Editor: Mèo ™
Vốn cho là học cùng trường với Hạ Du Du thì có thể ở bên cạnh cô bé nhiều hơn, nhưng Tần Tử Hiên lại cảm thấy Hạ Du Du càng ngày càng cách xa mình hơn. Trước kia, mỗi ngày Hạ Du Du đều sẽ đến biệt thự nhà họ Tần cùng chơi đùa với Tần Tử Hiên, nhưng bây giờ bởi vì ngày ngày có thể gặp mặt ở trường, nên Hạ Du Du ngược lại không hề đến nữa, thỉnh thoảng có tới, thì cũng đều đi cùng với Trương Quân Hạo. Hơn nữa, Hạ Du Du và Trương Quân Hạo đều đi học bằng xe đạp nên Tần Tử Hiên cũng không đi cùng được.
Trong trường, Hạ Du Du là một cô bé đáng yêu điển hình, nên nhân duyên đặc biệt tốt.
Luôn nghe được các bạn trong lớp gọi: “Du Du, mau đến xem kẹp tóc mình mới mua này.”
“Du Du, xem giúp mình bài tập này phải giải như thế nào với.”
“Du Du, chúng ta cùng ra sân chơi đi.”
“Du Du...”
Các giáo viên cũng rất thích Hạ Du Du. “Du Du, bảo các bạn xuống sân chuẩn bị chào cờ nào.”
“Du Du, mang bài tập vẽ của các bạn đến văn phòng giúp cô nhé.”
“Du Du, cô dạy nhạc bảo cậu đến văn phòng cô một lát đấy.”
“Du Du...”
Cho nên mặc dù Hạ Du Du đã dành thời gian ở bên cạnh Tần Tử Hiên, nhưng giờ học trong lớp vốn ngắn ngủi, còn có nhiều người gọi tới gọi lui như vậy, cô lại muốn ra sân xem Trương Quân Hạo đá cầu, còn phải làm báo tường với Trương Quân Hạo, vân vân và mây mây...
Cho nên cô và Tần Tử Hiên rất ít có cơ hội được ở riêng với nhau, thường thường chưa nói được mấy câu đã bị những chuyện khác xen ngang mất.
Mà Trương Quân Hạo ở trong trường cũng nổi tiếng không kém Hạ Du Du, thông minh đẹp trai, nhân phẩm học vấn đều rất ưu tú, rất nhiệt tình thân thiết với mọi người, rất giống với Tần Tử Hiên lúc trước.
Trong suy nghĩ của thầy cô và các bạn, Trương Quân Hạo và Hạ Du Du là một đôi kim đồng ngọc nữ điển hình. Nhà ở gần nhau, mỗi sáng cùng đi học, học cùng lớp, ngồi cùng bàn, một người là lớp trưởng một người là lớp phó, khi chào cờ thì cùng nhau kéo cờ, cùng nhau làm người dẫn chương trình trong các buổi lễ trường, cùng nhau tham gia các cuộc thi lớn nhỏ trong và ngoài trường, cùng nhau đoạt giải, cùng tranh nhau vị trí đứng đầu, cái tên Hạ Du Du luôn gắn liền với Trương Quân Hạo . . . . .
Từ khi Tần Tử Hiên xuất hiện, cũng không có thay đổi gì lớn, việc duy nhất thay đổi chính là, trước kia học sinh đứng nhất trong mỗi cuộc thi hoặc là Trương Quân Hạo hoặc là Hạ Du Du, còn bây giờ vị trí hạng nhất luôn luôn là Tần Tử Hiên.
Mặc dù Tần Tử Hiên là người mù, nhưng ba Tần vung tiền như rác, tìm rất nhiều tài liệu bằng chữ nổi về cho Tần Tử Hiên. Mỗi lần thi đều sẽ có giáo viên dạy chữ nổi chuyên nghiệp từ những trường học nổi tiếng đến chấm bài thi. Tần Tử Hiên luôn đạt điểm tuyệt đối đã khiến các thầy cô giáo trong trường vừa kinh ngạc cũng vừa thầm tiếc thay cho cậu.
Nhưng ở trong trường, Tần Tử Hiên cũng không được nhiều người mến lắm, trẻ nhỏ đều rất đơn thuần, sẽ dể dàng thích một người, cũng sẽ dễ dàng ghét một người.
