Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 13: Chương 13: Đây không phải là vấn đề tiền bạc




Mấy ngày này bởi vì tác động của hoàn cảnh, Thẩm Quyết Tinh luôn chìm vào giấc ngủ rất chậm, thêm vào đó là áp lực công việc, chất lượng giấc ngủ cũng không thế nào tốt nổi, phần lớn đều là ngủ nông.

Điều này gián tiếp dẫn đến, anh đã sớm nhận thấy sự bất thường của Cố Chiếu.

Bình thường đối phương tắm nhiều nhất là nửa tiếng nhưng hôm nay lại ở trong phòng tắm hơn một giờ chưa ra, hơn nữa còn không có tiếng nước chảy hay tiếng máy sấy tóc.

Trong đầu Thẩm Quyết Tinh hiện lên những tin tức đột ngột phát bệnh rồi ngất xỉu trong phòng tắm, sợ Cố Chiếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm, ra sức đập cửa.

“Cố Chiếu, cậu ở trong đó rất lâu rồi, không bị sao chứ?”

Yên tĩnh một lát, bên trong truyền ra giọng nói hơi hoảng loạn của Cố Chiếu.

“Tôi... Tôi không sao!”

Thẩm Quyết Tinh cách một lớp kính mờ, có thể nhìn thấy Cố Chiếu đứng ở sau cánh cửa, xác nhận cô không bị gì anh cũng yên tâm.

“Cái kia...” Cố Chiếu muốn nói lại thôi.

Thẩm Quyết Tinh chờ nửa ngày không thấy đối nói tiếp, anh nhíu mày mở miệng: “Cái gì?”

“Chính là...”

Đợi nửa ngày Cố Chiếu vẫn chỉ ấp a ấp úng, không nói rõ ràng, Thẩm Quyết Tinh mất hết kiên nhẫn, ngữ khí trở nên cứng rắn: “Nói nhanh.”

Cố Chiếu ở bên kia bị anh dọa một cái, ngược lại nói chuyện trôi chảy.

“Cậu làm ơn vào phòng lấy giúp tôi một bộ đồ ngủ được không? Tôi quên lấy quần áo rồi!”

Thẩm Quyết Tinh nhìn chằm chằm cái bóng Cố Chiếu in trên cửa kính, trầm mặc thật lâu mới hỏi: “... Chỉ vì chuyện này mà một tiếng đồng hồ cậu không ra ngoài?”

Cố Chiếu cũng cảm thấy chuyện này hơi thái quá, nửa ngày mới đáp một chữ “Ừ“.

Thẩm Quyết Tinh nén lại không biết bao nhiêu chữ phun tào trong lòng, trả lời hai chữ.

“Chờ.”

Anh lại bật đèn trên hành lang lần nữa, sống trong nhà Cố Chiếu nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên anh mở cửa phòng ngủ của cô.

Phòng ngủ của Cố Chiếu giống với phong cách tổng thể của ngôi nhà này, gia cụ thoạt nhìn trông hơi cũ, ngoại trừ một cái giường, tủ quần áo, bên dưới TV còn bày một cái bàn làm việc.

Thẩm Quyết Tinh nhanh chóng lục trong ngăn kéo tủ quần áo tìm một bộ đồ ngủ cho Cố Chiếu, đang định mang đến cho đối phương, lúc đi ngang qua bàn làm việc, không cẩn thận liếc mắt một cái, lập tức đứng lại.

Một bức ảnh được ép dưới kính bàn, phía trên có viết một dòng chữ màu đỏ —— ảnh chụp tập thể lớp 3 tốt nghiệp, lớp thứ 20xx của trường trung học số ba, thành phố S.

Ngay trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Thẩm Quyết Tinh nhận được thư thông báo trúng tuyển của trường ở nước ngoài, trước kì nghỉ hè đã đi ra nước ngoài, ảnh tốt nghiệp xong cũng không phải tự mình đi lấy mà là nhờ ba đi lấy. Sau đó, gia đình chuyển nhà lần thứ hai, lúc mẹ anh dọn dẹp lại phòng đã vứt đi rất nhiều đồ đạc linh tinh, có thể đã không cẩn thận nhầm túi tài liệu có ảnh tốt nghiệp thành rác rưởi nên dọn hết sạch, lúc anh về nước có đi tìm vài lần nhưng chưa tìm thấy. Cho nên đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bức ảnh này.

