(163)
“Quan hệ của chúng ta cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi không muốn vì bản thân tôi mà hạnh phúc của cả đời anh bị hủy hoại đâu.”
Nghe đến đây, dường như Bạch Hạo Vân đã hiểu ra vấn đề ở đây là gì. Anh biết người con gái này tưởng anh đã thích người khác nên không dám đồng ý. Nhưng mà Tư Mộc lại không hề biết rằng cô gái mà Bạch Hạo Vân luôn nhắc đến với cô lại chính là bản thân cô.
Nhìn hai bả vai đang không ngừng run rẩy của người con gái đang ở trong vòng tay của mình đây, Bạch Hạo Vân bất giác bật cười, anh nâng khuôn mặt của cô lên, nhẹ nhàng giải thích cho cô hiểu.
“Tư Mộc, chẳng lẽ tình cảm mà anh đối với em, em lại không nhận ra hay sao?”
Hai mắt của Tư Mộc mở to nhìn Bạch Hạo Vân đang cười kia một cách khó hiểu. Bạch Hạo Vân cười cái gì chứ? Vui lắm hay sao mà đứng đó cười?
Hai tay của Bạch Hạo Vân đang đặt trên eo của Tư Mộc nhanh chóng di chuyển đến hai bả vai của người con gái, anh giữ chặt lấy vai cô, đầu gối Bạch Hạo Vân hơi trùng xuống để dễ dàng nhìn ngắm người con gái này.
“Tư Mộc, em hãy nhớ, nếu anh không thích ai, anh nhất định sẽ không để cái quan hệ kia phát sinh đâu. Cho nên, anh thật sự có tình cảm với em, chẳng lẽ em không nhìn ra hay sao?”
Giọng nói ôn nhu như nước của Bạch Hạo Vân như thôi miên Tư Mộc vậy đấy. Cô chỉ biết đứng đó, chớp chớp hai mắt, ngây ngô nhìn Bạch Hạo Vân. Dường như Tư Mộc còn chưa hiểu ra Bạch Hạo Vân là đang nói cái gì với cô.
Bạch Hạo Vân im lặng nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình một lát, rồi anh lại tiếp tục nói.
“Tư Mộc, em nghe này. Anh thích em! Anh thật sự thích em! Thích chính là thích kiểu giữa nam và nữ, chứ anh không hề thương hại em. Tư Mộc, anh thật sự muốn cưới em!”
Tư Mộc ngây ngô một lát, bỗng dưng khuôn mặt cô nóng bừng lên cứ như có một ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng ở trên đó vậy. Bạch Hạo Vân là đang tỏ tình với cô hay sao chứ? Tại sao tim của cô lại đập nhanh như vậy cơ chứ?
Tư Mộc cảm thấy không chỉ khuôn mặt mà cả người của cô đang nóng bừng lên. Cả người của Tư Mộc như bị đóng băng trước lời tỏ tình kia của Bạch Hạo Vân. Chưa kịp nói gì thì Bạch Hạo Vân đã đưa tay xoa đầu người con gái.
“Những gì cần nói thì anh đã nói hết rồi! Em cứ suy nghĩ đi, bao giờ có quyết định thì nói với anh! Anh tôn trọng quyết định của em, nên em không cần phải căng thẳng đâu.”
Bạch Hạo Vân mỉm cười một cái, sau đó, anh xoay lưng bỏ đi, để lại Tư Mộc còn chưa hoàng hồn, mặt mũi đỏ bừng đứng ở đó. Cô chưa hết sửng sốt trước mấy cái lời sến súa kia của Bạch Hạo Vân.
Cứ thế mấy ngày sau đó, Bạch Hạo Vân vẫn chăm sóc cô như thường. Còn Tư Mộc thì hơi ngượng ngùng, cô không biết phải đáp lại với cái lời tỏ tình kia của Bạch Hạo Vân như thế nào nữa?
Trịnh Mỹ Châu đi đâu mấy ngày cũng chịu trở về rồi. Trở về cũng tốt, đỡ khiến cho Tư Mộc phải sống trong thấp thỏm mấy ngày hôm nay. Về được một lúc, Trịnh Mỹ Châu đã muốn rủ rê Tư Mộc đi chơi rồi.
“Chị dâu, nay chị rảnh không, chúng ta ra ngoài chơi đi?”
“Cũng được, hôm nay dù sao tôi cũng đang chán, chi bằng ra ngoài chơi cho vui!”
