Trước năm tám tuổi, Tần Tử Hiên luôn được cả nhà cho rằng anh là ngôi sao may mắn, từ lúc sinh ra, không biết như thế nào mà ba của anh mỗi khi vận khí cũng bình thường đột nhiên tài vận ập vào, làm ăn phát triển không ngừng, từ nhà lầu dọn đến ở biệt thự, xe thì ngày càng mắc, ngày càng nhiều, ba liên tiếp được các tạp chí đưa tin, tần suất xuất hiện ngày càng nhiều, số lần về nhà ngày càng ít. . .
Tần Tử Hiên cảm thấy mình rất hạnh phúc, từ nhỏ liền thừa kế sự thông minh của ba, dung mạo xinh đẹp của mẹ, đối với Tần Tử Hiên mà nói, dường như cái gì cũng không thiếu, mọi thứ đều có rất dễ dàng. Chỉ cần Tần Tử Hiên muốn, ba mẹ liền đưa đến trước mặt anh, chỉ cần việc Tần Tử Hiên muốn làm, cho dù chỉ cố gắng một chút anh liền có thể làm được tốt
nhất.
Trong trường học, từ nhỏ đến lớn, lớp trưởng, tay kéo cờ, tất cả những vinh dự đều thuộc về Tần Tử Hiên, Tần Tử Hiên tồn tại như là ánh sáng mặt trời,
thầy cô yêu thích, bạn học ngưỡng mộ. . .
Cho dù ba có bận rộn đến đâu, chỉ cần Tần Tử Hiên lên tiếng, ông vẫn sẽ buông xuống tất cả công việc chạy tới bên cạnh con trai bảo bối. Khiến cho mẹ luôn luôn mang theo nụ cười dịu dàng, cưng chìu nói: “Tử Hiên của chúng ta là xuất sắc nhất!”
Tần Tử Hiên vẫn cho đây là nhân
sinh của mình. . .
Mãi cho đến năm sinh nhật tám tuổi, mẹ lái xe chở Tần Tử Hiên đi ra ngoài mua bánh sinh nhật, bầu trời mưa lất phất, trong xe mẹ cố ý chọn bài hát nhẹ nhàng “Sinh nhật vui vẻ”, khóe miệng lộ vẻ ôn nhu mỉm cười, nói “Tử Hiên của chúng ta lại lớn thêm một tuổi.”
Sau đó điện thoại mẹ nó vang lên, mẹ không nói gì, chỉ là Tử Hiên phát hiện nụ cười của mẹ ngưng lại, rồi mẹ hạ mắt nhìn vào cơn mưa, điện thoại rơi
trong xe, dường như mẹ không phát hiện, xe vẫn còn đang chạy, đằng trước đột nhiên có một chiếc xe tải xông đến, chiếc xe BMWs màu trắng tông vào chiếc xe tải. Thời khắc cuối cùng, Tần Tử Hiên chỉ biết là mẹ ôm mình trong
ngực, đợi lúc Tần Tử Hiên tỉnh lại, bất luận có la lên như thế nào, thét lên tới khàn giọng, cũng không còn nghe mẹ nó đáp lại nữa.
Ngày đó Tần Tử Hiên mất đi mẹ, đồng thời cũng mất đi ánh sáng, hai mắt do tai nạn xe đã không nhìn thấy được nữa. . .
Chuyện cũ đơn giản cũng chỉ vậy, cô thư ký trẻ ái mộ ông chủ ưu tú của xí nghiệp, nhiều lần tình cảm mãnh liệt qua đi, cô thư ký trẻ cãi nhau ầm ĩ muốn người yêu của mình ly hôn, thừa dịp người đàn ông đó làm rơi điện thoại trong phòng, trực tiếp gọi điện,
chỉ nói: “Tôi có đứa con của anh ta, chị có thể tác thành cho chúng tôi không?”
Nghe xong điện thoại đó, người vợ cảm thấy lòng mình lạnh đi từng chút, nước mắt không tự chủ được rơi xuống, vợ chồng yêu nhau nhiều năm, cùng trải qua nhiều sóng gió, lại vẫn không thể nào tránh được phản bội, quả nhiên thật sự là không có thiên trường địa cửu. . .
Người vợ cảm thấy trong lòng trống không, trong đầu cũng tê liệt, lái xe một cách máy móc, lúc nghe tiếng kèn của xe tải đối diện, người vợ bỗng nhớ tới con mình, con trai mình yêu nhất, trong phút cuối cùng chỉ muốn bảo vệ con của mình. . .
Ngày đó, người đàn ông mất đi vợ, đứa con trai mình yêu nhất mất đi ánh sáng, một bạt tay hung hăng đánh xuống mặt của cô thư ký, lúc này mới biết đứa con gì đó đều là giả, thế nhưng vợ mình không thể nào về được, đôi mắt của con trai cũng không
thể nào thấy được ánh sáng, hối hận nhiều đến mấy cũng đã trễ rồi. . .
Năm ấy Tần Tử Hiên tám tuổi, một đêm lớn lên, trong lòng đã có chút già đi, chợt phát hiện thật ra mình cũng không thể mang may mắn gì, mà tất cả hạnh
phúc trước đây cũng chỉ là một trò đùa.
Sau tai nạn xe, Tần gia dời đến một thành phố mới, người ba mất đi vợ kia cũng không dám cầu xin tha thứ, chỉ mong muốn con mình có thể bắt đầu một cuộc sống mới, thế nhưng Tần Tử Hiên ngoại trừ khi tỉnh sau tai nạn kia gọi mẹ thì cũng không còn nói bất cứ câu nào nữa. . .