Ăn xong bữa cơm Trịnh Vũ Thiên bị Viên Lam lôi kéo lên phòng khách nói chuyện, từ nhà bếp có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bà. Trong khi đó Hứa An Nhiên phải rửa bát một mình, Hứa An Di ngồi ở ghế bàn ăn vuốt ve chiếc váy mới rất thích thú. Hứa An Di không hề biết tâm trạng của chị mình, vô tư quay sang hỏi.
- Chị chị, thấy váy mới của em thế nào? Có đẹp không?
- Đẹp lắm.
Hứa An Nhiên quay sang nhìn một lát rồi tiếp tục với công việc của mình, trước giờ cô luôn đánh giá cao khiếu thẩm mỹ của Trịnh Vũ Thiên. Quần áo cậu chọn nhất định là rất đẹp, cũng rất mắc tiền. Mọi thứ đều được thể hiện qua con người Trịnh Vũ Thiên, quần áo trên người cậu đa số là sản phẩm số lượng giới hạn. Cũng phải thôi, ông bà Trịnh chỉ có một đứa con trai nhất định là cưng chiều Trịnh Vũ Thiên lên đến trời xanh.
- Mẹ đi đâu em có biết không?
Giữa bữa ăn Tạ Dung nhận được tin nhắn của ai đó rồi rời đi ngay, cơm trưa cũng ăn chưa đến hai chén. Hứa An Nhiên đã để phần cơm canh lại cho mẹ, nhưng không biết đến bao giờ Tạ Dung mới về.
- Em không biết. Đợt này đến Thượng Hải là mẹ thay ba giải quyết chút công việc gì đấy.
Hứa An Nhiên gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Cô biết ba mẹ luôn bận rộn, về điểm này Hứa An Nhiên thậm chí còn hiểu rõ hơn Hứa An Di. Khi Hứa An Nhiên cùng Hứa An Di lên phòng khách Viên Lam vừa mới về phòng không lâu, lúc này Trịnh Vũ Thiên nhìn thẳng vào mắt Hứa An Nhiên, tâm trạng cũng trở nên phức tạp. Cậu vừa định đứng dậy muốn về đã bị Hứa An Di chắn ngang trước mặt.
- Anh định chỉ đến thăm em như thế thôi sao? Không muốn dẫn em đi đâu đó ư?
- An Di...
Rõ ràng Hứa An Di không muốn để Trịnh Vũ Thiên đi dễ dàng như vậy. Tuy Hứa An Nhiên hiểu rõ chuyện đó nhưng cô chỉ có thể bất lực gọi hai chữ “An Di” mà thôi, con bé này nhất định không chịu nghe lời Hứa An Nhiên nói đâu.
- An Di, hôm nay anh còn có việc bận phải đi. Hôm khác em nhé?
Trịnh Vũ Thiên hơi cúi người xoa đầu Hứa An Di như đang dỗ dành đứa em gái ruột của mình, cậu có thể thấy trong mắt Hứa An Di lộ ra vài phần bất mãn, nuối tiếc nhưng không hề lên tiếng trách móc gì cả. Cả hai chị em nhà họ Hứa đều được dạy dỗ nghiêm khắc, kĩ lưỡng, chính vì thế dù Hứa An Di tuổi còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, không hề ép buộc Trịnh Vũ Thiên phải đưa mình ra ngoài.
- Được, hôm khác anh nhớ đến.
- Anh hứa!
Ngón tay út của Trịnh Vũ Thiên và Hứa An Di móc vào nhau, lập thành một lời hứa. Sau khi Trịnh Vũ Thiên ra khỏi nhà Hứa An Nhiên liền gọi vào số điện thoại của Diệp Nhã Vân liên tục, nhìn sang nhà cô cửa đã khóa ngoài. Khi nãy Trịnh Vũ Thiên để điện thoại trên phòng khách rồi xuống nhà bếp ăn cơm cùng mọi người, hơn nữa còn bật chế độ rung, thành ra Diệp Nhã Vân gọi tới cậu không hề hay biết. Bây giờ gọi lại đã hơn mười cuộc rồi cô cũng không nghe máy, chẳng biết có phải xảy ra chuyện gì với Diệp Nhã Vân rồi hay không?
Vừa lúc Trịnh Vũ Thiên định đến những nơi Diệp Nhã Vân hay lui tới để tìm thì trông thấy một cô gái bộ dạng nhếch nhác vô cùng đang đi về hướng này. Cậu nhíu mày một chút, không thể nhìn lầm được, là Diệp Nhã Vân!