Trương Quân Hạo và Hạ Du Du không những là học sinh ưu tú mà tính tình cũng vui vẻ nhiệt tình, lại rất hoà đồng với tất cả mọi người, cho nên ai ai cũng yêu mến, thậm chí là sùng bái hai người họ.
Nhưng Tần Tử Hiên tuy có vẻ ngoài ưa nhìn và thành tích luôn nổi trội, nhưng cậu không tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào, ngoài Hạ Du Du ra thì không nói chuyện trao đổi với bất cứ ai, cũng không nhận bất kì sự giúp đỡ từ người nào khác, cậu luôn dùng vẻ mặt lạnh nhạt đối đãi với mọi người xung quanh, mỗi ngày đều có xe riêng đưa đón, ở trong trường thì được đối xử đặc biệt, vì vậy có người đồng tình với cậu, có người đố kị ghen ghét cậu, thậm chí còn có người cố tình cô lập cậu.
Tần Tử Hiên vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, khiến cho đám trẻ con có lòng dạ xấu xa kia ngày càng ghen ghét, vì vậy Tần Tử Hiên thường xuyên phát hiện sách chữ nổi của mình bị ai đó đổi thành sách bình thường, gậy dò đường bị ném ở đâu đó không tìm ra được, lúc vào nhà vệ sinh thì bị ai đó “vô ý” làm ướt sàn nhà khiến cậu trượt ngã, lúc lên cầu thang có ai đó “không cẩn thận” va mạnh vào khiến cậu mất thăng bằng té xuống . . . . .
Nhưng Tần Tử Hiên vẫn lạnh lùng bình thản như cũ, dường như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cậu, nhưng cậu luôn đặt gậy dò đường gần trong tầm trong tay mình, hạn chế đến nhà vệ sinh, cũng không ra khỏi phòng học . . . . .
Những việc này Hạ Du Du không biết, bởi vì Tần Tử Hiên không nói, Trương Quân Hạo cũng không nói, những bạn học khác nhận thấy được Hạ Du Du đối xử đặc biệt tốt với Tần Tử Hiên cũng không dám nói.
Trong lòng Hạ Du Du, Tần Tử Hiên là một người vô cùng đặc biệt, dù cho anh suốt ngày bình thản chán ngắt, nhưng thật ra anh thuộc tuýp người dễ mềm lòng, cho nên Hạ Du Du ngày càng thích Tần Tử Hiên hơn, nên cô cũng tự nghiễm nhiên cho rằng chỉ là mọi người tạm thời vẫn chưa quen biết hiểu rõ Tần Tử Hiên nên mới như vậy, về sau nhất định sẽ dần dần thích Tần Tử Hiên cho xem.
Cho đến một hôm, vào tiết tự học đầu giờ, trước đó Tần Tử Hiên bị cảm, uống thuốc vào nên ngủ quên mất, lúc tới trường thì những bạn học khác đều đã có mặt, Hạ Du Du và Trương Quân Hạo thì bị thầy giáo gọi đến văn phòng lấy sách bài tập phụ đạo về phát cho các bạn.
Một bạn nam tên Lý Cường, là học sinh cá biệt của lớp, cố ý đứng ngăn trước cửa phòng học khiến Tần Tử Hiên va phải, sau đó bắt Tần Tử Hiên phải xin lỗi mình. Tần Tử Hiên làm ngơ như không, không thèm nhúc nhích, không chối cãi cũng không xin lỗi, hai bên giằng co một lúc lâu, các bạn khác trong lớp thấy có chuyện xảy ra thì bắt đầu ồn ào lên, Lý Cường có vẻ bị quê, nhưng nghe nói thầy giáo sắp đến nên đành cố vớt vác lại mặt mũi: “Thôi, không thèm so đo với một đứa mù, mù rồi thì sao mà thấy đường được.”
Những bạn học có mặt ở đó đều cười ầm lên, Tần Tử Hiên vẫn lạnh lùng không nói gì.
Lý Cường xoay người chuẩn bị trở về chỗ của mình, miệng vẫn còn lẩm bẩm một câu: “Đồ không có mẹ dạy thì là không biết lễ phép là gì.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Tử Hiên liền thay đổi, ném gậy dò đường sang bên cạnh, một tay bắt được Lý Cường, mạnh mẽ giáng thẳng một quyền vào mặt, Lý Cường bị ăn một đấm bất ngờ, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, đang định xoay người chạy, lại bị Tần Tử Hiên túm chặt, Lý Cường vùng vẫy nhưng vẫn không thoát được, sau một hồi luống cuống mới nhận ra người trước mặt mình chỉ là một tên mù, dứt khoác xông vào đánh nhau với Tần Tử Hiên.
