(62)
“Tốt, sử dụng thế nào? Ra sao? Có cần phải chú ý những gì không?”
“Đây cũng chỉ là thuốc bổ thôi, không có gì cần chú ý. Ngày uống hai lần sáng và tối sau ăn là được. Mỗi lần cũng chỉ nên uống một viên thôi, đừng uống nhiều quá, rất không tốt đâu.”
Trình Mục Vĩ vừa nói, tay vừa cầm chiếc bút ghi lại những gì mình nói ra vào tờ giấy màu trắng được rút ra trong cặp vào tờ giấy đó. Biết Bạch Hạo Vân trí nhớ rất tốt nhưng Trình Mục Vĩ vẫn cẩn thận ghi ra những điều cần phải chú ý ra tờ giấy màu trắng kia.
Không phải là Trình Mục Vĩ sợ Bạch Hạo Vân quên mất, hơn nữa Trình Mục Vĩ cực kì an tâm về trí nhớ của Bạch Hạo Vân. Nhưng thân là một bác sĩ, mà việc của một bác sĩ cần làm là phải cứu người, không những vậy mà sau khi cứu người, Trình Mục Vĩ cũng phải quan tâm đến sự hồi phục của bệnh nhân nữa.
Những việc cần làm thì bắt buộc phải làm, cho dù nó không cần thiết đi chăng nữa. Đó vốn là trách nhiệm của một vị bác sĩ cần phải làm. Không những đó là trách nhiệm của một bác sĩ, đó còn thể hiện lương tâm của một con người.
Trình Mục Vĩ viết ra giấy là vì sợ mỗi khi Bạch Hạo Vân đi vắng hoặc có việc, Tư Mộc sẽ tự biết cách uống những loại thuốc này. Bởi vì Trình Mục Vĩ anh biết, với công việc này của Bạch Hạo Vân sẽ phải thỉnh thoảng qua Mỹ để làm một số báo cáo công việc cho bên đó biết được tình hình, mặc dù Bạch Hạo Vân đã chuyển công tác về đây rồi.
Và ngày đó cũng sắp tới rồi, Bạch Hạo Vân sẽ chuẩn bị bay sang Mỹ để báo cáo tình hình ở bên này, anh sẽ không có nhà một thời gian. Lúc đó, chắc chắn mấy thứ thuốc mà Trình Mục Vĩ kê đơn cho Tư Mộc vẫn còn, viết ra để cho khi Bạch Hạo Vân không có ở nhà Tư Mộc còn có thể biết uống thuốc như thế nào. Tuy đây là thuốc bổ nhưng uống quá nhiều cũng không tốt, có khi lại làm hại cả cơ thể của mình nữa.
Bạch Hạo Vân trí nhớ tốt nhưng Tư Mộc chưa chắc đã như Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ không biết cô gái này có nhớ được những lời mà anh nói hay không, hay là chỉ nhớ lúc nhất thời xong mấy hôm nữa lại quên béng luôn. Nếu thế thì khổ lắm. Tư Mộc mà gặp phải vấn đề gì thật thì chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ giết chết Trình Mục Vĩ anh luôn ấy chứ chả tưởng à. Trình Mục Vĩ còn chưa muốn chết như vậy đâu.
Mà nhìn vào gương mặt đang ngây ngô như đang suy nghĩ cái gì trong đầu kia của Tư Mộc, Trình Mục Vĩ biết chắc chắn những lời mà bản thân anh vừa nói Tư Mộc không nghe được một chữ gì cả. Cũng may là kịp thời viết ra, chứ mà mấy hôm nữa Bạch Hạo Vân có đi sang Mỹ thật đi chăng nữa Tư Mộc còn biết đường mà uống thuốc, chứ để cho Tư Mộc uống linh tinh chắc cái mạng của Trình Mục Vĩ không còn mất.
Không những thế, danh tiếng mà Trình Mục Vĩ xây dựng bao nhiêu lâu nay sẽ chỉ trong một đêm mà sụp đổ mất. Cả ở Mỹ và trên khắp đất nước này, không ai là không biết đến Trình Mục Vĩ cả.
Trình Mục Vĩ thường ngày ngày nhây nhây vậy thôi chứ Trình Mục Vĩ thật sự có tâm huyết với nghề. Chữa bệnh cho ai Trình Mục Vĩ cũng tận lực, anh dùng hết sức mình để cứu chữa cho người bệnh. Nói thật, tay nghề của Trình Mục Vĩ cũng không phải là dạng vừa đâu, thậm chí còn được mấy bệnh viện bên Nhật Bản mời về đó nhưng bị Trình Mục Vĩ từ chối.
Trình Mục Vĩ bây giờ cũng phải thuộc vào top hai mươi vị bác sĩ có tay nghề giỏi nhất đa khoa của bệnh viện lớn mà Trình Mục Vĩ đang làm ở bên Mỹ. Không chỉ giỏi, mà còn có tâm huyết với nghề, chỉ mỗi tội là hơi nhây nhây, miệng nói không ngừng, không nói không chịu được, còn thích đi trêu đùa người khác mà thôi.