Khi đó mọi người đều rất ngây ngô, hứng ánh nắng mặt trời, vẻ mặt khí phách hăng hái, phảng phất như nắm trọn hết tương lai trong bàn tay.

Thẩm Quyết Tinh nhìn từng khuôn mặt này đến khuôn mặt khác, mau chóng phát hiện ra bản thân thân đứng ở hàng cuối cùng —— khuôn mặt xụ xuống, đôi môi mỏng mím chặt, trông không được vui vẻ cho lắm.

Gần như ngay lập tức anh nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

Xuân hạ giao nhau, chiếc quạt điện trong phòng học chậm rãi thổi. Trường sơ trung đang chụp ảnh tốt nghiệp ở bên ngoài, hầu hết học sinh trong lớp đều đổ ra hành lang xem náo nhiệt. Còn một tháng nữa là thi đại học, bầu không khí học tập ngược lại đã không còn quá căng thẳng.

Thẩm Quyết Tinh không thích xem náo nhiệt, lại ưa mát mẻ, liền chọn ở lại trong lớp, nằm ra bàn học mà ngủ.

Kỳ thật anh cũng không ngủ, lúc nhắm mắt không ngủ quá sâu, cho nên lúc Cố Chiếu gọi anh, giây tiếp theo anh liền mở mắt ra.

“Chuyện gì?”

Khi đó anh đã biết Cố Chiếu thích mình, vì muốn dập tắt tâm tư đó của cô anh đã không còn khách khí nữa, nói chuyện cũng lạnh nhạt hơn nhiều.

Cố Chiếu đứng bên cạnh bàn học, trong tay cầm một cái hộp màu xanh dương, bởi vì giọng điệu không kiên nhẫn của anh, lông mi cô run rẩy, cúi mặt thấp xuống, đôi tay càng khẩn trương khoanh chặt ngay trước người, giống như đang cố hết sức cuộn tròn bản thân lại.

“Nghe nói cậu đã nộp hồ sơ ra nước ngoài học đại học, chúc, chúc mừng cậu...” Dù đã rất nỗ lực khống chế nhưng trong thanh âm phát ra vẫn có chút run rẩy hoảng loạn không dễ phát hiện, “Ba năm qua tôi vẫn luôn được cậu giúp đỡ, thật sự rất cảm ơn cậu. Đây là một món, món quà cảm ơn... Hy vọng cậu có thể nhận lấy.” Nói xong, cô đưa hộp quà hình chữ nhật màu xanh trong tay về hướng Thẩm Quyết Tinh.

Nắp hộp màu xanh dương nhạt và phần đế màu đậm hơn được một dải lụa hoa màu màu vàng cột lại với nhau, đánh giá chiều dài và độ lớn, Thẩm Quyết Tinh đoán bên trong hẳn là một cây bút.

“Tôi không cần.” Anh nhìn chiếc hộp giấy đưa đến trước mặt, không chút nghĩ ngợi mà từ chối.

Vì nắm quá chặt mà đầu ngón tay Cố Chiếu trở nên trắng bệch: “Không phải đồ đắt tiền......”

“Mang về đi, cậu hẳn cũng hiểu rõ đây không phải là vấn đề tiền bạc.”

Cố Chiếu nghe vậy thì thân thể kịch liệt run rẩy, rốt cuộc cũng ngước mặt lên.

“Cái này thực sự... chỉ là để cảm ơn.” Khóe mắt cô đỏ hoe nhưng lại không có nước mắt rơi xuống.

Thẩm Quyết Tinh nhíu mày, cảm thấy hơi hơi bực bội.

“Cậu...”

“Này, hai người đang nói chuyện bí mật gì đó? Đây là gì mà gói đẹp thế?” Hai người đều không phát hiện ra Lục Kỳ đã đến từ lúc nào, cậu ta cũng không xem mình là người ngoài, đi đến liền đoạt lấy hộp quà trong tay Cố Chiếu. Thẩm Quyết Tinh còn chưa lên tiếng đã tự ý mở hộp ra.

