Editor: Mèo ™
Từ khi chào đời, người phụ nữ tôi nhìn thấy đầu tiên là mẹ, người thứ hai là Hạ Du Du.
Hạ Du Du ra đời sau tôi khoảng hai tiếng đồng hồ, mẹ của cô ấy nằm ở phòng bệnh bên cạnh phòng của mẹ tôi, ba tôi và ba Du Du cùng bày mưu tính kế, sắp xếp buổi gặp mặt đầu tiên cho tôi và Du Du.
Nghe nói lúc tôi và Du Du vừa nhìn thấy nhau liền cười rất vui vẻ, nghe nói lúc đó hai ông ba bình thường nghiêm túc chững chạc lại vui mừng không thôi, dĩ nhiên đây đều là nghe nói, thật ra tôi không tin lắm chuyện trẻ con vừa sinh ra đã biết cười, nói gì đến việc tâm ý tương thông cùng nhìn nhau cười nữa.
Nhưng tôi lại tin rằng, tôi và Du Du sẽ làm bạn bè thân thiết với nhau cho đến suốt đời . . .
Gia đình Hạ Du Du và gia đình tôi rất thân thiết với nhau. Từ khi còn nhỏ, từ miệng người lớn, tôi đã biết mình là một cậu bé đẹp trai, mà Du Du cũng được khen là một cô công chúa nhỏ đáng yêu, hai chúng tôi ở bên cạnh nhau thường được gọi là đôi kim đồng ngọc nữ.
Người lớn trong nhà thích Du Du còn hơn cả tôi, nhưng tôi cảm thấy chuyện đó lại rất bình thường, bởi vì tôi cũng rất rất thích Du Du.
Tôi thông minh, nhưng không thường để tâm vào chuyện học tập lắm, Du Du cũng rất thông minh, hơn nữa ba mẹ Du Du cũng quản giáo rất nghiêm, Du Du chính là một cô bé ưu tú về mọi mặt, là “con nhà người ta” trong truyền thuyết. Ba mẹ chưa bao giờ ép buộc tôi về chuyện học, chỉ nói với tôi rằng: “Một người thua kém Du Du thì không thể làm bạn trai của Du Du được đâu.”
Vì vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là cố gắng hết mình. Du Du học, tôi cũng học, Du Du không học tôi vẫn học, tôi luôn là người tranh vị trí hạng nhất với Du Du, bởi vì ba mẹ nói, chỉ có như vậy mới có thể xứng đôi với Du Du.
Lúc còn nhỏ, tôi không biết thanh mai trúc mã là gì, không biết yêu là gì, nhưng tôi biết rõ mình rất thích Hạ Du Du, thích gương mặt xinh đẹp đáng yêu của Du Du, thích nụ cười hồn nhiên toả nắng của Du Du, thích cùng nằm trên cỏ phơi nắng với Du Du, thích những lúc Du Du đi theo phía sau mình như một chiếc đuôi nhỏ, thích giọng nói ngọt ngào êm tai khi gọi “Quân Hạo, Quân Hạo” của Du Du, thích đến trường với Du Du mỗi buổi sáng, thích những khoảnh khắc cùng làm báo tường, cùng nhận thưởng, cùng làm người dẫn chương trình với Du Du. . . . Thích nghe Du Du nói tôi là người bạn thân thiết nhất của cô ấy, thích mọi người gắn liền tên của mình với Hạ Du Du . . . .
Tôi nghĩ tôi sẽ mãi thích Du Du như vậy, càng ngày càng thích Hạ Du Du hơn, tôi nghĩ Du Du cũng như thế . . . .
Nhưng đột nhiên có một ngày, Hạ Du Du luôn ngây thơ hồn nhiên, luôn tươi cười vui vẻ lại bắt đầu ngẩn ngơ, bắt đầu than thở, tôi cũng bắt đầu hoài nghi đến việc lần đầu tiên Hạ Du Du có bí mật mà tôi không hề biết.
Cho đến khi một cậu bé mặc bộ quần áo đen, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đẹp trai khiến người khác ganh tị im lặng đứng trên bục giảng, cả gương mặt Hạ Du Du sáng bừng lên, cả người đều toả ra sự vui sướng, thậm chí còn muốn rời khỏi tôi để ngồi cùng bàn với cậu ta, trực giác nói cho tôi biết, đây chính là bí mật của Hạ Du Du, vì vậy tôi không kịp suy nghĩ gì mà đứng bật dậy, phá tan mong muốn của Hạ Du Du.
Mặc dù làm cho Du Du tức giận, nhưng ngay sau đó tôi liền ra sức dụ dỗ cô ấy, vừa nhìn thấy vẻ mặt của học sinh mới tên là Tần Tử Hiên kia càng lạnh lùng hơn, trong lòng lại thấy vui vẻ không thôi.
Lúc tan học, cuối cùng Du Du cũng chọn đi xe đạp về nhà với tôi, đó là lần đầu tiên tôi thấy vô cùng biết ơn vì quyết định sáng suốt của ba mẹ hai bên khi không cho xe đưa đón chúng tôi đi học mỗi ngày, từ đó về sau, tôi đều cảm thấy việc cùng nhau đạp xe đi học với Du Du là chuyện vui sướng nhất . . . . .
Cũng từ đó về sau, tôi luôn vô tình hay cố ý ngăn cản việc Du Du có thời gian ở bên cạnh Tần Tử Hiên, luôn cố tình hay vô ý khiến Tần Tử Hiên chứng kiến tôi và Du Du thân mật với nhau. Khi biết chuyện có người có ý xấu gây khó dễ cho Tần Tử Hiên, tôi cũng lựa chọn làm lơ như không thấy, dù tôi biết rõ một cậu bé ngoan thì không nên làm vậy, nhưng việc gì tôi phải làm một cậu bé ngoan chứ? Tôi làm bé ngoan chỉ vì muốn xứng đôi với Hạ Du Du thôi.
Nhưng Hạ Du Du – Một học sinh ngoan ngoãn, ưu tú về mọi mặt chỉ vì một chuyện nhỏ của Tần Tử Hiên mà đánh bạn cùng lớp trước mặt thầy giáo, còn lôi kéo Tần Tử Hiên cúp học, một Hạ Du Du bất chấp tất cả, không sợ hãi điều chi như vậy lại khiến tôi bắt đầu hoảng hốt. . . . . .
Chờ mọi người lấy lại tinh thần, hai người họ đã đi xa rồi.
Du Du bất chấp quy định của trường học, khiến mọi người ai nấy đều bàng hoàng sửng sốt, cuối cùng tôi không dám ăn không dám uống lo lắng tìm kiếm khắp nơi, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì.
Nhưng khi tôi tìm thấy bọn họ, gương mặt đầy nước mắt của Hạ Du Du đã mãi in sâu trong lòng tôi, cô ôm Tần Tử Hiên thật chặt, mà Tần Tử Hiên luôn lạnh lùng lại có vẻ mặt dịu dàng như thế, tôi nhìn hai bóng dáng thân thiết dựa sát vào nhau kia, bắt đầu sợ hãi một ngày nào đó Hạ Du Du sẽ vứt bỏ mình . . . . . .