Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian

Chương 162: Chương 162




(162)

“Tư Mộc, em đang coi thường anh đấy hả? Có tin là anh khiến em một lần trúng luôn hay không? Hửm? Không phải tối qua người nào đó còn khóc lóc cầu xin anh buông tha cho cơ mà.”

Bạch Hạo Vân ghé sát vành tai của Tư Mộc, nhẹ nhàng thốt ra những lời nói khiến người ta vô cùng xấu hổ kia. Từng hơi thở của Bạch Hạo Vân từ từ phả vào tai của Tư Mộc khiến cho cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó chịu. Khuôn mặt của Tư Mộc nóng bừng lên, cô vừa giận lại vừa xấu hổ, đặc biệt là khi Bạch Hạo Vân lại nhắc đến chuyện tối hôm qua mới đau chứ?

“Tư Mộc, không phải tối hôm qua em hưởng thụ lắm hay sao? Bây giờ lại dám coi thường anh như vậy, nếu không nể tình em đang bị thương thì anh nhất định sẽ cho em biết tay!”

Tư Mộc trừng mắt nhìn Bạch Hạo Vân, khoé môi bất giác mắng ra một câu.

“Vô sỉ!”

Bạch Hạo Vân đúng là quá vô sỉ rồi. Tại sao trước đây Tư Mộc không nhận ra điều đó cơ chứ lị? Con người này, tại sao lại không giữ một chút tiết tháo như vậy chứ? Trong lòng của Tư Mộc đang mắng chửi Bạch Hạo Vân, tuy nhiên, cô lại không dám nói những lời đó ra ngoài.

Câu nói mờ ám cuối cùng kia thốt ra từ miệng của Bạch Hạo Vân đã khiến cho Tư Mộc sợ chết khiếp rồi. Nếu cô dám mắng Bạch Hạo Vân thật thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây? Tư Mộc thật không dám tưởng tượng đến điều đó. Lỡ, Bạch Hạo Vân thật sự muốn cái chuyện kia thì hỏng to.

Bị Tư Mộc mắng như vậy, chẳng những Bạch Hạo Vân không cảm thấy tức giận mà anh lại còn cảm thấy rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ là đằng khác. Anh cười cười nhìn người con gái đang xù lông trong lòng mình.

“Vô sỉ! Anh chỉ vô sỉ với một mình em thôi!”

Tư Mộc như không tài nào tin được những lời vừa phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân. Cái gì đây? Đây có phải là Bạch Hạo Vân mà cô biết hay không vậy? Anh em sinh đôi à mà sao tính cách như thay đổi ba trăm sáu mươi độ vậy chứ?

Tư Mộc không dám tin Bạch Hạo Vân lại có thể nói ra những lời này đấy! Bạch Hạo Vân mà cô quen là một người vô cùng lịch sử, cẩn thận trong từng hành động cơ mà. Tại sao những lời như vậy lại có thể phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân vậy cơ chứ?

Khuôn mặt của Bạch Hạo Vân ngày càng tiến lại gần gương mặt ngây ngô không thể tin nổi kia của Tư Mộc. Nhìn đôi môi sưng đỏ đã bị người nào đó dày vò suốt cả một đêm kia, Bạch Hạo Vân không kìm nổi, anh thật muốn hôn lên đôi môi kia một cái. Mà quả thật, môi của người con gái này ngọt như bôi đường ở trên đó vậy, khiến cho anh cảm thấy một hương vị vô cùng ngọt ngào.

Tư Mộc bất giác lùi lại, cô đẩy người của Bạch Hạo Vân dịch ra nhưng cánh tay của anh vẫn còn đặt ở trên eo của cô. Chân mày của Bạch Hạo Vân hơi cau lại nhìn Tư Mộc. Khuôn mặt của người đàn ông có một chút biến đổi.

“Tư Mộc, đến nước này rồi mà em vẫn còn muốn từ chối anh hay sao? Trong lòng của em có anh, đúng chứ? Tại sao em lại không chấp nhận?”

Giọng nói của Bạch Hạo Vân như muốn hối thúc, kèm theo đó là một chút đau buồn. Tại sao chứ? Trong lòng của người con gái này rõ ràng là có anh, tại sao lại còn không chịu chấp nhận cơ chứ?

