánh nắng lười nhác chiếu sáng chói lóa muôn hồng nghìn tía, rải trên người đôi ta, từng tia từng tia tẩy đi băng lạnh lầy lội dưới thân.
Hàng đêm quấn quýt si mê, như tất cả kiếp nạn cũng chưa từng xảy ra.
Ta không biết thúc phụ xuất phát từ nguyên nhân nào, lại ra tay cứu hắn. Nhưng thúc phụ dùng xà độc lợi hại phi phàm, Dương Khang lại võ công thấp kém, sau khi giày vò cuối cùng không còn công lực, rối loạn thần trí. Ta cũng không biết thúc phụ dùng cách nào, có thể khiến hắn thành thành thật thật sống ở nơi này, mỗi ngày lặp lại công việc đơn điệu.
Cẩn thận bắt mạch cho hắn, trong cơ thể hắn quả nhiên vẫn còn dư độc, cùng một út dược vật kỳ quái. Một bên ta điều trị cho hắn, vừa thấp thỏm lo cho thúc phụ.
“Khang, ta muốn ra ngoài mấy ngày, ngươi ngoan ngoãn chờ ta ở đây được không?” Vì hắn chải mái tóc dài, ta ôn nhu nói.
Hắn quay lại nhìn ta, trên mặt hiện lên kinh ngạc ngho ngờ, lại hiện ra nụ cười tươi sáng, ánh mắt trong suốt, như đứa trẻ môi hồng răng trắng năm ấy.
Chờ ta.
Tuy rằng sợ hãi vô cùng hắn sẽ lại biến mất, ta cũng không thể thứ lỗi cho chính mình mà mặc kệ thúc phụ điên điên khùng khùng lưu lạc trên giang hồ, một mình đối mặt với những cừu gia xưa kia.
25.
Ta đến Hoa Sơn trước. Ngày xưa Hoa Sơn cao thủ tuyệt đỉnh luận kiếm còn bây giờ cô tuyệt thanh ngạo, cẩn thận xem xét vết kiếm trên đá, tựa như xuất hiện thúc phụ cuối cùng phấn khích liều lĩnh được thiên hạ đệ nhất, lại không có dấu vết có thể tìm kiếm được thuc phụ. Khẽ thở ra, ngựa không ngừng vó ta chạy tới Gia Hưng.
Miếu Thiết Thương Gia Hưng, vốn là nơi năm đó Dương Khang chết. Nghĩ tới hắn, trong lòng lại nảy lên tình ý ấm áp. Phía sau miếu rách nát không chịu nổi, hai gốc đại thụ có phần mộ, trên mộ bia có ghi hàng chữ: Bất tiếu đệ tử Dương Khang chi mộ, bênh cạnh có dòng chữ nhỏ khác: Bất tài nghiệp sư Khâu Xử Cơ đề bia.
Vuốt mộ bia sắp lung lay, ngực nhói nhói đau. Ta không biết thúc phụ làm sao giấu giếm được mọi người, chỉ biết, hết thảy việc này đều là thúc phụ vì ta.
Thúc phụ. Phụ thân.
“Hài tử ngoan, hài tử ngoan, Khắc nhi ngoan, kêu một tiếng phụ thân nữa đi.” Thanh âm tràn đầy vui mừng, vẻ mặt mừng vui bừng rỡ. Ta đứng trên nóc nhà, nhìn xuống thân ảnh lấy tay chổng ngược lên ở ngã tư đường, chút nữa rơi lệ ròng ròng.
Không ngờ trong đêm ở trấn Gia Hưng, với cách như thế mà gặp lại. Phụ thân. Nơi cổ họng ta bắt đầu bật ra hai chữ kia, muốn thả người xuống, lại nghe thấy tiếng tức giận của thiếu niên chừng mười hai mười ba tuổi: “Phụ thân người lại hồ đồ, ta là Quá nhi a!” Ánh trăng soi rõ trên gương mặt thiếu niên, đúng là tuấn mỹ dị thường, thần thái kia có nét quen thuộc thân thiết.
Quá nhi. “Phụ thân người nhớ rồi chứ, ta họ Dương tên Quá, không phải Khắc nhi gì đâu.” Thiếu niên gạt gạt bàn tay màu đen, chững chạc đoàng hoàng nói với thúc phụ.
