Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa

Chương 15: Chương 15: Đến thăm mộ mẹ và em gái




Ở một nơi khác, tại sân bay Thủ đô Bắc Kinh.

Quách Chính Hạo vừa kéo va li ra ngoài vừa nhìn chằm chằm điện thoại. Trên màn hình điện thoại là bức hình Hứa An Di cùng Tạ Dung xuất hiện trước cửa nhà Hứa An Nhiên.

Vì Hứa An Nhiên luôn nằm trong tầm ngắm của Quách Chính Hạo nên anh đã nhờ một số đàn em theo dõi cô. Bọn họ đều là những người trước đây nhận được sự giúp đỡ của Quách Chính Hạo, nay bọn họ tình nguyện dùng công sức của mình giúp đỡ anh.

Thật không ngờ Hứa An Di có thể biết trước được Quách Chính Hạo sắp đến đây mà đổi lịch trình tự mình bay đến Thượng Hải. Xem ra anh đã quá xem thường con nhóc Hứa An Di này rồi. Hai bàn tay Quách Chính Hạo nắm chặt lại, đường gân ở cổ tay hiện rõ mồn một.

Chợt nhớ về gì đó, đáy mắt Quách Chính Hạo xẹt qua một tia đau thương. Nếu đã đến đây rồi vậy thì Quách Chính Hạo bắt buộc phải đến một nơi.

Kéo va li đi xuyên qua vài ngôi mộ, Quách Chính Hạo cuối cùng cũng dừng lại ở hai ngôi mộ sạch sẽ, tươm tất nhất. Cũng là những ngôi mộ lâu rồi anh không đến viếng, nói đúng hơn là Quách Chính Hạo không có can đảm đến đây. Nhớ lúc trước mỗi lần đi học về Quách Chính Hạo phải đến đây vì quá nhớ nhung... em gái và mẹ.

- Diệp Diệp, anh trai xin lỗi. Lâu như vậy mới có thể đến thăm em... Mẹ, con trai bất hiếu. Thật sự lâu lắm rồi mới biết đường về đây thăm mẹ!

Quách Chính Hạo quỳ xuống trước hai ngôi mộ, hốc mắt bắt đầu đỏ ửng. Anh cẩn thận nhổ những cỏ dại mới mọc xung quanh mộ. Vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện với bia đá trước mặt.

- Có phải em ở đây rất lạnh không?

- Ở thế giới bên kia em đừng nhớ đến cậu ta nhé! Thằng đó không xứng đáng với tình cảm của em đâu.

- Mẹ, mẹ gặp được em rồi đúng không? Có phải mẹ rất hạnh phúc không? Gặp được Diệp Diệp rồi mẹ cũng đã an tâm về con bé rồi phải không? Thế còn con, lúc mẹ uống thuốc ngủ ra đi có nghĩ đến con sẽ thế nào không? Mẹ không quan tâm con sao? Hay là... mẹ nghĩ con quá mạnh mẽ, bản thân đủ sức lực để tự chăm sóc cho bản thân mình?

- Mà thôi, con trai nào dám trách móc mẹ, cứ như vậy là tốt rồi. Mẹ hạnh phúc con cũng sẽ không buồn nữa.

- À, Diệp Diệp, anh hai đã gặp bạn cũ của em, là Hứa An Nhiên!

Cái tên ba chữ “Hứa An Nhiên” cùng với từ “bạn cũ” được Quách Chính Hạo gằn mạnh từng tiếng, tựa hồ có thể cảm nhận sự thù hận sâu sắc.

- Đúng như em đã kể, Hứa An Nhiên quả là xinh đẹp khiến anh suýt chút nữa đã rung động. Nhưng em yên tâm, anh nhớ rõ cô ta đã làm gì với em. Anh nhất định sẽ thay em đòi lại tất cả.

- ...

Quách Chính Hạo nói chuyện rất nhiều, nỗi nhớ mẹ, nhớ em gái bi thương đến cùng cực đang dâng lên trong lòng cùng với ngọn lửa lớn cháy mãnh liệt mang sự hận thù khắc cốt ghi tâm. Đến khi bóng đêm dần bao phủ khắp nơi anh mới đứng dậy chuẩn bị đi về, trước khi rời đi còn nhắn nhủ một câu.