Bên trong đúng như Thẩm Quyết Tinh dự đoán, là một cây bút, một cây bút máy màu trắng.

“Yo, đây có phải là tín vật đính ước không vậy?” Lục Kỳ tính cách tùy tiện, miệng không che chắn nên không hề thấy những gì mình nói có vấn đề.

“Trả lại cho cậu ấy.” Lông mày Thẩm Quyết Tinh nhíu chặt hơn.

“Tại sao vậy, người ta đã tặng thì cậu cứ nhận đi, cũng là ý tốt thôi mà.” Đối với những người yêu mến mình, trước giờ Thẩm Quyết Tinh luôn áp dụng sách lược tuyệt không để lại cho đối phương một tia hi vọng nào. Lục Kỳ không giống như vậy, tuổi còn nhỏ đã treo câu “Từ xưa phong lưu đa tài tuấn” ngay đầu môi, gặp nữ sinh nào cũng rất hòa hợp, nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật hải vương trong trường.

Thẩm Quyết Tinh không nói nhảm với cậu ta, đoạt lấy chiếc hộp kia rồi nhét lại vào tay Cố Chiếu.

“Thật ngại quá, tôi quen dùng bút bi hơn.” Anh nói xong trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi lớp học.

Lục Kỳ sờ sờ cái mũi, nhìn Cố Chiếu im lặng như pho tượng, cậu ta nói: “Thôi, cậu liệu xem có thể mang đi trả không, nếu không trả được... cứ tự mình giữ lấy mà dùng đi.” Sau đó cũng đuổi theo Thẩm Quyết Tinh đi ra ngoài.

Bị khúc nhạc đệm nho nhỏ này ảnh hưởng, mãi đến buổi chiều khi bọn họ chụp bức ảnh tốt nghiệp trung học này, khuôn mặt Thẩm Quyết Tinh vẫn trầm xuống.

Không phải anh không hiểu chuyện “thích” này là gì, thiếu niên hoài xuân, tình đậu sơ khai cũng là nhân chi thường tình. Nhưng anh không thể hiểu nổi vì sao Cố Chiếu lại thích mình.

Lúc đó anh thậm chí còn có một loại cảm giác... bị phản bội.

Dời mắt khỏi gương mặt mình, theo bản năng Thẩm Quyết Tinh đi tìm vị trí của chủ nhân của bức ảnh này, Cố Chiếu.

Nữ sinh đứng ở hai hàng đầu tiên, bởi vì dáng người nhỏ nhắn, Cố Chiếu đứng ở rìa của hàng đầu tiên. Vẫn như mọi khi, đuôi ngựa buộc thấp, tóc mái thật dày che trước trán. Ánh mặt trời chiếu khắp những nơi khác, chỉ riêng cô phảng phất như bị mây đen che phủ.

Có lẽ ít nhiều cũng có một phần nguyên nhân là ở anh.

Cố Chiếu đợi một lúc, Thẩm Quyết Tinh liền cầm quần áo lại gõ cửa phòng tắm một lần nữa.

Cô cẩn thận giấu thân thể ở sau cánh cửa, hé ra một khe cửa thật nhỏ, tay chìa ra ngoài.

“Đưa cho tôi...”

Khi quần áo được giao đến tay Cố Chiếu, ngón tay Thẩm Quyết Tinh không thể tránh né mà chạm vào lòng bàn tay cô. Cố Chiếu nhanh chóng rụt tay lại như bị bỏng, hoàn toàn xuất phát từ phản xạ có điều kiện, thuận tay đóng cửa lại. Bởi vì lực quá mạnh, ngay lập tức phát ra một tiếng vang lớn giữa đêm khuya.

“Cảm ơn, cậu, cậu đi nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Quyết Tinh nhướng mày, thu tay không về, nói: “Ừ. Sau này có việc gì... cứ gọi tôi, không cần ngại ngùng làm gì.”

Cố Chiếu đang mặc quần áo liền khựng lại, động tác cài cúc cũng trở nên chậm chạp. Cô nhắm mắt, cơ hồ tuyệt vọng mà thở dài, lặng lẽ không một tiếng động, không để ai ngoài cửa phát hiện.