Dương —— Quá? Mê muội ụp đến, trong phúc chóc mặt mũi tuấn tú của tiểu hài tử này, thần sắc thân thiết đều là đáp án, nhưng mà —— Thật vậy sao? Vận mệnh luân hồi quả thực muốn cố chấp chuyển động như thế sao? Nhìn thúc phụ cùng thiếu niên thân mật khăng kí vui đùa ầm ĩ, phía sau lại có hàn ý bốc lên.
“Mẫu thân của ngươi là họ Mục?” Thừa lúc thúc phụ không biết vì sao đi xa, ta đến bên cạnh thiếu niên hỏi.
Thiếu niên rất hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn ta, lại không chút phòng ngự mà chu miệng nói: “Làm sao mỗi người cũng biết mẹ ta họ gì vậy!” Đôi mắt đen nhanh xoay vòng quan sát ta, bỗng nhiên cười gì gì: “Đại ca ca, bộ dạng ngươi thật xinh đẹp.”
Ta mĩm cười, sau đó biến mắt trước mặt hắn. Ta đã vượt qua tứ tuần, chỉ vì hơn mười năm dốc lòng tu luyện che giấu vết tích năm tháng, thêm bóng đêm mông lung, khiến cho thiếu niên rối loạn vai vế. Hắn là đứa con của Dương Khang cùng Mục Niệm Từ, như bị cái gì đó đè nén, ta không biết nên đi hay nên ở.
“Phụ thân, phụ thân,” Thanh âm non non của thiếu nên gọi thúc phụ quay lại, “Vừa rồi có đại ca ca kỳ quái a, rất giống với ngươi đấy!”
Thúc phụ nhếch miệng cười lớn, khiến cho thiếu niên gọi thêm mấy tiếng phụ thân nữa.
Gió đêm thanh lạnh, như dao cứa vào lòng người. Thúc phụ luôn nhớ ta, ta lại không cách nào đưa hắn về. Mơ hồ nhìn thấy sợi dây gắn kết một già một trẻ, ta biết tây độc Âu Dương Phong cuối cùng thuộc về giang hồ này, mà không thuộc về hắn Âu Dương Khắc, vĩnh viễn không được danh phận làm con.
Trong mắt bất giác đầy sương mù, giây lát bị gió lạnh thoảng qua. Thực xin lỗi, phụ thân, tha thứ Khắc nhi ích kỹ, không thể cùng người tiếp tục xông pha giang hồ.
Suốt đêm giục ngựa chạy về Bạch Đà sơn, một khắc cũng không dám ngừng lại. Rất muốn, rất sợ hãi mất đi, hình dáng vô cùng rõ ràng.
Chờ ta, ta lập tức đến.
“Khang…” Trong bóng đêm gắt gao ôm chặt thân thể đơn bạc trần trụi, nước mắt từng giọt nhỏ lên ngực hắn, ta như đứa trẻ buông thả mà điên cuồng bên tai hắn gọi tên hắn, tất cả dày vò, tất cả ủy khuất, tất cả không muốn, tất cả ti tiện cùng yếu đuối, giờ khắc này đã lộ ra không sót.
Hắn không nói lời này, ôn nhu phủ lên môi ta, nhẹ nhàng, an tĩnh, triền miên.
Hạnh phúc môi răng kề nhau mờ mịt, thân thể ta cùng hắn quấn lấy nhau, tiếp đó nơi phóng đến, đó là thế giới của chúng ta. Không có lý tưởng hào hùng, không có gia cừu quốc hận, không có chính tà thị phi, chỉ có thế giới của Khắc với Khang.
Biết đâu một buổi chiều nào đó, hắn sẽ ôm chầm lấy vai ta từ phía sau, nghịch ngợm gọi ta một tiếng “Khắc”. Khi đó ta sẽ quay lại, sẽ đối mặt với đôi mắt đen một lần nữa nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo cùng giảo hoạt, hoặc một chút u sầu, nhưng có ánh nắng ấm áp, hương thơm cỏ xanh, cùng lười biếng.
Tới một ngày nào đó, hắn muốn đi muốn ở, ta tuyết đối không ngăn cản.
Hoàn.