Sắc mê tâm khiếu
Tác giả : Hoan Hỉ Thành Phật
Editor: Hầu lão
Thể loại: Xạ điêu đồng nhân, KhắcKhang
~~~
19.
Sáng hôm sau, Dương Khang một mình đưa Hoàn Nhan Hồng Liệt ra Ngưu Gia thôn, nghĩ là có sự tình bẩm báo.
Thúc phụ trầm tư một chút, nói với ta: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, xác nhận trong quá trình vào hoàng cung lấy thư có sai lầm, ta lại đi một chuyến xem có manh mối gì không, Khắc nhi ngươi chở ở đây.” Nói xong lập tức xuất môn.
Ta không ở đây chờ thì còn làm gì nữa. Lời này thúc phụ mặc dù nói với ta, cũng không kiêng dè đám người Linh Trí Thương Nhân, mấy người kia chuyển mắt, nghĩ là sợ thúc phụ ta đoạt công đầu, cũng đi theo ra cửa, nhất thời trong thôn hoang vắng trong *** chỉ còn lại một mình ta.
Không bao lâu sau, Dương Khang trở về, nhìn một mình ta ngồi trong phòng, không khỏi hơi kinh ngạc, ta cũng đỏ mặt, nhưng cảm giác miệng khô lưỡi khô, xấu hổ ho một tiếng: “Tiểu vương gia.”
Hắn không để ý đến xưng hô xa lánh này, đến gần bên ta, trầm ngâm nói: “Âu Dương Khắc, ngươi quả nhiên muốn về Bạch Đà sơn?”
Ta hít một hơi sâu, đáp: “Đúng vậy.”
Hắn im lặng không nói, vẻ mặt ảm đảm, lòng ta không nở, nhẹ giọng nói: “Âu Dương Khắc đã thành phế nhân, hiện tại trung đô tình thế nguy cấp, sao lại dám phiền tiểu…ngươi tốn nhiều tâm tư.”
Hắn nhìn vào mắt của ta: “Đúng vậy, Trung đô bị vây, ta cần phải nhanh chóng trở về. Từ biệt này, ngươi không sợ từ đây về sau không thấy được ta sao?” Trong lòng ta căng thẳng, nói không ra lời, chỉ nghe hắn nói: “Ngươi dẫn ta đến bước đường này, lại muốn bứt ra sao? Vinh hoa phú quý cũng được, binh bại quốc phá cũng được, ta đã không được lựa chọn, ngươi quả nhiên không thể cũng ta cộng đối?” Nhìn con ngươi đen như mực của ta lộ ra thiết tha.
Thế giời này nếu không có hắn, làm sao còn ý nghĩa tồn tại nữa? Ngực ta nóng lên, sinh sinh tử tử, với ta lại có khó gì? Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên cửa có động tĩnh, ta ngẩng đầu thì thấy, đúng là Hoàng Dung cũng Hoàng Dược Sư!
Hai người đi vào trong phòng, Dương Khang vội vàng lui về phía sau hai bước, thần sắc hoảng sợ, Hoàng Dược Sư nhìn hai ngươi bọn ta, cười bí hiểm với ta: “Thật hay cho cái sinh tử đồng tụ, khó trách ngươi cảm thấy Dung nhi không tốt.”
Hoàng Dung trừng cha nàng một cái, tức giận quát: “Dương Khang, hôm nay ta sẽ giết ngươi, báo thù một kiếm cho Tĩnh ca ca! Âu Dương Khắc, ta coi hôm nay ngươi còn làm sao mà che chở cho tiểu vương gia của ngươi!”
Ta tự biết tai vạ khó tránh, chỉ cố gắng trấn định, mở đôi môi không chút huyết sắc: “Xin nhận ban tặng của Hoàng cô nương, ta tự nhiên không có năng lực bảo vệ chu toàn cho Dương Khang, nếu như hôm nay ngươi không giết ta, sau này ta cũng sẽ trả thù, cho dù ta chết, thúc phụ cũng sẽ báo thù cho ta.”
“Vì sao phải giết ngươi?” Hoàng Dược Sư cười nói nhẹ hàng, “Tiểu tử này làm cho Dung nhi không vui, là hắn đáng chết, nếu như ngươi tránh được cha con ta động thủ, ta không chỉ không giết ngươi, còn có thể tặng dược vật tốt nhất đảo Đào Hoa cho ngươi.”