- Anh sẽ đưa Hứa An Nhiên đến tạ lỗi với em, sớm thôi! Tạm biệt mẹ, tạm biệt em gái.

Kèm theo lời hứa đó là một nụ cười nguy hiểm, âm thanh vang dội bay theo gió chạm vào lòng người thật ớn lạnh.

Trở về căn nhà trống trải càng khiến lòng Quách Chính Hạo lạnh lẽo hơn. Mẹ anh sau khi thấy Quách Chính Diệp qua đời đã không chịu nổi mà ra đi. Nhà họ Quách hiện tại cũng chỉ còn Quách Chính Hạo.

Cũng còn may mắn nhà ngoại rất thương yêu Quách Chính Hạo nên luôn chăm sóc anh rất tốt. Nếu không có nhà ngoại giúp đỡ thì Quách Chính Hạo đã sớm trở thành kẻ đáng thương phải bỏ học đi kiếm tiền rồi.

Hứa An Nhiên, đời này kiếp này Quách Chính Hạo nhất định không thể tha thứ cho cô. Nói một cách chính xác hơn Hứa An Nhiên chính là nguyên nhân dẫn đến bi kịch của nhà họ Quách.

Châm một điếu thuốc, Quách Chính Hạo hướng mắt về tấm ảnh chụp gia đình từ rất lâu rồi. Trong ảnh là ba mẹ con cười rất hạnh phúc, hai anh em Quách Chính Hạo sớm đã không có cha ruột. Chính vì thế mà hai anh em Quách Chính Hạo lấy họ của mẹ để đặt tên.

Mẹ của Quách Chính Hạo vất vả nuôi dưỡng hai anh em từ nhỏ đến lúc trưởng thành. Vậy mà, công lao to lớn đó Quách Chính Hạo chưa trả được gì hết mẹ đã cùng em gái bỏ anh mà đi.

Điện thoại trong túi rung lên, Quách Chính Hạo xem tên trên màn hình rồi mới nhấn nghe.

- “Anh à, con bé Hứa An Di đó đã biết quá nhiều có cần khử nó không?”

- “Không cần!”

Quách Chính Hạo rất nhanh đã dứt khoát trả lời. Tuy Hứa An Di biết gần hết mọi chuyện nhưng cô vẫn không phải người trong cuộc. Không có lí do gì phải khiến Hứa An Di chịu tội lỗi cả, cái Quách Chính Hạo cần đó là sự trả giá của Hứa An Nhiên.

- “Anh đã nói chú mày rồi, tuy nghề của cậu không tốt nhưng ít nhất phải có lương tâm. Con bé An Di đó bị bệnh tim quanh năm ốm yếu mày còn không thể buông tha cho cái mạng của nó à?”

- “Em xin lỗi. Em hiểu rồi, là do em suy nghĩ nông cạn!”

Quách Chính Hạo gật đầu sau đó hỏi tiếp.

- “Hứa An Nhiên thế nào rồi?”

- “Vẫn không có gì bất thường cả. Có vẻ như Hứa An Di không kể ra chuyện gì.”

Việc này không nằm ngoài dự liệu của Quách Chính Hạo. Tuy Hứa An Di khẩn trương muốn gặp chị nhưng điều đó không có nghĩa cô muốn kể mọi chuyện cho Hứa An Nhiên biết.

Nếu kể ra Hứa An Nhiên sẽ đề phòng Quách Chính Hạo hơn, nhưng, chính điều đó cũng khiến tâm tình Hứa An Nhiên thêm lo lắng, bất an. Với tính cách của Hứa An Di nhất định sẽ lựa chọn im lặng mà bảo vệ chị. Bởi Hứa An Di không muốn thấy Hứa An Nhiên đau khổ vì lo lắng.

- “Cứ tiếp tục theo dõi. Không được tùy tiện hành động.”

Nói xong câu đó Quách Chính Hạo tắt máy luôn, lúc này anh cần yên tĩnh. Quách Chính Hạo nằm ra ghế sofa, tay gác lên che mắt, mỗi lần trở về đây đều khiến anh đau tê tái tim gan. Lát sau, từ khóe mắt Quách Chính Hạo chảy ra hàng nước dài trong suốt, đó là nước mắt của đau thương, của hận thù, của khổ tâm.

