Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 12: Chương 12: Cậu, theo đuổi thần tượng à?




Mũi cô bị đâm đến nhức nhối, mở mắt ra, toàn bộ là một mảng đen tối thui. Qua một lát Cố Chiếu mới phản ứng lại, đó là áo thun màu đen của Thẩm Quyết Tinh, không phải cô bị mù.

Bên tai ẩn ẩn có thể nghe thấy tiếng tim đập nhịp nhàng như tiếng trống. Nhiều năm qua Cố Chiếu chưa từng tiếp xúc thân thể thân mật như vậy với một người khác, nhiệt độ cơ thể truyền sang nhất thời làm cô cảm giác vô cùng kỳ diệu.

“Có bị sao không? Không bị gì thì mau đứng dậy đi.”

Cố Chiếu nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, giật mình một cái, tỉnh táo lại liền lộn nhào ra khỏi cái ôm của Thẩm Quyết Tinh.

“Xin lỗi, không... không đè trúng cậu chứ?”

Thẩm Quyết Tinh vừa rồi đột nhiên bị cơn gió nhẹ thổi qua làm cho buồn ngủ, ngã vào sô pha liền ngủ mất, bởi vì anh không bận tâm đến tư thế ngủ nên lúc này cổ có hơi đau nhức. Anh xoa xoa phía sau cổ, nghe được câu hỏi của Cố Chiếu liền liếc mắt nhìn đối phương một cái, cười nhạo nói: “Thân thể cậu như thế mà muốn đè tôi à? Hai người như cậu ép lên cũng chỉ như gãi ngứa thôi, tôi mà “hừ” tiếng nào coi như thua cậu.”

Đàn ông đôi khi thật sự sẽ có những thỏa mãn chiến thắng kỳ lạ ở những lĩnh vực kỳ lạ.

Cố Chiếu không biết nên nói tiếp như thế nào, vừa lúc khóe mắt liếc nhìn trên bàn liền nói: “Cậu cũng chưa ăn cơm sao?”

“Chưa ăn, chờ cậu chờ đến lúc tôi ngủ mất.” Thẩm Quyết Tinh đứng lên, đi đến bàn ăn, “Ăn cơm đi, đồ ăn nguội hết rồi.”

Cả hai mời cơm xong thì ngồi vào chỗ của từng người như mọi khi, như Thẩm Quyết Tinh nói, thức ăn trên bàn đã có chút nguội.

Cố Chiếu vừa ăn vừa quan sát Thẩm Quyết Tinh ở đối diện, tốc độ ăn cơm của anh nhanh hơn mọi ngày, cô nói: “Sau này cậu cứ ăn trước đi, không cần chờ tôi đâu.”

Chén cơm đầy ắp trong tay đối phương chỉ chốc lát đã nhìn thấy đáy chén, có thể thấy được anh thật sự đói bụng. Bọn họ không thân cũng chẳng quen, Thẩm Quyết Tinh ngoài ý muốn bị cách ly chỉ vì đưa cô về nhà, không những phải ngủ trên ghế sô pha mà còn phải nấu cơm, quét tước dọn dẹp vệ sinh cho cô, ngẫm lại cũng có chút thảm. Nếu còn muốn anh nhất định phải chờ cô quay về dùng cơm chung sẽ khiến cô cảm thấy mình giống như kiểu người gia trưởng phong kiến gì đó—— nếu mình chưa động đũa, người khác cũng đừng hòng ăn cơm.

“Cũng không phải đặc biệt chờ cậu.” Thẩm Quyết Tinh nuốt xuống một ngụm đồ ăn, mạnh miệng thật sự, “Chỉ là vừa rồi có việc gấp cần giải quyết mà thôi, tôi làm xong liền muốn nhắm mắt dưỡng thần chốc lát, ai ngờ lại vô tình ngủ mất.”

Cố Chiếu gật gật đầu, hoàn toàn tin tưởng lý do thoái thác của đối phương: “Ừ, không sao là được rồi.”

Cơm nước xong, Cố Chiếu theo thường lệ muốn chui vào trong phòng nhưng lại bị Thẩm Quyết Tinh gọi về.

“Cậu không cần trốn trong phòng làm gì, chỗ này là nhà cậu không phải nhà tôi, tôi còn chưa mất tự nhiên thì cậu mất tự nhiên cái gì?”

