Người làm đưa Hồ Khả Khả lên tầng, gõ cửa.
“Cậu chủ, Cô Hồ tới tìm cậu.”
Trong phòng làm việc, bỗng chốc không có tiếng đáp lại.
Trong lòng Hồ Khả Khả trầm xuống, xem ra đúng là tự cô cho là đúng.
Đã bốn năm chưa từng liên lạc, Quán Mục Bình sao có thể coi trọng cô như trong quá khứ……
Cô rũ hàng mi, đang muốn chủ động rời đi, cửa phòng làm việc lại đột nhiên mở ra.
Cơ thể lập tức bị dùng sức rơi vào bờ ngực ấm áp, giọng nói Quán Mục Bình dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Khả Khả, đã lâu không gặp.”
Hồ Khả Khả ấm áp trong lòng, đôi mắt ướt át, quay qua ôm thắt lưng Quán Mục Bình: “Đã lâu không gặp.”
Bốn năm không gặp, Quán Mục Bình gần như không thay đổi chút nào, vẫn dịu dàng, khí chất nho nhã như trước, nhưng thêm phần trưởng thành và bình tĩnh hấp dẫn.
Quán Mục Bình buông cô ra, ánh mắt ấm áp nhìn Hồ Khả Khả: “Anh còn nghĩ, đời này em sẽ không để ý tới anh nữa……”
Trong lòng Hồ Khả Khả bỗng thấy áy náy, cắn môi nhỏ giọng nói: “Em tới tìm anh, thật ra là có chuyện cần anh giúp đỡ…… Nhưng nếu anh không tiện, cứ việc từ chối tớ nhé, em cũng biết em như vậy rất có lỗi.”
Dù sao bốn năm không gặp, vừa thấy mặt, cô đã vay anh ta 600 triệu.
Mặc kệ là ai, cũng cảm thấy mất hứng……
“Không sao, anh giúp em.” Quán Mục Bình lại không hề do dự đồng ý: “Dù em cần anh làm gì, anh cũng giúp em.”
Hồ Khả Khả đột nhiên giật mình thất thần, cô thật sự không nghĩ tới, Quán Mục Bình vẫn đối xử với cô như thế……
Cô cảm động, hơn nữa còn áy náy.
Cô cảm thấy cô là vai đê tiện trong vở kịch, khi gặp khó khăn, mới tìm Quán Mục Bình giúp đỡ……
“Khả Khả ……” Quán Mục Bình nâng tay, vuốt hai má hơi lạnh mềm mại của Hồ Khả Khả: “Mấy năm nay, tấm lòng của anh đối với em, chưa bao giờ đổi thay. Lúc em cực khổ tới giúp em, là vinh hạnh của anh bởi vì điều này cũng nói lên rằng, ít nhất em không quên anh.”
Đôi mắt Hồ Khả Khả đỏ lên, suýt chút nữa bật khóc.
“Quán Mục Bình, em không đáng để anh làm vậy.”
Cô đã từng kết hôn, còn sảy thai hai lần, cô căn bản không xứng với Quán Mục Bình ……
Quán Mục Bình ôm cô vào trong ngực, thâm tình nói: “Ở trong lòng em, giá trị của anh……”
Hồ Khả Khả lắc đầu, nói không nên lời.
“Đừng khóc, nói cho anh biết, em cần anh giúp em điều gì.” Quán Mục Bình kéo tay cô, đưa cô vào phòng làm việc.
Hồ Khả Khả ngượng nghịu mở miệng nói: “Em cần tiền, 600triệu……”
Quán Mục Bình kéo ngăn kéo ra, thẳng thừng đưa tập chi phiếu: “Bây giờ anh đưa chi phiếu cho em……”
Hồ Khả Khả sửng sốt: “Anh không hỏi chút xem em cần làm gì, khi nào trả ư?”
Quán Mục Bình cong môi dịu dàng cười: “Anh tin em.”
Anh ta nói rồi, đưa chi phiếu tới.
Hồ Khả Khả vội vàng đứng dậy nhận.
Thân thể mới đứng thẳng, trước mắt đã tối sầm, quay cuồng một trận, cô không hề dự liệu đã hôn mê bất tỉnh……
Khi tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Quán Mục Bình canh giữ bên giường Hồ Khả Khả, thấy cô mở to mắt, vội vàng đỡ cô dậy: “Khả Khả, em cảm thấy thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
Hồ Khả Khả lắc đầu, cô trừ có chút đau bụng bên ngoài, tất cả đều ổn.
“Hôm qua em làm sao vậy?” Cô sao đột nhiên lại ngất xỉu chứ?
“Em thiếu máu nghiêm trọng, hơn nữa mệt nhọc quá độ, bị tuột huyết áp……”
Hóa ra là vậy, Hồ Khả Khả nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới chuyện giải phẫu của mẹ.
“Nguy rồi, bây giờ em phải đến bệnh viện……”
Nói rồi xô xuống giường ngay lập tức, tay lấy di động trong túi, gọi cuộc điện thoại cho mẹ, nói với mẹ đã có đủ tiền, cuộc giải phẫu có thể tiến hành như thường……
Mở khóa màn hình, vài cuộc gọi nhỡ nhảy ra sau đó.
Người gọi nhỡ là người chồng thứ hai của mẹ cô, là người cha kế yên lặng ít lời của cô.
Vì sao ông ấy lại gọi điện thoại cho cô nhiều như vậy?
Hồ Khả Khả nghi ngờ gọi điện thoại lại.
“Chú, làm sao vậy ạ?”
Bên kia điện thoại, giọng người cha kế khàn khán đau thương: “Khả Khả, mẹ con vì không để con đi xung quanh vay tiền, sáng sớm hôm nay, nhảy lầu tự sát rồi……”
Trong đầu Hồ Khả Khả kêu ầm âm, đại não trống rỗng.
“Sao lại vậy ạ? Mẹ…… Sao mẹ lại đột nhiên tự sát?” Cô không thể tin nổi, rõ ràng lúc trước còn khỏe mạnh.
Cha kế lắc đầu nói: “Ba cũng không biết, sáng nay Hồ Ý Nhiên tới tìm cô ấy, cô ấy đột nhiên nhảy lầu……”