“Được.”

Kỳ thật, cảm giác “thích” mà Cố Chiếu dành cho Thẩm Quyết Tinh chưa bao giờ là khắc cốt ghi tâm. Cô khao khát anh, sùng bái anh, ái mộ anh, nếu so sánh với loại tình cảm dành cho người mình yêu thì cảm xúc này càng giống với sự cuồng nhiệt của fans hâm mộ dành cho thần tượng hơn.

Cô biết rất rõ Thẩm Quyết Tinh sẽ không chấp nhận mình, vậy nên ở phương diện này cô cũng không có bất kỳ vọng tưởng nào. Sau khi tốt nghiệp, cho dù có QQ của Thẩm Quyết Tinh cô cũng không quấy rầy anh. Bởi vì yêu thích, cho nên càng không muốn tạo thêm gánh nặng cho đối phương.

Bảy năm qua, cô không thể đánh giá phần yêu thích này rốt cuộc đã giảm đi bao nhiêu, nhưng nếu so sánh với khinh khí cầu, chắc nó đã teo tóp đến mức bay không nổi nữa. Mấy năm nay cô vẫn sẽ nhớ tới Thẩm Quyết Tinh, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơi hơi chua xót trong lòng, đã không còn thấy đau nữa.

Lý do chủ yếu cô đồng ý lời mời họp lớp của Sở Viên Nguyên quả thật là vì Thẩm Quyết Tinh. Cô vốn đã quyết định sẽ gặp lại lần cuối, sau đó triệt để mai táng khinh khí cầu trong lòng, đặt một dấu chấm hết cho mối tình đơn phương thuở thiếu thời này.

Nhưng người tính không bằng trời tính... Bây giờ đừng nói là kết thúc, ngay cả khinh khí cầu khô quắt kia, cô cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn nó từ từ phồng lên trở lại, mang theo cái tên Thẩm Quyết Tinh bay lượn trong trong lòng, khiến tâm cô không yên nổi.

Mặc quần áo xong, Cố Chiếu kéo cửa ra, hướng phòng khách tối om, Thẩm Quyết Tinh đã lại ngủ say.

Cô quay về phòng, ngồi xuống bàn đọc sách, tầm mắt chạm vào tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba dưới lớp kính, đầu ngón tay theo thói quen vuốt ve khuôn mặt Thẩm Quyết Tinh.

Giá như cô đủ ưu tú thì tốt rồi, giống như Tống Giảo Mộng, giống như Sở Viên Nguyên, hoặc là giống như Trương Nhã vậy, tự tin phóng khoáng, xinh đẹp thông tuệ. Như thế thì sẽ không đến mức không có lấy một cơ hội được đứng ở bên cạnh Thẩm Quyết Tinh.

Đêm nay Cố Chiếu vào WC tận ba lần nhưng cuối cùng vẫn không đi ra được thứ gì, cái bụng nhỏ trướng đau. Cô nghĩ có lẽ do ở trong phòng tắm hơn một giờ mới bị nhiễm lạnh, kết quả nhìn thấy màu máu trong bồn cầu mới ngộ ra là bà dì mình tới.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bà dì tới cô đều bị đau bụng kinh, có đôi khi các triệu chứng rất nhẹ, cơ hồ không cảm giác được sự khác thường, có đôi khi lại đau đến chết đi sống lại, dù có uống thuốc giảm đau vẫn không ăn thua.

Và thật không may, lần này lại là vế sau. Bao nhiêu năm nay, Cố Chiếu chưa từng đau đến như vậy. Suốt nửa tiếng đồng hồ chờ thuốc giảm đau phát huy tác dụng, sau cổ và sau lưng cô đổ mồ hôi liên tục, đến cả thái dương cũng mướt mồ hôi.

Thuốc giảm đau cuối cùng cũng có hiệu lực, trời đã gần sáng. Mặc dù vẫn là quặn đau từng cơn, nửa người dưới như bị bánh xe cán lên nhưng so với lúc trước vẫn đỡ hơn rất nhiều, Cố Chiếu mệt mỏi đến cực điểm, đến mức dần dần chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã bao lâu, ánh nắng ấm áp tràn vào các khe hở trên rèm cửa, Cố Chiếu ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác có ngườimở cửa phòng mình.