Đông tà Hoàng Dược Sư, tên dược sư tất nhiên là danh bất hư truyền, đối với Âu Dương Khắc ngươi tuy là dao chèm thịt, há có thể thành chuột nhỏ đùa giỡn dưới móng vuốt mèo? Huống chi vốn không lựa chọn. Ta cười vàng nói: “Hoàng tiền bối nay lại đặt đề tài ngoài tầm này, nghĩ có thể trêu đùa lòng người, nắm chắc thắng lợi, lại đã định cho vãn bối bại.” Chữ “Tà” này phóng trên người này thật chính xác, hắn muốn bức nhân tính xấu xa ra, ta cứ không nhân nhượng như nguyện của hắn, ta đã nói, sinh tử với ta không khó gì.
Hoàng Dược Sư cũng không bực: “Không hổ là hài tử của Âu Dương thế huynh, ngươi nói, nếu ta đem lựa chọn đặt trước mặt hắn, hắn sẽ chọn cái nào?” Nói xong mắt sắng quắc chuyển hướng sang Dương Khang. Hắn là cao thủ tuyệt thế trong chốn võ lâm, Dương Khang làm sao chịu được khí thế này, sợ tới mực mặt không chút máu, cắn chặt răng không cho sợ hãi lộ ra ngoài.
Ta đang thầm nghĩ làm sao kéo dài thời gian để đợi thúc phụ về, cửa lại bật ra một người xông vào, giữ chặt tay áo của Hoàng Dung: “Hoàng cô nương, hảo muội muội, cầu ngươi buông tha cho Dương Khang, ta cầu ngươi!” Là Mục Niệm Từ, sắc mặt nàng trắng bênh thê lương, nói xong lại quỳ xuống bên Hoàng Dung.
Hoàng Dung đỡ lấy nàng, nhíu mi nói: “Mục tỷ tỷ ngươi đừng như vậy, vì súc sinh này đáng giá sao? Hôm này ta chính là muốn diệt trừ hắn, cũng tránh cho ngươi chịu nổi khổ bị hắn lừa dối!”
“Dương Khang lại đối với Quách Tĩnh như vậy, nghiệp chướng nặng nề, nhưng niệm tình thuở nhỏ hắn bị gian nhân lừa gạt….” Mục Niệm Từ nước mắt liên tục chảy xuống, thấy vẻ mặt Hoàng Dung không đồng ý, trầm mặt một lát, mới bất chấp cắn răng nói, “…..Thỉnh muội muội vì đứa con trong bụng Niệm Từ mà nhân nhượng…” Thanh âm yết ớt.
Một dòng máu nóng xông lên não, toàn thân ta nhói lên, đỡ lấy bàn thân thẳng tắp nhìn Mục Niệm Từ, cơ hồ như mộng. Lại nhìn Dương Khang, hắn cúi đầu không nói, sắc mặt âm tình bất định, còn có thể nói được lời nào nữa. Hoàng Dung cùng cha nàng cũng ngây ngươi.
Cái gì cùng sinh cùng tử, cái gì sớm tối cho nhau, cái gì lệnh mai mối phụ mẫu nói như vậy! Ta cơ hồ muốn cười ra tiếng, khí lực toàn thân lại chỉ đủ đem chất lỏng tanh nóng chặn ở cổ họng.
Đây là vì ngươi ngươi dám đi cầu hôn nữ nhân kia.
Ta nhớ ngươi.
Âu Dương Khắc, ngươi nói cho biết, đây là sức mạnh của *** sao?
Nếu ta thèm muốn chính là nhan sắc này, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
“Mục tỷ tỷ, ngươi….ngươi làm sao lại hồ đồ như vậy!” Hoàng Dung dậm chân, ngẩng đầu căm ghét Dương Khang nói, “Thôi thôi thôi, nếu Tĩnh ca ca có gì bất trắc, ngươi đừng mơ tưởng là trốn thoát!” Buông Mục Niệm Từ ra, xoay người rời đi.
Hoàng Dược Sư đi theo đứa con gái rời đi, ý vị thâm trường liếc ta một cái, như đang hỏi, “Bây giờ, rốt cuộc là ai thua trong trò hề này?”
20.
Đúng vậy, ta đây phế nhân thì có ích gì cho hắn chứ? Thôi được, Mục Niệm Từ, ngươi đã ủy thân cho hắn, lại vì bảo vệ hắn mà không để ý đến danh tiết nữ nhân, ta có cái gì mà tranh đoạt cùng ngươi?
