(161)
Bị cốc một cái, Trịnh Mỹ Châu nhăn mặt nhìn Bạch Hạo Vân. Cô đang cố gắng giữ bình tĩnh không xông lên đánh cho cái ông anh trai này của mình một trận, suốt ngày đánh cô là tài. Hơn nữa, cô cũng không muốn mất hết hình tượng khi đang đứng ở trước mặt chị dâu của mình đâu.
Tư Mộc hơi tò mò quay sang hỏi Bạch Hạo Vân. Cô cũng muốn biết lời của Trịnh Mỹ Châu nói có phải là sự thật hay không?
“Bạch Hạo Vân, anh muốn trở về Bạch thị làm việc à?”
“Ừ!”
Bạch Hạo Vân gật đầu một cái, Tư Mộc lại tiếp tục hỏi anh.
“Tại sao chứ?”
Bạch Hạo Vân đưa tay xoa đầu người con gái ngây ngô, đang cực kỳ tò mò ở trước mặt của mình đây.
“Được rồi, đến lúc thích hợp, anh sẽ nói cho em biết sau. Giờ em mau ăn đi, không phải em đói bụng hay sao?”
Tư Mộc bĩu môi, cúi xuống ăn. Trịnh Mỹ Châu thấy thế liền vỗ tay lên vai của Tư Mộc, để cho cô ngẩng đầu lên. Trịnh Mỹ Châu nói với Tư Mộc, giọng nói nửa đùa nửa thật.
“Chị dâu, chị đừng có để anh em bắt nạt như vậy chứ! Chị phải cứng rắn lên, phải cho anh Bạch thấy rằng, nhà là phải có nóc!”
Trịnh Mỹ Châu vừa nói cô vừa liếc xéo Bạch Hạo Vân một cái. Bắt nạt chị dâu cô à, cho dù Bạch Hạo Vân có là anh trai của cô thì cũng không có được đâu nhá. Bạch Hạo Vân thật sự cảm thấy hối hận khi cứ để Trịnh Mỹ Châu dính lấy Tư Mộc như thế này, lỡ mai này đứa em gái kia của anh dạy hư “cô vợ nhỏ” của anh thì sao chứ.
Khuôn mặt của Tư Mộc đỏ rần lên như đang xấu hổ. Cô mấp máy môi, khó xử nói chuyện với Trịnh Mỹ Châu.
“Trịnh tiểu thư à, cô có thể đừng gọi tôi là chị dâu được không? Tôi thật sự không phải chị dâu của cô đâu!”
“Ai Ya, chị cứ đùa, chị không phải chị dâu của em thì là ai cơ chứ? Không phải hai người cũng đã xảy ra quan hệ nam nữ rồi hay sao, dù sao cũng phải gọi, vậy thì bây giờ gọi trước cũng được mà! Còn nữa, chị gọi em là Mỹ Châu được rồi, đừng có khách sáo như thế nữa chứ. Chúng ta cứ coi nhau như là chị em tốt là được.”
Tư Mộc thật sự bất lực! Cô với Bạch Hạo Vân thật không phải là cái quan hệ như Trịnh Mỹ Châu tưởng tượng đâu mà! Làm chị em tốt thì có thể, chứ làm chị dâu của Trịnh Mỹ Châu thì hơi... Tuy người mà Bạch Hạo Vân thích không phải là Trịnh Mỹ Châu, nhưng chắc chắn đó là một người con gái vuột trội hơn cô rất nhiều. Tuy là hai người có phát sinh quan hệ nhưng tình cảm giữa hai người vẫn chưa xác định được rõ vẻ, vì thế, Tư Mộc cũng không dám nghĩ viển vông quá nhiều, để rồi thất vọng càng lớn.
Thấy Tư Mộc khó xử, Bạch Hạo Vân phải nhanh chóng tìm cách giải vây cho cô. Anh cốc đầu của Trịnh Mỹ Châu một cái, khiến cô vô cùng giận dữ. Nhưng chưa kịp làm gì thì Trịnh Mỹ Châu đã bị Bạch Hạo Vân mắng cho một trận rồi.
“Trịnh Mỹ Châu, em đừng có trêu cô ấy nữa, Tư Mộc dễ xấu hổ lắm. Còn nữa, chị dâu của em không khỏe, cần được nghỉ ngơi, em muốn đi chơi ở đâu thì đi mau lên, không anh sẽ đá em ra khỏi nhà đấy!”
