Anh Là Của Nợ Của Em

Chương 10: Chương 10: Chỉ có đi tìm anh ta




Xe có rèm che dừng ở cửa, Bao Lạc Kỳ xuống xe, cũng không quay đầu lại đi vào nha.

Dường như lúc này Hồ Ý Nhiên mới nghe thấy tiếng động, bước nhanh xuống dưới tầng.

“Anh Lạc Kỳ, bên ngoài có tiếng gì vậy…… Có phải chị của em tới đây không?”

Vẻ mặt Bao Lạc Kỳ âm trầm, im miệng không nói lời nào.

Hồ Ý Nhiên liếc mắt nhìn sắc mặt anh, dịu dàng hỏi: “Có phải hôm qua chị ấy cũng đòi tiền anh không, hôm qua em đã cho chị ấy 600 triệu rồi……”

Cô ta càng nói, sắc mặt Bao Lạc Kỳ càng lạnh, càng ngày càng đen.

Hồ Ý Nhiên đắc ý trong lòng, vẻ mặt vẫn đơn thuần tinh khiết như trước, đi qua đưa phần văn kiện tới: “Đúng rồi, anh Lạc Kỳ, thỏa thuận ly hôn, chị ấy ký tên rồi……”

“Cô nói cái gì?” Bao Lạc Kỳ lạnh mắt nhìn chằm chằm Hồ Ý Nhiên, khí lạnh ứa đầy người, ngay cả độ ấm xung quanh cũng hạ xuống.

Vẻ mặt Hồ Ý Nhiên vô tội, mở to mắt, giải thích: “Hôm qua chị ấy tới tìm em, nói em chỉ cần đưa chị ấy 600 triệu, chị ấy sẽ ly hôn với anh ngay lập tức…… Thật sự em rất muốn danh chính ngôn thuận ở chung với anh, nên cho chị ấy tiền……”

Một tay Bao Lạc Kỳ cầm văn kiện lên, trên tờ giấy cuối cùng, đúng là chữ ký rất rõ ràng của Hồ Khả Khả.

Người phụ nữ này, thế mà chỉ vì 600 triệu mà ly hôn với anh!

Người phụ nữ này, hôn nhân của cô và anh, chỉ rẻ rúng vậy thôi sao?

Mệt cho cô cãi nói chỉ yêu anh, chết cũng không ly hôn, kết quả thì sao……

Cô đúng là người phụ nữ thấp hèn không còn gì để nói!

Hồ Ý Nhiên thấy vẻ mặt anh khó coi, vội vàng vươn bàn tay nhỏ bé, dịu dàng cầm cổ tay Bao Lạc Kỳ: “Anh Lạc Kỳ, nếu bọn em ký tên, vậy anh cũng ký nhé?”

Như vậy thì họ có thể ở chung rồi!

Cô ta nén giận ba năm, cuối cùng cũng đợi được ngày thành công thượng vị.

Chỉ cần họ ly hôn, vậy cô sẽ danh chính ngôn thuận thành mợ chủ nhà họ Bao!

Đầu ngón tay Bao Lạc Kỳ cầm tờ thỏa thuận dùng sức siết chặt, giây tiếp theo, anh xé hai ba cái tờ giấy thành từng mảnh nhỏ!

Muốn thoát khỏi anh như vậy, không dễ dàng thế đâu!

Hồ Khả Khả, trước lúc anh tra tấn cô chưa đủ, anh tuyệt đối sẽ không nương tay!

Anh muốn cô cả đời sống không bằng chết!

Ánh mắt Bao Lạc Kỳ nghĩ, cho dù bây giờ Hồ Ý Nhiên đã quay về, từ sớm anh đã không có lý do hận Hồ Khả Khả nữa.

……

Hồ Khả Khả thất hồn lạc phách trên ngã tư đường, hiện giờ cô hoàn toàn không biết chính cô nên làm gì bây giờ.

Lại đến quán bar đứng nhảy trên sân khấu?

Nhưng bây giờ cô đã không phải là vợ Bao Lạc Kỳ nữa, dùng cái gì làm mánh lới?

Thân phận vợ trước của Bao Lạc Kỳ? Có thể rót rượu cao cấp được giá không……

Bây giờ cô đi bán thân, cũng không thể trong một ngày kiếm được 600 triệu.

Cuộc phẫu thuật của mẹ ngày mai đã bắt đầu rồi, nhưng chi phí phẫu thuật thì làm sao bây giờ……

Hồ Khả Khả ngồi trên ghế lạnh ven đường, không còn sức lực che kín mặt.

Cô một mình ngồi ghế lạnh cả ngày, Lê Phiên gọi điện thoại tới cho cô, nhưng cô cũng không dám nhận.

Cô không biết nên nói thế nào với mẹ, đã đống ý xong vụ tiền chưa bệnh, bây giờ cô lại không lấy được……

Mờ mịt nhìn người đi đường tới lui phía trước, Hồ Khả Khả khó khăn nghĩ, đột nhiên nhớ tới một người.

Quán Mục Bình, từng là thanh mãi trúc mã của cô, hai người cùng nhau lớn lên, lại còn là bạn học thuở nhỏ, quan hệ vẫn gần gũi.

Đến khi Quán Mục Bình thổ lộ với cô, nhưng lúc này Hồ Khả Khả một lòng một dạ nhào vào người Bao Lạc Kỳ, từ chối thẳng thừng Quán Mục Bình, chặn hết tất cả cách liên lạc với anh ta.

Bây giờ cô khó khăn tìm anh hỗ trợ, không biết anh có giúp cô không nữa……

Bây giờ họ khoảng bốn năm chưa từng liên lạc rồi……

Nhưng ngoại trừ anh a, Hồ Khả Khả thật sự không có người nào có thể xin sự giúp đỡ.

Đứng dậy, Hồ Khả Khả ngăn một chiếc xe taxi, đi đến nhà Quán Mục Bình.

Đống biệt thự nhà họ Quán vẫn là dáng vẻ kia, Hồ Khả Khả trước kia thường xuyên tới chơi, nên lão người làm nhà họ Quán đều biết cô, từ xa thấy bóng Hồ Khả Khả vội vàng chạy tới mở cửa.

“Cô Hồ, cô tới rồi ư?”

Hồ Khả Khả cười câu nệ, chỉ đành kiên trì nói: “Dạ, Mục Bình có nhà không ạ?”

Người làm tiếp tục nhiệt tình mời Hồ Khả Khả vào: “Ở đây ở đây, tôi đưa cô tới phòng làm việc làm việc tìm cậu chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.