Không khí giương cung bạt kiếm tan biến, cả người ta cũng nhũn ra, chỉ mong hai người bọn hắn biến mất trước mắt ta, tránh cho ta muốn nôn cả mật, mất khống chế.
“Khang ca, theo ta trở về thôi, đi xin lỗi Quách đại ca, cầu bọn họ tha thứ!” Mục Niệm Từ lôi kéo tay của Dương Khang, khóc cầu xin.
“Đúng vậy, Dương Khang, cuối cùng ngươi là muốn lão tử, hay là muốn đứa con?” Mắt tà liếc xéo hai người lôi lôi kéo kéo, ta lạnh lùng nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt như chứa hồi đáp khí phách, lại cả sợ sệt xấu hổ với chính mình không mở miệng. Hắn nhẹ kéo tay của Mục Niệm Từ ra, đi tới trước mặt ta nói nhỏ: “Âu Dương Khắc, ngươi không cần ghen ghét, Niệm Từ nàng chỉ có ta, ta cũng chỉ có nàng,” Hắn ngừng một chút, như đã hạ quyết tâm rất lớn, “Chính là ——”
“Tiểu vương gia thật buồn cười, Mục cô nương là nữ hài tử xinh đẹp như vậy, đổi lại ta cầu còn không được mà! Đã được chu toàn, còn không đem tiểu vương gia mà nắm chặc? Chậc chậc, đáng tiếc nha, ta quả thực năm lần bảy lượt có cơ hội xuống ta, cuối cùng lại để tiểu vương gia được lời.” Một hơi nói nhiều chữ, từng chữ như lưỡi dao từ ngực ta chui ra. Ta vẫn biết hắn là hài tử ích kỷ, cần hay không cần, cái gì hắn cũng muốn giành vào tay, đối với dung túng của ngươi chung quy lại bái dười kiêu ngạo của ta, mà hắn làm sao từng lưu tâm ý của ta đối với hắn ở vị trí nào?
Như là lời nói trong yết hầu chưa nói bị cổ họng chặn lại, mặt hắn đỏ bừng. Trong lòng ta nảy lên khoái ý trả thù, nhướng mày ghé sát vào hắn nhẹ giọng nói: “Không biết tư vị của nàng ngon hay là tư vị của ngươi?”
Sắc mặt Dương Khang đột nhiên thay đổi, một chưởng đánh vào ta! Ta làm sao còn nhịn được, cầm tay hắn chế trụ, trở tay chính là một chưởng thật mạnh tát vào mặt của hắn, nhất thời nửa bên mặt sưng lên. Hắn hừ cũng không hừ một tiếng, thẹn quá hóa giận, gió táp chợt tắt sử dụng cửu âm bạch cốt trảo đưa lên trên ta.
Tuy rằng ta nguyên khí đại thương, nhưng thật sự động thủ sao hắn có thể là đối thủ của ta, liên tục bị thương, ánh mắt hắn phát lạnh, lại lấy chủy thủ ra muốn đâm ta. Ta vốn bị ghen tị cùng phẫn nộ làm thần trí mê muội, dưới mấy chiêu lệ khí càng tăng, vừa thấy đao phong, càng đỏ mắt, trên tay đầy lực hung hăng muốn chụp đỉnh đầu của hắn, đã là sát chiêu.
Hắn lại không chút tránh nẽ, cứ đâm tới, vẻ mặt đoạn tuyệt gần trong gang tấc, ta bỗng hoàn hồn, chưởng hạ xuống cũng tất sẽ lấy mạng của hắn! Khó khăn dừng lại, chỉ cảm thấy chân khí hung hãn chảy ngược về kinh mạch, toàn bộ dừng ở trên người mình, nén không đươc phun một ngụm máu, cùng lúc đó chủy thủy của hắn đâm vào ngực ta!
Sắc mặt hắn đại biến, tay cầm đao run rẩy không thôi, trong chớp mắt toàn bộ lưỡi dao đã đâm vào! Là Mục Niệm Từ ở phía sau hắn đẩy một cái! Nỗi đau tê tâm liệt phế từ nơi bị thương lan tràn mở rộng, theo phạn xạ ta chế trụ cổ họng của hắn, chăm chăm ánh mắt của hắn không nói lời nào.
“Nếu ngươi không yêu ta vì sao đối với ta như vậy? Ta há có thể tha cho ngươi làm nhục ta?” Bộ mặt hắn vặn vẹo, lộ vẻ bi thảm thất thanh nói.