Trịnh Vũ Thiên mỗi bước đều khẩn trương đến trước mặt Diệp Nhã Vân, cậu trông thấy tóc tai cô bê bết hết cả, sắc mặt tái mét, mồ hôi túa ra ướt đẫm áo, dường như Diệp Nhã Vân vừa trải qua chuyện gì kinh khủng lắm.
Gặp được người yêu rồi Diệp Nhã Vân như tìm được chỗ dựa, ôm chầm lấy Trịnh Vũ Thiên, khóc nức nở.
- Vũ Thiên, An Nhiên cậu ấy... Hứa An Nhiên là kẻ giết người!
Bên này Hứa An Di ôm điện thoại trong tay đi đi lại lại, khi nãy Quách Chính Hạo đã gọi cho cô nhưng không nói gì hết. Qua sóng điện thoại cô có thể nghe được tiếng thở đều đều nguy hiểm của người đàn ông, đúng hai phút mười một giây liền tắt máy. Một dự cảm chẳng lành xuất hiện trong đầu Hứa An Di khiến cô toàn thân lạnh lẽo, nhấn vào số gọi cho mẹ nhưng không có ai nghe máy. Đúng lúc này cô nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Hứa An Nhiên dưới phòng khách.
- Mẹ ơi!
Cấp tốc chạy xuống nhà Hứa An Di đã thấy Tạ Dung nằm bất tỉnh trên ghế sofa, lúc này Hứa An Nhiên đang rất hoảng loạn lay người mẹ liên tục, ngay cả Viên Lam cũng có mặt ở bên cạnh, nét mặt mười phần đều là lo lắng.
- Chị, đã xảy ra chuyện gì thế? Mẹ sao lại...?
Viền mắt Hứa An Di đỏ ửng lên, cô chưa bao giờ trông thấy bộ dạng này của mẹ. Rốt cuộc vừa rồi Tạ Dung đã đi đâu, gặp ai mà thành ra như vậy? Quần áo trông rất bẩn giống như vừa bước ra từ một căn nhà hoang chục năm không ai dọn dẹp vậy, thậm chí còn có mạng nhện vướng lên áo và mặt của Tạ Dung.
Mọi người không biết nên làm thế nào, định gọi bác sĩ đến thì Tạ Dung cực nhọc mở mắt, trông thấy Hứa An Nhiên đầu tiên liền kích động không nói nên lời, toàn thân truyền đến cảm giác đau nhức vô cùng.
- An Nhiên... mẹ muốn nói... chuyện riêng với con!
Thanh âm rất nhỏ, cũng rất khàn, điều đó chứng tỏ Tạ Dung vừa trải qua đợt la ré điên loạn tổn thương đến thanh quản. Viên Lam cùng Hứa An Di nghe vậy đành trở về phòng mặc dù trong lòng rất lo lắng. Tạ Dung không muốn nằm nữa, Hứa An Nhiên cẩn thận đỡ mẹ ngồi lên, chỉ sợ một chút mạnh tay sẽ khiến mẹ đau. Cô rót cho mẹ cốc nước, đợi Tạ Dung uống xong mấy cốc nước liên tục mới lên tiếng hỏi.
- Mẹ muốn nói gì với con vậy?
- An Nhiên, nghe mẹ... mau trở về Bắc Kinh.
Hứa An Nhiên sửng sốt, đang yên đang lành tại sao mẹ lại muốn cô về Bắc Kinh?
- Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mẹ vừa đi đâu?
Càng nghĩ đến chuyện đó càng khiến Tạ Dung đau đầu, hơn nữa rất lo sợ cho số phận của con gái mình. Vừa nãy nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ cùng hình của Hứa An Nhiên ở trường đã khiến trong lòng Tạ Dung nảy sinh dự cảm không lành. Tạ Dung đi theo chỉ dẫn trong tin nhắn liền đến một căn nhà hoang đổ nát, vừa lúc định gọi cho số điện thoại kia thì từ đằng sau có ai đó dùng khăn tẩm sẵn thuốc mê bịt miệng Tạ Dung lại, ngay cả ý muốn nhìn mặt đối phương cũng không thành.
Khi tỉnh dậy Tạ Dung phát hiện ra mình đã vào trong căn nhà hoang đó từ bao giờ, trước mắt xuất hiện hai người thanh niên đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che kín mặt. Tạ Dung phát hiện ra tay và chân của mình đều bị trói chặt đến mức nhúc nhích một chút đã cảm thấy đau đớn.