Trịnh Mỹ Châu phồng mồm trợn má. Chưa gì đã muốn đuổi cô đi rồi. À, anh trai yêu quý đang coi cô là một cái bóng đèn đứng giữa hai người chứ gì? Được, vì công cuộc đưa chị dâu về nhà, cô đi là được chứ gì?
“Được, em không thèm quan tâm đến anh nữa, em đi tìm chồng sắp cưới của em đây! Hai người ở lại vui vẻ nha!”
Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng xách túi chạy ra khỏi nhà. Cho đến khi nhìn thấy Trịnh Mỹ Châu đi ra ngoài, Tư Mộc mới trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vân chẳng khác gì một con nhím đang xù lông cả.
“Bạch Hạo Vân, tôi đồng ý là vợ của anh khi nào? Sao anh lại nói tôi là chị dâu của cô ấy như vậy chứ?”
“Ơ thế không phải à? Dù sao chúng ta cũng sẽ kết hôn, gọi trước không được hay sao hả cô bé?”
Khuôn mặt đã đỏ của Tư Mộc nay lại càng đỏ hơn. Cô trợn to hai mắt nhìn Bạch Hạo Vân, biểu cảm không nói lên lời. Tư Mộc há hốc mồm, không tin vào những gì mình vừa mới nghe thấy. Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Bạch Hạo Vân.
“Bạch Hạo Vân, anh đừng có mà linh tinh, ai nói tôi sẽ cưới anh chứ?”
Tư Mộc còn chưa có dự định kết hôn đâu, làm ơn đừng có doạ cô như vậy. Đau tim lắm đấy! Hơn nữa, cô không muốn Bạch Hạo Vân vì chịu trách nhiệm mà đến với cô đâu. Anh có người mình yêu, nên để Bạch Hạo Vân ở bên cạnh của người đó mới phải.
Tư Mộc cần tình yêu chứ cô không cần Bạch Hạo Vân phải chịu trách nhiệm!
Bạch Hạo Vân bỗng dưng đưa tay vòng qua eo của Tư Mộc, nhân lúc cô không phòng bị, Bạch Hạo Vân kéo tay một cái khiến cho cả người của Tư Mộc đổ nhào về phía người của anh. Khuôn mặt của hai người kề sát nhau, suýt chút nữa là hôn rồi ấy chứ!
Tư Mộc trợn to mắt nhìn Bạch Hạo Vân. Cả người cô bỗng cứng đờ dựa vào người của người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Tư Mộc đứng hình mất năm giây tại chỗ. Cánh tay của Bạch Hạo Vân từ từ di chuyển đến bụng của Tư Mộc, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Không kết hôn được hay sao? Lỡ như ở nơi này hình thành một sinh mạng bé bỏng rồi thì sao hả cô bé? Em định để con của mình sinh ra mà không có cha à?”
Bạch Hạo Vân vừa nói, hai bàn tay vừa di chuyển nhẹ nhàng khắp xung quanh phần bụng của Tư Mộc. Khuôn mặt của Tư Mộc nóng ran, cô trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vân, tức đến nỗi không nói lên lời.
“Bạch Hạo Vân, anh đừng có hồ đồ. Chúng ta mới có một lần, làm sao mà trúng luôn được cơ chứ?”
Bạch Hạo Vân đúng thật là khiến cô tức chết đây mà! Logic một tý đi anh dai ơi! Làm gì có truyện một lần mà trúng thưởng luôn được, lừa trẻ con hay gì đây? Tư Mộc không phải là đứa trẻ, đừng có hòng lừa được cô.
Bạch Hạo Vân mỉm cười nhìn người con gái đang được anh ôm chặt đây, giọng nói ung dung, thảnh thơi nhưng lại doạ cho Tư Mộc sợ phát khiếp đấy.
“Tư Mộc, em đang coi thường anh đấy hả? Có tin là anh khiến em một lần trúng luôn hay không? Hửm? Không phải tối qua người nào đó còn khóc lóc cầu xin anh buông tha cho cơ mà.”
Bạch Hạo Vân ghé sát vành tai của Tư Mộc, nhẹ nhàng thốt ra những lời nói khiến người ta vô cùng xấu hổ kia. Từng hơi thở của Bạch Hạo Vân từ từ phả vào tai của Tư Mộc khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Khuôn mặt của Tư Mộc nóng bừng lên, cô vừa giận lại vừa xấu hổ, đặc biệt là khi Bạch Hạo Vân lại nhắc đến chuyện tối hôm qua mới đau chứ?