Từ ngày có Hứa An Di đến không khí trong nhà vui vẻ, náo nhiệt hẳn lên. Tính cách của Hứa An Di rất sôi nổi, cũng rất lanh lẹ, hoạt bát.

Suốt ngày Hứa An Di cứ chạy lên chạy xuống không ngừng, cái miệng luyên thuyên nói mãi không biết chán.

Ngay cả Hứa An Nhiên muốn yên ổn ngồi xem phim cũng không được. Hứa An Di đi đi lại lại trước mặt chị gái thực sự rất chóng mặt, cuối cùng ão não ngồi phịch xuống ghế, tựa đầu lên vai Hứa An Nhiên.

- Chị, chị nói xem khi nào anh Thiên mới qua thăm em đây? Anh ấy rõ ràng đã biết em đang ở đây mà.

- Sẽ đến ngay thôi.

Hứa An Nhiên liếc mắt lườm cô em gái, thuận miệng trả lời qua quýt. Đúng là em với chả chị, được buổi tối tâm sự cùng nhau thôi, sáng ra đã thay đổi một trăm tám mươi độ ngóng Trịnh Vũ Thiên đến. Cô chẳng hiểu Trịnh Vũ Thiên có điểm gì hấp dẫn phái nữ nữa, già trẻ gì đều mê cậu ta cả. Ngay cả mẹ yêu quý đang ở trong bếp kia mặc dù không biểu lộ ra ngoài nhưng thực sự rất sốt ruột chờ Trịnh Vũ Thiên đến, điều lộ rõ nhất đó là hôm nay Tạ Dung dậy từ sáng sớm và chuẩn bị rất nhiều thức ăn.

Haizzz, số phận Hứa An Nhiên thật khổ mà! Chỉ cần Trịnh Vũ Thiên xuất hiện bây giờ thì lập tức cô sẽ thành người bị bỏ rơi.

Đúng linh thiêng, Hứa An Nhiên vừa mới nghĩ đến Trịnh Vũ Thiên một tí đã nghe thấy tiếng reo vui mừng rỡ của Hứa An Di.

- A anh Thiên đến rồi!

Hứa An Di nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cổ Trịnh Vũ Thiên, vui sướng gì đều để lộ hết ra mặt. Ông trời nhìn xuống đây mà xem, có gì mà vui phơi phới đến thế chứ. Hứa An Nhiên lắc đầu bĩu môi rất chi là biểu cảm, vẻ mặt của cô bị thu hết vào tầm mắt của Trịnh Vũ Thiên. Mà cậu cũng không biết làm gì ngoài việc cười trừ rồi cưng chiều xoa đầu Hứa An Di.

- Dạo này có cao hơn nhỉ?

- Em mà lại... anh chờ đi em nhất định sẽ cao hơn chị em cho mà xem.

Hay cho cái miệng ba hoa! Đến giờ Hứa An Di mới đứng tới dưới vai Hứa An Nhiên thôi mà dám mở miệng khoác lác như vậy.

- Muốn cao hơn chị? Chờ mười năm nữa đi em gái.

Hứa An Nhiên đứng dậy bỏ vào bếp, bỏ lại cô em gái lườm nguýt làm mặt quỷ đằng sau lưng.

- Quà của em đâu?

Miệng cười rất tươi, giọng cũng rất ngọt, Hứa An Di xòe hai bàn tay đến trước mặt Trịnh Vũ Thiên đòi quà.

- Có thích váy mới không?

Từ sau lưng Trịnh Vũ Thiên đem ra một hộp quà, Hứa An Di nhìn nhãn hiệu trên đó mà mặt bí xị. Đây là nhãn hiệu cô rất thích, Hứa An Di cũng rất hay mặc quần áo của nhãn hiệu đó. Chỉ có điều giá cả thật sự không rẻ đâu, nhất định tiền tiết kiệm của Trịnh Vũ Thiên gần bằng con số không rồi.

- Lần sau anh không cần tặng quà đắt như vậy cho em đâu. Mua món em thích ăn như mọi lần là được mà!