Tư Mộc hơi xoay mặt đi, cô không biết phải đối diện với câu hỏi của Bạch Hạo Vân như thế nào cả? Tư Mộc lúc này vẫn hoàn toàn chưa hiểu rõ tình cảm của cô đối với Bạch Hạo Vân là gì. Cứ cho là trong lòng của cô có Bạch Hạo Vân đi, nhưng còn anh thì sao? Trong lòng của anh vẫn luôn có một người con gái khác?

Tư Mộc làm sao có thể chấp nhận đây?

Bạch Hạo Vân xoay người của Tư Mộc lại, để khuôn mặt của cô nhìn thẳng anh. Anh không cho phép Tư Mộc né tránh chuyện này.

“Tư Mộc, anh nói đúng chứ? Trong lòng em có anh, vậy tại sao em lại không chịu chấp nhận kết hôn cùng anh? Em nói cho anh biết lý do đi có được hay không?”

“Bạch Hạo Vân, anh có tình cảm gì với tôi hay không?”

Tư Mộc hơi ngước mắt lên, hai mắt long lanh như hai viên ngọc sáng của người con gái nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân. Thanh âm phát ra từ miệng của người con gái có một chút bi thương cùng đau xót!

Đúng!

Đây chính là điều mà Tư Mộc muốn biết nhất hiện giờ!

Bạch Hạo Vân cứ luôn miệng nói muốn hai người kết hôn, vậy anh có yêu cô hay không? Không yêu hay là có một chút cảm giác mến mộ. Những điều đó Tư Mộc đều không cần chúng.

Sau này, người mà Tư Mộc muốn ở bên cạnh phải là một người yêu cô chứ không phải muốn cưới cô vì trách nhiệm. Bạch Hạo Vân cũng vậy! Chỉ cần anh có một chút tình cảm với cô, chỉ cần đó là tình cảm nam nữ, Tư Mộc nhất định sẽ ngay lập tức đáp ứng yêu cầu của Bạch Hạo Vân.

Nhưng quan trọng là có hay không?

Bạch Hạo Vân từng nói, anh yêu một người con gái suốt bao nhiêu năm nay, yêu người đó trọn đời trọn kiếp. Tình yêu ấy sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu vậy, thì thứ tình cảm mà Bạch Hạo Vân đối với Tư Mộc là gì?

Thương hại hay sao?

Nếu thật sự là thương hại, thì Tư Mộc không cần điều đó. Nếu Bạch Hạo Vân muốn chịu trách nhiệm với cô vì sợ cô mang thai, thì Tư Mộc không cần. Nếu đây là điều Bạch Hạo Vân lo lắng, thì Tư Mộc uống thuốc tránh thai là được. Còn không thì nếu mang thai thật, cô sẽ một mình nuôi nấng đứa trẻ, không cần Bạch Hạo Vân phải chịu trách nhiệm.

Bạch Hạo Vân nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy in đậm nỗi buồn này của người con gái. Đôi mắt thật đẹp! Nhưng cũng thật buồn! Anh hơi khó hiểu, tại sao bỗng dưng Tư Mộc lại hỏi như vậy?

“Tư Mộc, tại sao em lại hỏi anh những điều kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ anh đối với em thế nào, em vẫn không nhận ra hay sao?”

Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc rất ngốc trong chuyện này. Nhưng cô cũng nên biết, nếu Bạch Hạo Vân anh không yêu ai, anh sẽ tuyệt đối không để mối quan hệ nam nữ xảy ra giữa hai người. Vì thế, Tư Mộc cũng phải nhận ra tình cảm của anh đối với cô chứ?

Tư Mộc hơi cúi mặt xuống đất, giọng nói mang theo một nỗi buồn bã. Tư Mộc dường như đã sắp khóc rồi, nhưng cô đã cố gắng nuốt những giọt nước mắt đắng chát kia xuống đáy lòng của mình.

“Bạch Hạo Vân, tôi biết anh làm vậy là vì muốn chịu trách nhiệm với tôi. Nếu vậy thì không cần đâu. Tôi biết anh không thích tôi, hơn nữa, anh cũng đã có người ở trong lòng của mình rồi. Vì thế, tôi cũng không muốn làm khó anh, không cần anh phải chịu trách nhiệm với tôi đâu.”

Tư Mộc hơi ngập ngừng một lát, sau đó cô cắn răng mà nói tiếp.