Tư Mộc suy nghĩ một lát rồi ngay lập tức cô đồng ý với lời đề nghị của Trịnh Mỹ Châu ngay. Ra ngoài chơi cũng tốt, ở trong nhà lắm cô cũng cảm thấy bức bối ở trong người, vậy thì ra ngoài chơi cho khuây khoả vậy.
Đặc biệt, Tư Mộc là đang muốn tránh mặt Bạch Hạo Vân. Lúc này, cô thật sự không xác định rõ tình cảm mà cô đối với Bạch Hạo Vân rốt cuộc là gì. Vì vậy, sau khi Bạch Hạo Vân tỏ tình với cô, Tư Mộc liền tìm mọi cách để tránh mặt Bạch Hạo Vân anh, chờ đến khi cô xác định được rõ ràng mọi chuyện, nhất định Tư Mộc sẽ cho Bạch Hạo Vân một câu trả lời rõ ràng.
Trịnh Mỹ Châu hơi bất ngờ vì Tư Mộc đã đồng ý ngay mà không từ chối cô như những lần trước nữa. Mấy lần trước, Trịnh Mỹ Châu đã có ý định rủ Tư Mộc ra ngoài chơi rồi, nhưng mà Tư Mộc hình như không muốn gần gũi với cô nên mới không đồng ý. Trịnh Mỹ Châu cho rằng bản thân mình nghĩ nhiều thôi, dù sao theo lời của người anh trai yêu quý của cô, người chị dâu này nhút nhát lắm.
Nhắc đến Bạch Hạo Vân, Trịnh Mỹ Châu lại càng tức hơn. Cô muốn rủ chị dâu ra ngoài chơi, vậy mà người anh trai hay lo xa kia của cô lại sợ Trịnh Mỹ Châu cô làm cho người vợ yêu quý của anh bị thương hay xảy ra chuyện gì không may. Thế thì có chết không chứ lị!
Người gì đâu mà lo xa quá trời!
Trịnh Mỹ Châu đã nói chỉ cần đi cùng cô, cô chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho người chị dâu này của mình rồi. Vậy mà Bạch Hạo Vân nhất quyết không đồng ý chứ! Trịnh Mỹ Châu tức nhưng không thể làm gì!
Trịnh Mỹ Châu tươi cười nắm lấy tay của Tư Mộc. Trông hai người lúc này thật sự rất giống là hai chị em thân thiết đấy.
“Vậy thì tốt quá, chị dâu à, đợi em một lát, em về phòng thay đồ rồi chúng ta cùng đi có được hay không?”
Tư Mộc hơi gượng cười gật đầu. Đối diện với một Trịnh Mỹ Châu nhiệt tình như vậy, Tư Mộc thật sự không biết phải làm sao cả. Cô thật mong muốn có một người bạn như thế này đấy. Tư Mộc rất muốn làm bạn cùng cô gái này, nhưng cô lại không dám nói ra.
Trong lúc chờ đợi Trịnh Mỹ Châu thay quần áo, Tư Mộc cũng trở về phòng. Cô cũng muốn thay một bộ đồ, đâu thể cứ ăn mặc thế này rồi ra ngoài chứ? Trông vô cùng khó coi, đặc biệt là việc khi đi bên cạnh một người con gái xinh đẹp như Trịnh Mỹ Châu kia được chứ. Tư Mộc cũng muốn chỉn chu hơn một chút, đỡ không bị người ta cười vào mặt mình.
Tư Mộc chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần jeans bó cá tính. Sau khi thay đồ xong, Tư Mộc chọn cho mình một chiếc áo khoác mỏng để khoác bên ngoài. Dù sao thời tiết cũng đang dao mùa, đề phòng vẫn tốt hơn.
Hơn nữa, làm như thế còn tránh được việc Bạch Hạo Vân lại càu vào với cô, đến lúc đấy lại khổ!
Sau khi xong xuôi, Tư Mộc bước xuống nhà. Cô đợi một lát thì Trịnh Mỹ Châu cũng xuống, trông người con gái kia vô cùng rạng ngời. Tuy Tư Mộc rất xinh nhưng so với Trịnh Mỹ Châu, phải nói là Tư Mộc vẫn còn thua xa đấy.
Trịnh Mỹ Châu vui vẻ chạy lại chỗ của Tư Mộc, nhanh chóng khoác tay cô, mặt mày của người con gái vô cùng rạng rỡ. Trên môi của Trịnh Mỹ Châu, một nụ cười hệt như những tia sáng đang không ngừng toả nắng.
“Chị dâu, chúng ta đi thôi!”