“Tư Mộc, không phải tối hôm qua em hưởng thụ lắm hay sao? Bây giờ lại dám coi thường anh như vậy, nếu không nể tình em đang bị thương thì anh nhất định sẽ cho em biết tay!”
Tư Mộc trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vân, khoé môi bất giác mắng ra một câu.
“Vô sỉ!”
Bạch Hạo Vân đúng là quá vô sỉ rồi. Tại sao trước đây Tư Mộc không nhận ra điều đó cơ chứ lị? Con người này, tại sao lại không giữ một chút tiết tháo như vậy chứ? Trong lòng của Tư Mộc đang mắng chửi Bạch Hạo Vân, tuy nhiên, cô lại không dám nói những lời đó ra ngoài.
Câu nói mờ ám cuối cùng kia thốt ra từ miệng của Bạch Hạo Vân đã khiến cho Tư Mộc sợ chết khiếp rồi. Nếu cô dám mắng Bạch Hạo Vân thật thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây? Tư Mộc thật không dám tưởng tượng đến điều đó. Lỡ, Bạch Hạo Vân thật sự muốn cái chuyện kia thì hỏng to.
Bị Tư Mộc mắng như vậy, chẳng những Bạch Hạo Vân không cảm thấy tức giận mà anh lại còn cảm thấy rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ là đằng khác. Anh cười cười nhìn người con gái đang xù lông trong lòng mình.
“Vô sỉ! Anh chỉ vô sỉ với một mình em thôi!”
Tư Mộc như không tài nào tin được những lời vừa phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân. Cái gì đây? Đây có phải là Bạch Hạo Vân mà cô biết hay không vậy? Anh em sinh đôi à mà sao tính cách như thay đổi ba trăm sáu mươi độ vậy chứ?
Tư Mộc không dám tin Bạch Hạo Vân lại có thể nói ra những lời này đấy! Bạch Hạo Vân mà cô quen là một người vô cùng lịch sử, cẩn thận trong từng hành động cơ mà. Tại sao những lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân vậy cơ chứ?
Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân ngày càng tiến lại gần gương mặt ngây ngô không thể tin nổi kia của Tư Mộc. Nhìn đôi môi sưng đỏ đã bị người nào đó dày vò suốt cả một đêm kia, Bạch Hạo Vân không kìm nổi, anh thật muốn hôn lên đôi môi kia một cái. Mà quả thật, môi của người con gái này ngọt như bôi đường ở trên đó vậy, khiến cho anh cảm thấy một hương vị vô cùng ngọt ngào.
Tư Mộc bất giác lùi lại, cô đẩy người của Bạch Hạo Vân dịch ra nhưng cánh tay của anh vẫn còn đặt ở trên eo của cô. Chân mày của Bạch Hạo Vân hơi cau lại nhìn Tư Mộc. Khuôn mặt của người đàn ông có một chút biến đổi.
“Tư Mộc, đến nước này rồi mà em vẫn còn muốn từ chối anh hay sao? Trong lòng của em có anh, đúng chứ? Tại sao em lại không chấp nhận?”
Giọng nói của Bạch Hạo Vân như muốn hối thúc, kèm theo đó là một chút đau buồn. Tại sao chứ? Trong lòng của người con gái này rõ ràng là có anh, tại sao lại còn không chịu chấp nhận cơ chứ?
Tư Mộc hơi xoay mặt đi, cô không biết phải đối diện với câu hỏi của Bạch Hạo Vân như thế nào cả? Tư Mộc lúc này vẫn hoàn toàn chưa hiểu rõ tình cảm của cô đối với Bạch Hạo Vân là gì. Cứ cho là trong lòng của cô có Bạch Hạo Vân đi, nhưng còn anh thì sao? Trong lòng của anh vẫn luôn có một người con gái khác?
Tư Mộc làm sao có thể chấp nhận đây?
Bạch Hạo Vân xoay người của Tư Mộc lại, để khuôn mặt của cô nhìn thẳng anh. Anh không cho phép Tư Mộc né tránh chuyện này.
“Tư Mộc, anh nói đúng chứ? Trong lòng em có anh, vậy tại sao em lại không chịu chấp nhận kết hôn cùng anh? Em nói cho anh biết lý do đi có được hay không?”
“Bạch Hạo Vân, anh có tình cảm gì với tôi hay không?”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
Vẫn như điều kiện cũ, lên 300k hot mình up full nhé!