- Các người là ai? Nói đi, các người có quan hệ gì với con gái của tôi?
Một trong hai tên mặc áo đen tiến lên phía trước, nơi có chiếc bàn đặt sẵn một cái laptop, nhấn một cái liền bật lên một đoạn video. Tạ Dung nhận ra cô gái trẻ trong video, ban đầu từ ngạc nhiên chuyển sang sửng sốt, cuối cùng là kinh hãi. Mỗi giây trôi qua trong video là những hình ảnh Quách Chính Diệp chơi đùa vui vẻ, còn có một vài ảnh chụp chung với Hứa An Nhiên. Thế nhưng khi bức ảnh cuối cùng hiện ra cùng với một dòng chữ đỏ thẫm đã khiến đầu óc Tạ Dung như nổ “Ầm” một tiếng, la hét thất thanh. Đó chính là ảnh hiện trường vụ tự tử của Quách Chính Diệp, cô nằm ở đó, giữa một vũng máu, đáng thương nhưng cũng đáng sợ. Còn dòng chữ nổi bật hiện trên bức ảnh đó chính là :“ Hứa An Nhiên là kẻ giết người, chính cô ta đã hại chết Quách Chính Diệp. “
Tạ Dung không nhớ mình đã la hét bao lâu, cũng không nhớ rõ mình đã biến thành một kẻ điên thanh minh đủ thứ cho Hứa An Nhiên như thế nào, bà chỉ nhớ sau khi kiệt sức đã ngất đi, khi tỉnh dậy một lần nữa Tạ Dung đã nằm trên ghế đá công viên rồi. Bằng chút sức lực cuối cùng của mình Tạ Dung cũng tìm được đường về nhà.
Trong suốt quá trình đó Tạ Dung không hề biết được hai kẻ bịt mặt là ai, càng không biết họ có quan hệ gì với Hứa An Nhiên và có động cơ gì khi bật đoạn video đó cho Tạ Dung xem. Bà chỉ biết duy nhất một điều Hứa An Nhiên đang gặp nguy hiểm, không ai rảnh hơi lôi chuyện cũ ra làm gì, nhất định có kẻ muốn nhắm vào Hứa An Nhiên để trả thù.
Đứa con gái này Tạ Dung không thể ở bên chăm sóc lo lắng, chẳng biết Hứa An Nhiên sống một mình ở Thượng Hải đã chịu bao nhiêu buồn bã vì không có người thân bên cạnh, chắc hẳn Hứa An Nhiên cảm thấy cô độc lắm. Mọi người trong gia đình luôn lo lắng cho Hứa An Di hơn vì căn bệnh của con bé, mặt khác họ luôn áp đặt tương lai của Hứa An Nhiên vào một khuôn khổ. Tạ Dung biết Hứa An Nhiên không thích chuyện bản thân bị đem ra như đồ vật tùy ý bị con người sắp xếp mọi thứ, nhưng chẳng còn cách nào khác, đó là số phận của con gái lớn nhà họ Hứa.
- An Nhiên... Quách... Chính Diệp, con bé có người thân nào ở Thượng Hải không?
Phải mất nửa ngày Tạ Dung mới bật ra được cái tên hoàn chỉnh, chính cái tên đó đã trở thành trở ngại tâm lý của Hứa An Nhiên. Người trong nhà không ai dám nhắc đến Quách Chính Diệp vì sợ ảnh hưởng đến tinh thần Hứa An Nhiên. Hôm nay Tạ Dung gọi thẳng họ tên ra liền khiến sắc mặt Hứa An Nhiên tái mét, mồ hôi túa ra như nước, hai bàn tay dần trở nên run rẩy, đôi môi lắp bắp không nói nên lời.
Hứa An Nhiên cảm thấy mồm miệng khô khốc, muốn hỏi tại sao mẹ lại nhắc đến Chính Diệp nhưng không thể. Trong đầu cô trống rỗng, chỉ còn sót lại lời cuối cùng Quách Chính Diệp nói với cô trước khi ra đi :“ An Nhiên, đời này kiếp này cậu đừng mong được sống hạnh phúc. Tôi nguyền rủa cậu đi đâu cũng bị người khác xa lánh, yêu ai liền bị kẻ đó bỏ rơi.”
Tạ Dung nhìn bộ dạng của con gái mà nước mắt tuôn rơi, bà biết không nên hỏi chuyện cũ, nhưng sự việc đã đến nước này nếu Tạ Dung không điều tra ngọn ngành e rằng con gái bà sẽ gặp nguy mất.