Cố Chiếu định nói cô ở một mình sẽ thoải mái hơn, nhưng bắt gặp ánh mắt của Thẩm Quyết Tinh giống như từ chối bất cứ giá nào cũng không chịu thương lượng. Chần chờ một lát, cô đành đi về phía sô pha.

Thẩm Quyết Tinh nhường lại sô pha lớn cho cô, bản thân mình thì ngồi trên sô pha đơn.

Cố Chiếu chưa bao giờ cảm thấy bị gò bó như vậy trong nhà riêng của mình, đầu gối khép lại, hai tay gác trên đầu gối, lẳng lặng nhìn chằm chằm điều khiển từ xa trên bàn trà một lát, cô liếc mắt nhìn Thẩm Quyết Tinh, thấy đối phương không chú ý đến mình bèn cầm lấy điều khiển từ xa mở TV.

Khoảnh khắc âm thanh TV vang lên, Thẩm Quyết Tinh giương mắt nhìn nhìn về phía cô. Cô lập tức ấn giảm âm lượng, ngượng ngùng nói: “Có phải tôi quấy rầy cậu làm việc không, hay là tôi...” Quay trở lại phòng ngủ thì hơn.

“Lực chú ý của tôi không dễ bị phân tâm như vậy, cậu cậu cứ xem của cậu, tôi ở bên này không sao cả.” Thẩm Quyết Tinh nói, tốc độ gõ bàn phím mau lẹ mà uyển chuyển nhẹ nhàng.

Cố Chiếu mới vừa nhấc mông lên một chút đã bất lực ngồi trở về. Mặc dù đối phương nói không sao nhưng cô vẫn chỉnh âm lượng về mức thấp nhất, nhỏ đến mức chỉ có thể miễn cưỡng nghe được tiếng người.

Bình thường cô không quá thích xem phim truyền hình, ngại theo dõi sẽ mệt, cùng lắm là xem một ít show tống nghệ và phim phóng sự. Khi đi làm về cô sẽ đọc sách điện tử, có đôi khi thấy trong nhà quá an tĩnh còn mở TV lên rồi ngồi đọc sách.

Cố Chiếu tùy tiện chọn một chương trình tống nghệ của minh tinh đang hot dạo gần đây, trong lúc nhìn những gương mặt xinh đẹp xuất hiện ở trong TV, đầu óc cô trống rỗng, nhịn không được muốn chú ý đến ngọn nguồn phát ra tiếng gõ phím “lạch cạch” thanh thúy liên tục.

Cho tới bây giờ, cô vẫn cảm thấy có chút không chân thật, cô vậy mà đang ngồi trong phòng khách, cùng xem TV với Thẩm Quyết Tinh.

Điện thoại đặt trên bàn trà rung lên, Cố Chiếu ccầm lên thì thấy là giám đốc Vương tìm mình.

“Tiểu Cố, bác muốn nhờ cháu giúp một việc gấp. Không phải chúng ta mỗi ngày đều phải tải kháng nguyên lên nhóm sao...”

Giám đốc Vương nói ông ấy không rành sử dụng máy tính, muốn nhờ cô hỗ trợ thống kê thông tin kháng nguyên hàng ngày trong trong tiểu khu, xem hộ nào đã tải lên, hộ nào chưa tải lên rồi thúc giục bọn họ mau chóng cập nhật.

“Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bác thấy trong số những tình nguyện viên, Tiểu Cố cháu là thích hợp nhất, trông rất cẩn thận.”

Cố Chiếu rất am hiểu lập bảng biểu, mấy ngày nay ở nhà cũng không có chuyện gì làm, cô lập tức đồng ý.

“Không thành vấn đề, để cháu làm là được.”

Giám đốc Vương mừng rỡ: “Thế thì tốt quá, hai ngày nay vì chuyện thống kê kháng nguyên này mà bác rụng hết tóc. Đợi một chút bác liền gửi danh sách thành viên trong tiểu khu chúng ta sang, thống kê như thế nào tùy cháu, cháu muốn làm kiểu gì cũng được.”

“Vâng, được ạ.”

Sau khi Cố Chiếu kết thúc cuộc đối thoại với giám đốc Vương thì buông di động, nhìn về phía Thẩm Quyết Tinh ở bên cạnh. Cô không biết lúc này mình mở miệng liệu có quấy rầy đối phương hay không, trong lúc do dự, cô liền nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

Thẩm Quyết Tinh dù có tập trung đến mấy cũng khó mà bỏ qua được ánh mắt sáng quắc của cô từ bên kia nhìn sang. Đầu ngón tay anh dừng lại, toàn bộ không gian chỉ còn lại âm thanh mỏng manh từ show tống nghệ trong TV truyền ra.