“Đùng” một tiếng, đèn sáng.

Cố Chiếu gắt gao nhắm mắt thật chặt, dùng tay che chắn.

“Đã chiều rồi, cậu vẫn không dậu sao?” Thẩm Quyết Tinh đứng ở cửa, không bước vào trong.

Cố Chiếu vốn tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ 10 giờ 11 giờ, vừa nghe nói trời đã chiều, khiếp sợ đến mức ngồi dậy trên giường.

“Cái gì? Buổi chiều rồi?”

Nàng lập tức lấy di động ra, trước tiên xem xem viện trưởng Phương có tìm mình không, rồi lại xem giám đốc Vương có việc gì không.

“Có phải cậu thấy không khỏe không?” Thẩm Quyết Tinh đánh giá sắc mặt tái nhợt hơn ngày thường của đối phương, dựa vào cạnh cửa hỏi, “Ngày hôm qua bị cảm lạnh?”

Cố Chiếu vừa xem tin nhắn trong nhóm chat vừa trả lời anh, không suy nghĩ liền buột miệng thốt ra: “Không phải, đó chỉ là đau bụng sinh lý bình thường thôi.”

Buổi sáng viện trưởng Phương đã để lại lời nhắn cho Cố Chiếu, bởi vì mấy ngày nay có nhiều ca bệnh mới trong thành phố, sau khi xem xét toàn diện, quyết định thực hiện quản lý khép kín với viện dưỡng lão.

Mấy năm nay vì sức khỏe và sự an toàn của người cao tuổi, viện dưỡng lão đã không ngừng thực hiện quản lý khép kín, Cố Chiếu cũng không thấy ngặc nhiên, liền nhắn trả lời “Con hiểu, ngài vất vả rồi“.

Cư dân trong nhóm chat đã lục tục đăng tải các bức ảnh chụp kháng nguyên từ sáng nhưng số lượng không nhiều lắm. Cố Chiếu @mọi người, đang gõ chữ thúc giục mọi người mau chóng tải anh lên, đột nhiên giọng nói của Thẩm Quyết Tinh vang lên ngay bên cạnh.

“Tôi để nước nóng ở đây cho cậu.”

Cố Chiếu sợ tới mức thiếu chút nữa đã ném điện thoại đi, nhìn sang bên cạnh vừa lúc nhìn thấy Thẩm Quyết Tinh đặt một ly thủy tinh đựng đầy nước lên trên tủ đầu giường của cô, ly nước trong suốt còn tỏa hơi ấm.

Thế mà vừa nãy cô quên mất sự tồn tại của Thẩm Quyết Tinh...

“Cảm... cảm ơn.” Cô ngửa đầu nói cảm ơn.

Thẩm Quyết Tinh rũ mắt nhìn cô, thấy màn hình di động nhảy ra tin nhắn liên tục bèn nói: “Cơ thể không khỏe thì tiếp tục nghỉ ngơi đi, chuyện công việc để xử lý sau cũng được.”

Cố Chiếu lắc lắc đầu: “Không được, cái này hôm nay phải chuẩn bị cho xong.”

Thị lực của Thẩm Quyết Tinh rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tin nhắn liên tục trôi lên từ nhóm wechat của tiểu khu, anh hỏi: “Là công việc của tình nguyện viên sao?”

Hôm qua anh nhìn thấy Cố Chiếu bận rộn một bên, ít nhiều cũng suy đoán được.

“Đúng vậy...” Lúc sau, Cố Chiếu thuật lại đơn giản nội dung công việc giám đốc Vương phân công cho mình.

Thẩm Quyết Tinh an tĩnh nghe, xong rồi hỏi cô làm thống kê như thế nào.

Cố Chiếu không hiểu lí do anh hỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn nói cho anh.

“Dùng máy tính để lập bảng biểu thống kê.”

“Cậu làm như vậy hiệu suất quá thấp.” Thẩm Quyết Tinh nói, “Cậu kéo tôi vào nhóm chat đi, hôm nay tôi làm thống kê, cậu cứ việc nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.