“Vì sao?” Ta không biết mình hỏi cái gì, đến cuối cùng là ai yêu ai? Đến cuối cùng là ai có lỗi với ai?
“Vì sao…Bởi vì ta hận ngươi!” Một tia hoang mang xẹt qua gương mặt trắng bệch của hắn, theo đó lội kiêu ngạo tức cười, “Ta hận ngươi mạnh hơn ta, ta hận ngươi tốt với ta, ta hận chính mình mê luyến với ngươi lại cho ngươi làm nhục! Thế nhưng —— ngươi lại khiến ta cho rằng đó là yêu! Khiến ta nghĩ ngươi là người duy nhất trên thế gian này hiểu ta yêu ta……” Hắn hỗn loạn nói những lời mà trước kia chưa từng nói, nước mắt không biết khi nào đã tràn khỏi mi, “Ngươi là vết nhơ duy nhất cả đời ta, ngươi khiến ta cảm thấy ghê tởm.” Thanh âm dần dần yếu đi, hắn nhìn vết thương đang rỉ máu, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ khiến tim người ta đập nhanh.
“Ta không muốn vì ngươi chịu khổ nữa.” Hắn vô lực tuôn ra câu cuối. Ta cảm thấy toàn thân hắn run rẩy kịch liệt, nhưng ta không biết là có phải tay mình phát run hay không, chỉ cảm thấy ý thức đang dần dần rời đi, trong cơn choáng váng muốn thừa dịp cuối này đem hắn hoàn toàn cuốn vào sinh mệnh của ta, từ đây về sau đời đời kiếp kiếp khuynh phúc, sẽ không luân hồi nữa.
Nhưng hắn là chứng minh dây dưa cuối cùng trong hồng trần mà bọn ta trải qua. Ta nghĩ ta chỉ có thể lựa chọn buông tay, để hắn từ đây một mình trên đời chịu khổ. Tay của ta chế trụ ở cổ họng hắn dần buông lỏng, ngón tay đầy máu lướt qua môi hắn, cảm giác đau đớn dần dần giảm đi, trong thoáng chốc thấy hắn ngẩn ra, bỗng nhiên điên lên gọi tên của ta, luống cuống tay chân đè lên ngực của ta. Ý thức dần thoát khỏi thân thể, khóe môi ta bày ra tiếu ý, “Đúng, ta cũng yêu ngươi.” Trước đâu chưa từng yêu, sau này cũng không yêu nữa, nhưng hắn không thể nghe được.
Sau đó an bình phủ xuống trước nay chưa từng có, toàn bộ thế giới, cùng với khuôn mặt kinh ngạc của Mục Niệm Từ phía sau Dương Khang, ở trước mắt ta, dần dần mơ hồ biến mất.
21.
Trong hỗn độn nảy lên một điểm, chưa từng có, ý thức dần dần hình thành. Ta chậm rãi mở to mắt, mí mắt nặng như chì, tới địa ngục rồi sao? Ta nằm trên giường, nhìn cảnh tượng bốn phía từ từ rõ lên, bố trí trong phòng quen thuộc như thế. Hay là….là thiên đường, sau giống Bạch Đà sơn như vậy? Không đúng, ta cười khổ, sao ta có thể lên thiên đường được, ta tuy nói không có giết người cuồng dại, những cũng là đồ đệ thủ đoạn độc ác, còn dụ dỗ nhiều nữ tử trong sạch như vậy, còn có….nam tử.
Dương Khang? Huyết lệ giao hòa khuông mặt hoang mang của hắn nhảy vào ký ức, ta lập tức vùng dậy, thoáng chốc toàn thân đau nhức, ngay cả tay cũng không cử động được. Lúc này mới phát hiện khắp nơi đều đau nhức ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân như không phải là của mình, không có cách nào làm cho các bộ vị nhúc nhích.
Rốt cuộc sao lại thế này? Ta cố gắng khiến mình bình tĩnh, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, đau đớn ở ngực từng chút truyền đến, đình trệ trầm trọng, lại không cảm giác cuồn cuộn. Ta lại chưa chết sao? Hai chân cũng tựa hồ có bó thảo dược, từng hồi nóng lên, nhưng lại có cảm giác thanh lãnh. Rồi đột nhiên tâm phiền ý loạn cuộn lên trong lòng.
“Khắc nhi.” Thúc phụ xuất hiện ở bên giường, cầm lấy tay của ta.
Quả thật là thúc phụ cứu ta. Nơi cổ họng dâng lên chua xót, ta không có khí lực mở miệng.