“Chuyện gì?” Anh giương mắt hỏi.

“Tôi... tôi muốn trở lại phòng một chút... lấy máy tính của mình.” Cố Chiếu thấy ngại ngùng vì đã làm gián đoạn tiết tấu công việc của người khác, muốn nhanh chóng giải thích thật nhanh, nhưng cuối cùng lại vì quá lo lắng mà nói lắp bắp.

Thẩm Quyết Tinh còn tưởng cô có chuyện gì, nhìn cô một lát rồi lại đưa mắt nhìn về màn hình máy tính ở trước mặt.

“Đây là nhà của cậu, cậu có thể ra vào tùy ý.”

Cố Chiếu giống như binh lính cuối cùng cũng nhận được chỉ thị của huấn luyện viên, nghe vậy bèn đứng dậy nhanh chóng vòng qua bàn trà, chạy về phòng mang laptop quay trở ra.

Thống kê kháng nguyên không có gì khó khăn, nhưng lại là việc rất vụn vặt. Cố Chiếu cần kiểm tra từng số nhà một để xem cái nào đã được tải lên và cái nào chưa được tải lên.

Cô cứ làm như vậy xong hết một ngày, Cố Chiếu nghĩ có thể tăng hiệu suất công việc nhanh hơn, liền đi thương lượng với giám đốc Vương, liệu có thể cho mọi người viết số nhà của mình lên trên ảnh chụp kháng nguyên hay không, chỉ cần trực tiếp lục soát hình ảnh là có thể mau chóng thống kê xong, cũng đỡ phải xem lại lịch sử trò chuyện mệt mỏi như vậy.

Giám đốc Vương nghĩ đây là một biện pháp hay nên đã gửi thông báo vào nhóm chat, @mọi người.

Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh.

Những người trẻ tuổi quen với thao tác trên di động thì không nói, nhưng người trung niên và người già không rành sử dụng di động đều gặp khó khăn, không ngừng xin giúp đỡ trong nhóm chat.

07-101: “Làm thế nào để thêm chữ vậy? Tôi làm không được.”

11-401: “Tôi cũng không làm được, tôi trực tiếp nói số phòng cho mấy người không được sao?”

03-202: “Người một nhà phải chụp chung một ảnh hay là chụp riêng ba bức khác nhau vậy? Mỗi bức đều phải thêm chữ vào sao?”

Nếu giám đốc Vương đã giao những việc này cho Cố Chiếu thì cô cũng có nghĩa vụ xử lý tốt những chuyện liên quan. Từng người từng người một, Cố Chiếu cẩn thận mà trả lời những câu hỏi mọi người đưa ra, giằng co như vậy hết một buổi tối.

Đến khi thống kê hết toàn bộ kháng nguyên đang có, thời gian hiển thị trên màn hình máy tính đã đến gần mười hai giờ đêm.

Cố Chiếu kinh ngạc nhảy dựng, đi xem Thẩm Quyết Tinh thì phát hiện đối phương đã tắm rửa xong từ bao giờ, tóc khô một nửa, đang ngồi trên sô pha đơn ở bên kia, một tay chống cằm, một tay kia cầm điều khiển từ xa, đang xem TV...

Trong TV trời mưa thật to, cô gái trẻ dầm mình trong mưa đang cãi nhau với bạn trai. Hai người không màng đến ánh nhìn của người qua đường, đứng trong mưa rống thật to, cô gái còn suýt bị một chiếc xe chạy quá tốc độ đâm phải, may mà được người đàn ông giữ chặt xoay hai vòng, lúc này mới cứu cô ấy khỏi tai ương đổ máu.

“Anh buông tôi ra! Ai cần anh lo, không phải anh không thích tôi sao? Không phải anh chẳng quan tâm chút nào đến sống chết của tôi sao?”

“Em quậy đủ chưa? Tôi nói nhiều như vậy mà em nhất định phải nhớ rõ hai câu này mới được sao?”

“Nếu không thì sao? Anh muốn tôi phải nhớ rõ cái gì? Nhớ rõ anh tàn nhẫn, anh vô tình, anh vô cớ gây rối sao?”