- Đồ ngốc, những lần đó thời gian xa em không lâu. Lần này lâu lắm mới gặp lại em, nhất định quà phải đặc biệt hơn chứ.

- Anh ơi!

Hứa An Di xúc động nhìn Trịnh Vũ Thiên, sau đó ôm chầm lấy cậu.

- Mau vào thử xem. Anh không biết số đo chính xác của em lắm.

Thấy Trịnh Vũ Thiên gãi gãi đầu Hứa An Di liền phì cười, sau đó ôm váy vào phòng thử. Lúc này Trịnh Vũ Thiên mới ôm mấy túi quà còn lại xuống bếp, lễ phép chào bà, chào cô.

- Cháu chào bà, chào cô Tạ. Không biết đến giờ này có phiền mọi người dùng bữa không ạ?

Trên bàn ăn đã dọn đủ thức ăn cùng với chén đũa rồi, xem ra chỉ còn thiếu người là chưa ngồi vào bàn thôi. Mà lúc này Hứa An Nhiên đang bị Tạ Dung mắng như tát nước, nghe một câu thôi Trịnh Vũ Thiên cũng biết cô mắc tội gì.

- Con gái lớn rồi học ai cái thói ăn vụng vậy hả? Trước giờ con có tham ăn thế đâu.

- Do lâu rồi con mới được ăn món mẹ nấu mà.

Hứa An Nhiên phụng phịu trông rất đáng yêu. Có điều câu cô vừa nói lại khiến nét mặt Tạ Dung cứng đờ. Chỉ một câu nói vô tâm vô tính của Hứa An Nhiên thôi cũng khiến người làm mẹ như Tạ Dung phải suy nghĩ đau lòng. Trước đây lúc còn học tiểu học gia đình họ Hứa vẫn sống ở Thượng Hải, sau đó lên sơ trung vì Hứa Minh - ba của Hứa An Nhiên chuyển nơi công tác nên cô bắt buộc phải tạm biệt Diệp Nhã Vân và bạn bè ở đây để chuyển đến Bắc Kinh sinh sống.

Nói trắng ra số phận của Hứa An Nhiên đúng là không được may mắn, đến năm cuối bậc sơ trung vì xảy ra biến cố lớn chấn động đến tâm lý của Hứa An Nhiên nên cô phải chuyển về Thượng Hải sống lại, lúc này Hứa An Nhiên mới chuyển đến học cao trung chung trường với Diệp Nhã Vân và gặp gỡ Trịnh Vũ Thiên.

- Tiểu Thiên đến đấy hả? Nào nào mau vào đây ăn cơm luôn với mọi người.

Tiếng nói niềm nở của Viên Lam thức tỉnh Tạ Dung khỏi dòng suy nghĩ, bà quay sang nhìn Trịnh Vũ Thiên, bất giác mỉm cười. Thật sự mà nói thì mới gặp Trịnh Vũ Thiên vài lần nhưng gia đình họ Hứa ai cũng quý Trịnh Vũ Thiên, bởi tính cách của cậu rất tốt, cư xử cũng phải phép biết kính trên nhường dưới. Nói chung thì ông bà Trịnh đã dạy dỗ Trịnh Vũ Thiên thành một đứa con ngoan hết mức.

- Không biết cháu đến đây giờ này có làm phiền mọi người không?

Trịnh Vũ Thiên gãi đầu cười trừ, bà và mẹ của Hứa An Nhiên thì không sao nhưng cậu thấy cô đang bĩu môi rất chi là đáng ghét. Xem ra Hứa An Nhiên không thích sự xuất hiện của Trịnh Vũ Thiên ở đây. Dạo này không hiểu Hứa An Nhiên khó ở thế nào mà cứ liên tục bất mãn với cậu về tất cả những việc cậu làm.

- Phiền gì chứ, cháu mau ngồi vào đi.

- Phải phải, đều là thân quen cả. Còn ngại ngùng gì nữa?

Gớm thật, vừa thấy Trịnh Vũ Thiên đến bà và mẹ đã chẳng còn nhìn thấy Hứa An Nhiên vào mắt. Mãi rồi cô không biết ai mới là con cháu nhà này nữa, Trịnh Vũ Thiên và Hứa An Nhiên, ai mới là quan trọng hơn đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.