Lúc sinh nhật tám tuổi, chỉ vì một cú điện thoại, anh mất đi mẹ, cũng mất đi ánh sáng.
Lúc sinh nhật mười tuổi, anh gặp được cô, mỗi ngày cô đều đến chơi cùng anh, nói với anh cô thích như vậy, mãi cho đến một ngày cô hỏi: Anh thích em có được không?
Lúc mười lăm tuổi, anh phải rời khỏi cô để đến một nơi xa, cô hỏi anh: Em chờ anh có được không?
Lúc hai mươi tám tuổi, anh gặp lại cô thế nhưng bên cô đã có một người khác.
Ngày cô đính hôn, anh phải nhập viện, cô mặc áo cưới chạy đến trước giường bệnh của anh, chảy nước mắt nói: Anh là người mù thì đã sao? Thì đã sao chứ?!
Lúc tám tuổi, cô gặp anh, anh lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhưng xung quanh tràn ngập sự đau thương, mỗi ngày cô đều đi theo anh, nói cho anh biết cô rất thích như vậy, nhưng thấy anh hình như không thích, vì vậy cô hỏi: Anh thích em có được không? Anh nói: Không được!
Lúc mười lăm tuổi, anh phải rời khỏi cô để đi đến một nơi xa, cô hỏi anh: Em chờ anh có được không? Anh nói: Không được!
Lúc hai mươi ba tuổi, cô đợi anh mười năm, cũng không nghe được tin tức nào từ anh, nhưng vẫn không cam lòng mặc dù anh đã nói không cần đợi.
Lúc hai mươi sáu tuổi, thật sự có thể gặp lại anh một lần nữa, nhưng lại không biết làm thế nào.
Ngày cô đính hôn, nghe anh phải nhập viện, cô mặc áo cưới chạy đến trước giường bệnh của anh, chảy nước mắt nói: Anh là người mù thì đã sao? Thì đã sao chứ?!
Thế nhưng hợp rồi tan, anh cứ sợ làm ủy khuất cô, cô lại ngày càng không hiểu anh...
Cô nghĩ mình nên từ bỏ, anh lại không muốn buông tay.
Mà cô thật sự có thể cùng anh nắm tay, đi đến cuối đời sao?!