“Em...”

Cố Chiếu mở to mắt nhìn hai người họ anh một lời tôi một ngữ, cuối cùng ôm hôn nhau trong màn mưa. Cô quay sang nhìn Thẩm Quyết Tinh, muốn biết có phải người bên kia không căn bản không xem mà chỉ đúng lúc dừng ở đoạn này hay không.

Nhưng điều khiến cô khiếp sợ chính là, Thẩm Quyết Tinh không chỉ đang xem, mà còn xem đến... rất nhập tâm chứ không hề thất thần như cô nghĩ.

Bài hát kết phim chậm rãi vang lên, thân ảnh của hai nhân vật nam nữ chính dừng ở cảnh ôm hôn trong mưa. Thẩm Quyết Tinh chớp chớp mắt, cảm giác được Cố Chiếu nhìn mình chăm chú, trong lòng thầm nghĩ, lại làm sao vậy, tầm mắt anh nhẹ nhàng dời sang, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt như gặp quỷ của đối thượng.

Thẩm Quyết Tinh tạm dừng một giây, nói: “Tôi có xem phim thần tượng, có vấn đề gì không?”

Cố Chiếu nào dám nói có vấn đề gì, cô vội lắc lắc đầu liên tục: “Cậu... theo đuổi thần tượng à?”

Nam nữ chính trong bộ truyền hình vừa rồi có vẻ khá nổi tiếng mấy năm gần đây, phòng chiếu trong viện dưỡng lão của cô còn chiếu một bộ phim cổ trang khác có sự tham gia của hai người bọn họ.

“Không có theo đuổi.” Thẩm Quyết Tinh nói, “Chỉ là thỉnh thoảng tôi sẽ xem những thứ không cần dùng đến não để thư giãn đầu óc.”

Anh vừa nói như vậy Cố Chiếu liền hiểu. Có đôi khi cô cũng thích đọc một ít truyện ngắn du ký, thú vị nhưng sẽ không tốn quá nhiều chất xám. Không cần tự mình trải nghiệm vẫn có thể cùng chia sẻ những địa điểm thú vị, phong tục hiếm có, còn có văn hóa hoàn toàn khác biệt thông qua những con chữ.

“Tôi... có phải đang quấy rầy cậu nghỉ ngơi không?” Cố Chiếu đóng laptop lại, vội vàng đứng dậy nhường lại “giường” cho đối phương.

“Không có, vốn tôi ngủ cũng muộn.” Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Quyết Tinh vẫn tắt TV.

Đầu óc Cố Chiếu bây giờ toàn là chuyện thống kê kháng nguyên, những việc khác có chút không nghĩ kịp, đến nỗi lúc đi lấy quần áo tắm rửa cô chỉ lấy mỗi nội y, hoàn toàn quên mất áo ngủ.

Sau khi tắm xong, cô xõa mái tóc dài ướt sũng nhìn bộ quần áo bẩn đã ngâm no nước trong chậu rửa mặt, có chút há hốc mồm.

Bình thường khi ở nhà một mình, lúc quên lấy quần áo có thể trần như nhộng đi qua lại trong nhà, nhưng mà bây giờ bên ngoài chính là Thẩm Quyết Tinh...

Mặc dù phòng khách đã tắt đèn tối om, đối phương dường như đã ngủ say nhưng cũng không đủ để cô lấy hết can đảm khỏa thân lao ra khỏi phòng tắm...

Cô ngồi ở trên nắp bồn cầu, buồn rầu nửa ngày, mái tóc vốn ướt nước đã khô gần nửa nhưng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp.

Cuối cùng thật sự hết cách, cô thở dài, đứng dậy xách quần áo trong chậu rửa mặt bắt đầu nghiêm túc chà xát —— thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu thật sự không được thì cứ mặc quần áo ướt đi ra ngoài thôi.

“Đùng đùng đùng!”

Đang lúc Cố Chiếu ra sức giặt quần áo, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị người khác gõ vang. Vì cánh cửa nằm ngay bên cạnh, Cố Chiếu bị âm thanh ngay sát bên tai dọa hoảng sợ, cuống quít nhìn lại, chỉ trông thấy một bóng người mơ hồ sau lớp kính mờ.

“Cố Chiếu, cậu ở trong đó rất lâu rồi, không bị sao chứ?” Ngoài cửa vọng vào tiếng Thẩm Quyết Tinh dò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.