Cuối cùng Tần Tử Hiên vì không nhìn thấy mà thua thiệt, lúc các bạn học cuống quít đi gọi thầy giáo tới, Hạ Du Du cũng chạy theo, tới nơi thì thấy Tần Tử Hiên đang nằm trên đất, mặt mày tím bầm, Lý Cường đang đứng một bên cũng chật vật không thua gì Tần Tử Hiên.
Hạ Du Du nhanh chóng tiến lên, vừa đỡ Tần Tử Hiên lên vừa gọi: “Tử Hiên, anh sao rồi? Không sao chứ? QH mau tới giúp một tay đi.”
Nhưng Tần Tử Hiên lại gạt tay Hạ Du Du ra, từ từ khó khăn đứng dậy.
Lý Cường đứng một bên lớn tiếng tố cáo với thầy giáo: “Thầy, là Tần Tử Hiên đánh em trước, các bạn khác đều nhìn thấy! Chính nó là người mù không thấy đường, đã đụng vào em còn dám ra tay đánh người. Một đứa mù không có mẹ thì có gì mà lên mặt!”
Tần Tử Hiên đang muốn xông lên nữa, lại nghe một tiếng “Chát!” vang lên, sau đó các bạn nữ cùng nhau la lên, thầy giáo cũng tức giận lớn tiếng: “Hạ Du Du, em làm gì vậy? Lập tức xin lỗi bạn nhanh lên!”
Giọng Hạ Du Du cũng vang lên: “Thầy, Lý Cường mới là người phải xin lỗi, em không có lỗi gì hết. Người mù thì đã sao? Người mù có thua kém gì người bình thường không? Tại sao lại khi dễ người khác như vậy? Tại sao?”
Sau đó Tần Tử Hiên cảm giác được bàn tay mình được Hạ Du Du nắm chặt lấy: “Tử Hiên, chúng ta đi!”
Đó là lần đầu tiên Hạ Du Du đánh người, cũng là lần đầu tiên Hạ Du Du cúp học ngay trước mặt thầy giáo, nhưng cô lại không thèm để ý đến những điều đó, chỉ nắm chặt lấy tay Tần Tử Hiên, đi thẳng ra cổng trường. Sau đó, “Oa” một tiếng khóc lên, vừa khóc vừa nói: “Em xin lỗi, Tử Hiên, xin lỗi, em không biết bọn họ lại khi dễ anh như vậy! Đều tại em không tốt, bắt anh phải đi học cho bằng được, về sau nhất định em sẽ không để bất cứ ai khi dễ anh nữa đâu!”
Đến khi khóc mệt rồi, Hạ Du Du mới kéo Tần Tử Hiên ngồi xuống bên vệ đường, lại không yên lòng nắm chặt tay anh không buông, không ngừng hỏi: “Tử Hiên, anh có đau không? Tử Hiên, anh có sao không?”
Tần Tử Hiên vẫn luôn im lặng dựa vào lồng ngực ấm áp của cô, đột nhiên rơi lệ, sau đó, bên dòng đường xe cộ tấp nập bắt đầu kể về tai nạn giao thông năm sinh nhật tám tuổi kia, kể đến việc anh thấy mẹ khóc khi nghe điện thoại, kể đến việc cuối cùng mà mẹ làm là ôm chặt anh vào lồng ngực mình để bảo vệ anh . . . . .
Thật ra thì Hạ Du Du cũng không hoàn toàn hiểu được những tổn thương mà Tần Tử Hiên đã phải chịu, nhưng cô biết Tần Tử Hiên đã từng nhìn thấy ánh sáng, Tần Tử Hiên đã mất đi người mẹ yêu quý nhất, Tần Tử Hiên rất đau rất đau. . . . .
Hạ Du Du cũng bắt đầu cảm thấy đau lòng, đau đến không thốt nên lời, chỉ có thể ôm Tần Tử Hiên càng chặt hơn, cùng khóc theo anh . . . . .
Khi mặt trời xuống núi, Trương Quân Hạo là người đầu tiên tìm thấy hai người, thấy bọn họ đang im lặng ngồi bên nhau, Hạ Du Du dịu dàng dựa vào vai Tần Tử Hiên, mặt lấm lem nước mắt, đã ngủ thiếp đi từ lúc nào . . . . .
Hết chương 6