“Quan hệ của chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không muốn vì bản thân tôi mà hạnh phúc của cả đời anh bị hủy hoại đâu.”

Nghe đến đây, dường như Bạch Hạo Vân đã hiểu ra vấn đề ở đây là gì. Anh biết người con gái này tưởng anh đã thích người khác nên không dám đồng ý. Nhưng mà Tư Mộc lại không hề biết rằng cô gái mà Bạch Hạo Vân luôn nhắc đến với cô lại chính là bản thân cô.

Nhìn hai bả vai đang không ngừng run rẩy của người con gái đang ở trong vòng tay của mình đây, Bạch Hạo Vân bất giác bật cười, anh nâng khuôn mặt của cô lên, nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu.

“Tư Mộc, chẳng lẽ tình cảm mà anh đối với em, em lại không nhận ra hay sao?”

Hai mắt của Tư Mộc mở to nhìn Bạch Hạo Vân đang cười kia một cách khó hiểu. Bạch Hạo Vân cười cái gì chứ? Vui lắm hay sao mà đứng đó cười?

Hai tay của Bạch Hạo Vân đang đặt trên eo của Tư Mộc nhanh chóng di chuyển đến hai bả vai của người con gái, anh giữ chặt lấy vai cô, đầu gối Bạch Hạo Vân hơi trùng xuống để dễ dàng nhìn ngắm người con gái này.

“Tư Mộc, em hãy nhớ, nếu anh không thích ai, anh nhất định sẽ không để cái quan hệ kia phát sinh đâu. Cho nên, anh thật sự có tình cảm với em, chẳng lẽ em không nhìn ra hay sao?”

Giọng nói ôn nhu như nước của Bạch Hạo Vân như thôi miên Tư Mộc vậy đấy. Cô chỉ biết đứng đó, chớp chớp hai mắt, ngây ngô nhìn Bạch Hạo Vân. Dường như Tư Mộc còn chưa hiểu ra Bạch Hạo Vân là đang nói cái gì với cô.

Bạch Hạo Vân im lặng nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình một lát, rồi anh lại tiếp tục nói.

“Tư Mộc, em nghe này. Anh thích em! Anh thật sự thích em! Thích chính là thích kiểu giữa nam và nữ, chứ anh không hề thương hại em. Tư Mộc, anh thật sự muốn cưới em!”

Tư Mộc ngây ngô một lát, bỗng dưng khuôn mặt cô nóng bừng lên cứ như có một ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng ở trên đó vậy. Bạch Hạo Vân là đang tỏ tình với cô hay sao chứ? Tại sao tim của cô lại đập nhanh như vậy cơ chứ?

Tư Mộc cảm thấy không chỉ khuôn mặt mà cả người của cô đang nóng bừng lên. Cả người của Tư Mộc như bị đóng băng trước lời tỏ tình kia của Bạch Hạo Vân. Chưa kịp nói gì thì Bạch Hạo Vân đã đưa tay xoa đầu người con gái.

“Những gì cần nói thì anh đã nói hết rồi! Em cứ suy nghĩ đi, bao giờ có quyết định thì nói với anh! Anh tôn trọng quyết định của em, nên em không cần phải căng thẳng đâu.”

Bạch Hạo Vân mỉm cười một cái, sau đó, anh xoay lưng bỏ đi, để lại Tư Mộc còn chưa hoàng hồn, mặt mũi đỏ bừng đứng ở đó. Cô chưa hết sửng sốt trước mấy cái lời sến súa kia của Bạch Hạo Vân.

Cứ thế mấy ngày sau đó, Bạch Hạo Vân vẫn chăm sóc cô như thường. Còn Tư Mộc thì hơi ngượng ngùng, cô không biết phải đáp lại với cái lời tỏ tình kia của Bạch Hạo Vân như thế nào nữa?

Trịnh Mỹ Châu đi đâu mấy ngày cũng chịu trở về rồi. Trở về cũng tốt, đỡ khiến cho Tư Mộc phải sống trong thấp thỏm mấy ngày hôm nay. Về được một lúc, Trịnh Mỹ Châu đã muốn rủ rê Tư Mộc đi chơi rồi.

“Chị dâu, nay chị rảnh không, chúng ta ra ngoài chơi đi?”

“Cũng được, hôm nay dù sao tôi cũng đang chán, chi bằng ra ngoài chơi cho vui!”

#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.