“Lúc ta chạy về, thấy Dương Khang luống cuống tay chân cầm máu cho ngươi, còn hồ loạn điểm mấy huyệt đạo cho ngươi, nhưng lúc ấy ngươi sắp tắt thở.” Thúc phụ nói nhàn nhạt, “Người giang hồ chỉ biết ngươi đã bỏ mạng, như vậy cũng tốt, ngươi ở Bạch Đà sơn hảo hảo dưỡng thương.”
Là hắn sao…Nếu thúc phụ trở về chậm, hết thảy cũng không chấm dứt sao?
“Là ai hại ngươi?” Ngữ khí thúc phụ vừa chuyển, lạnh lùng hỏi, “Dương Khang kia nói là Mục Niệm Từ, có phải thế không?”
Nhất thời mọi tư vị chua ngọt đắng cay đều trào lên trong lòng, ta phải trả lời thế nào thì cũng không phải, nhưng cho dù ta không nói lời nào, thúc phụ còn không biết ta che chở cho ai?
Ngươi lại khiến cho ta nghĩ đây là yêu! Ta nghĩ ngươi là người duy nhất thế gian này hiểu ta yêu ta…Là yêu?
Đầu óc trống rỗng, ta mơ hồ nói quang co hai tiếng, giả vờ như vô lực mà mở miệng. Thúc phụ bình tĩnh nhìn ta, trong mắt ẩn chứa đau lòng cùng phẫn hận hận thiết bất thành cương (chỉ tiếc rèn sắc không thành thép), cuối cùng không hà trách nữa, phất áo bỏ đi.
Thời gian trôi qua, thúc phục vẫn chưa xuất hiện, chỉ nghe hạ nhân nhắc tới hắn đã đi Trung Nguyên. Mỗi ngày hạ nhân đúng hạn đưa đồ ăn tới, thay thuốc cho ta. Liên tục trải qua biến cố như vậy, lại cảm giác nản lòng thoái chí, sắc dục giảm đi, ta lại giải tán đám cơ nhân ở lại Bạch Đà sơn, chỉ mấy người quả thật không có chố ở có thể lưu lại chuyên tâm chiếu cố ta. Ta cũng không có tâm tư cùng hành động như vậy nữa, mỗi ngày chỉ an tâm dưỡng thương.
Vài tháng trôi qua, vết thương ở ngực dần khép lại, dần dần không lo, chân khí cũng bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể. Ta thử ngồi xuống vận khí, kinh mạnh lại không bị ngăn trở, nhưng không còn lực đạo như trước nữa, hơn nửa hai chân tàn phế, rố cuộc không có cách nào cứu chữa.
Trả qua lần sống chết này, ta thấm thiết cảm thấy thế sự vô thường, cuối cùng sống vì cái gì, chết lại vì cái gì, hoang mang chưa bao giờ có bao phủ trong lòng ta.
Âu Dương Khắc, vì sao ngươi đến Trung Đô? Ta không thể trả lời, ngay cả nửa đời mình vì sao cũng không tự biết. Thúc phụ chấp nhất vì võ công, mẫu thân chung tình vì thúc phụ, Dương Khang không bỏ được vinh hoa cùng chí khí của hắn, còn ta? Có cái gì đáng giá mà ta muốn dùng cả đời giành vào tay không buông? Suy nghĩ thật lâu, nhưng lại không có, chán chường trào lên trong lòn, hóa ra phế hay không phế, với ta căn bản không có gì khác.
Nén không được một lần lại một lần nữa nhớ tới khuông cao ngạo tuấn mỹ ngày đó của hắn, cùng từng cảnh từng cảnh dây dưa với hắn, chính là hắn sao, ngay cả mạng của ta cũng nguyện ý giao cho hắn sao? Ta không muốn nghĩ đến đáp án hoang đường buồn cười này. Nếu có thể, ta cũng muốn bên cạnh hắn, cùng hắn tham hoan cùng sống, mà không phải phải dùng tính mạng để chứng mình tình cảm lẫn nhau. Phải thế nào mới được? Hắn là tiểu vương gia Đại Kim quốc đầy nguy cấp, hắn cũng là hậu nhân Dương gia giúp võ lâm chính đạo ân oán giao triền, hắn là cha của đứa bé trong bụng Mục Niệm Từ, phải làm sao mới có thể?
Ta tuyệt vọng nhắm mắt, cảm giác vô lực trước nay chưa từng có vây chặt lấy ta.