Tư Mộc hơi nhướn mày nhìn Trịnh Mỹ Châu, vẻ mặt của cô hiện lên vẻ khó xử. Cô với Bạch Hạo Vân thật sự chưa phải là mối quan hệ đó, nghe hai từ “chị dâu” này có hơi không phải không? Tư Mộc quay sang, giọng nói phát ra rất nhỏ nói với Trịnh Mỹ Châu.
“Trịnh tiểu thư, cô có thể đừng gọi tôi là chị dâu có được hay không? Tôi với Bạch Hạo Vân thật sự không phải là cái quan hệ như cô nghĩ đâu.”
Tư Mộc còn đang định nói gì đó nhưng đã bị lời nói của Trịnh Mỹ Châu cắt ngang rồi. Trịnh Mỹ Châu vỗ lên tay của Tư Mộc, cười cười nói chuyện với cô.
“Chị dâu à, em biết chị đang xấu hổ, nhưng em là người trong nhà mà, chị không cần phải xấu hổ đâu. Mối quan hệ giữa hai người thế nào em biết hết, không cần phải giấu làm gì cho mệt cả.”
Xấu hổ cái con khỉ ấy!
Cô với Bạch Hạo Vân thật sự không phải là cái quan hệ đó, làm ơn đừng có gọi cô là chị dâu nữa có được hay không?
Tư Mộc còn đang định phản bác thì một lần nữa, giọng nói của Trịnh Mỹ Châu hoàn toàn lấn át giọng nói chuẩn bị bật ra từ khoé miệng của Tư Mộc. Trịnh Mỹ Châu cười tươi nhìn cô, hai cánh tay của cô ấy khoác lên tay của Tư Mộc vô cùng thân thiết.
“Còn nữa, chị dâu này, đừng khách sáo với em như vậy chứ. Có thể đừng gọi em là Trịnh tiểu thư có được hay không? Nghe kỳ chết đi được. Chị gọi em là Mỹ Châu hay là em gái là được rồi, không cần phải khách sáo như vậy làm gì. Dù sao mai này chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà mà!”
Tư Mộc chỉ biết gượng cười nhìn Trịnh Mỹ Châu. Cô cũng muốn gọi thẳng tên lắm chứ, nhưng cô lại không quen miệng gọi như vậy. Dù sao cô với Trịnh Mỹ Châu cũng mới gặp nhau, không phải là quá thân. Bảo cô gọi thẳng tên của người ta như vậy, Tư Mộc thật sự cảm thấy không quen một chút nào cả.
Trịnh Mỹ Châu thấy Tư Mộc im lặng, cô lay lay cánh tay của người chị dâu yêu quý đang đứng trước mặt mình, giọng điệu nài nỉ chẳng khác gì một đứa trẻ cả.
“Chị dâu, làm ơn đi, chị gọi thẳng tên em đi mà! Một lần thôi cũng được, gọi cho em nghe đi!”
Tư Mộc hơi khó xử trước cái bộ dạng chẳng khác gì đứa trẻ này của Trịnh Mỹ Châu. Nhưng cô lại bật cười vì cái tính tình này. Khoé môi của Tư Mộc hơi mấp máy, mãi mới bật ra được tên của người con gái.
“Mỹ Châu!”
Như đáp ứng được nguyện vọng, Trịnh Mỹ Châu tươi cười vui mừng hào hứng như một đứa trẻ nhận được quà.
“Như vậy mới phải chứ! Còn giờ thì chúng ta xuất phát thôi!”
Trịnh Mỹ Châu đưa Tư Mộc đến mấy trung tâm thương mại. Ngày hôm nay, hai người chủ yếu đi mua sắm là nhiều, đặc biệt là quần áo. Trịnh Mỹ Châu mua cho Tư Mộc bao nhiêu là đồ, Tư Mộc không muốn nhận cũng không thể được.
Đi khắp nơi mệt mỏi, hai người xách một đống đồ ở trên tay tìm chỗ nghỉ ngơi. Đang đi, Trịnh Mỹ Châu mải trò chuyện với Tư Mộc, thế nên hai người không để ý, vô tình va vào một người đang đi trước mặt.
Người phụ nữ kia bị làm phiền liền la toáng lên.
“Mấy người đi đứng kiểu gì vậy, có mắt hay không hả?”
Tư Mộc cùng Trịnh Mỹ Châu nhanh chóng nhặt đồ bị rơi ra đất kia của người phụ nữ rồi ríu rít xin lỗi người ta.
“Xin lỗi cô, chúng tôi không cố ý!”
Nhưng một giọng nói của người phụ nữ kia vang lên làm cho Tư Mộc cảm thấy khó hiểu.
“Ơ kìa, không phải Tư Mộc đây sao?”
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.