Nhưng là như thế mới là Trình Mục Vĩ mà bọn họ quen biết chứ. Nếu một ngày Trình Mục Vĩ không nói một câu gì thì y như rằng ai cũng sẽ tưởng đó là anh em song sinh của Trình Mục Vĩ hoặc một người nào đó giống hệt như Trình Mục Vĩ mà thôi!
Nhưng Trình Mục Vĩ rất biết trêu đùa đúng lúc. Lúc bạn bè cảm thấy căng thẳng khó chịu, Trình Mục Vĩ thường hay trêu chọc họ một câu để cho bạn mình cảm thấy thoải mái hơn, giảm bớt đi những căng thẳng, những lo lắng, những khó chịu mà bản thân người đó đang gặp phải.
Hoặc những lúc mọi người đang rảnh, đang chán hoặc không có chuyện gì để nói, Trình Mục Vĩ mới trêu mọi người một vài câu mà thôi, cho mọi người không cảm thấy nhàm chán nữa. Tuy Trình Mục Vĩ hay đùa là vậy nhưng mọi người xung quanh lại không hề ghét bỏ người bạn này, thậm chí là còn vô cùng yêu quý là đằng khác.
Trình Mục Vĩ cũng không bao giờ lựa chọn những lúc không đúng thời gian mà trêu chọc bạn bè như là người thân của bạn mình vừa mới mất chẳng hạn. Hay là bạn của Trình Mục Vĩ vừa chia tay bạn gái, anh cũng không bao giờ đem tình cảm của mọi người ra làm trò vui, làm trò tiêu khiển cho bản thân mình đâu.
Trình Mục Vĩ nhanh chóng hoàn thành xong những gì cần phải chú ý để nhắc nhở cho Tư Mộc phải nhớ ở trên tờ giấy màu trắng kia. Tờ giấy màu trắng tinh đã nhanh chóng bị những nét chữ màu xanh uốn lượn của Trình Mục Vĩ phủ kín cả tờ giấy.
Tờ giấy này cũng không phải là nhỏ đâu, nhưng mặt giấy đã được phủ kín chứng tỏ những gì mà Trình Mục Vĩ muốn Tư Mộc phải chú ý đến cũng không phải là ít đâu. Phải nói là rất nhiều là đằng khác đấy.
Phải dặn dò cho kỹ, không Tư Mộc lại không hiểu chỗ nào thì có mà mất mạng luôn chứ chẳng tưởng. Không những vậy, theo đánh giá của Trình Mục Vĩ, tuy đây là lần đầu Trình Mục Vĩ anh gặp Tư Mộc, nhưng Trình Mục Vĩ có thể nhìn ra Tư Mộc không hề biết chú ý, biết quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình.
Vì thế, Trình Mục Vĩ mới phải dặn dò kĩ một chút, để cho Tư Mộc biết nặng biết nhẹ khi không chú ý đến sức khỏe của bản thân mình là như thế nào? Cũng để cho Tư Mộc biết tự chăm lo cho bản thân mình hơn. Chứ không thể lúc nào cũng trông đợi vào Bạch Hạo Vân được. Bạch Hạo Vân không phải lúc nào cũng có thể ở bên cạnh của Tư Mộc, vì vậy, Tư Mộc cũng phải học cách tự chăm lo cho bản thân của mình. Như vậy sẽ không phải dựa vào người khác nữa, cô có thể tự lo cho bản thân mình được.
Sau khi viết xong, Trình Mục Vĩ cài chiếc bút trong tay mình vào trước ngực áo theo như thói quen thường lệ, rồi đưa tờ giấy cho Bạch Hạo Vân.
“Nói nhiều sợ cậu không nhớ hết, vì vậy những điều cần phải chú ý đến tôi đã viết hết lại trong tờ giấy này rồi. Cứ theo hướng dẫn trong đó mà thực hiện theo. Chứ cứ gọi cho Trình Mục Vĩ tôi liên tục thì phiền phức lắm. Hơn nữa có khi những lúc đó tôi lại bận không nghe máy được thì tiêu.”
Trình Mục Vĩ vừa nói vừa liếc mắt sang chỗ Tư Mộc đang ngồi, Trình Mục Vĩ nói cho Bạch Hạo Vân cũng như là muốn nói cho cả Tư Mộc nghe vậy. Nói để cho Tư Mộc biết được mình phải làm những gì, tránh những lúc không hiểu chỗ nào lại loay hoay không biết làm cách nào cả.
Bạch Hạo Vân cầm lấy tờ giấy mà Trình Mục Vĩ đưa cho anh, khẽ lướt qua một lượt xem những gì quan trọng nhất định phải chú ý đến. Những gì mà Trình Mục Vĩ căn dặn phải chú ý đến cũng không có gì phức tạp là mấy. Cũng chỉ là ăn uống đủ chất, uống thuốc đúng giờ, đặc biệt không được uống thuốc quá liều.....vân vân..
Tuy đây chỉ là thuốc bổ nhưng uống quá nhiều loại thuốc này sẽ cực kỳ gây hại cho người sử dụng, đặc biệt là khi sử dụng quá nhiều, có thể gây đột quỵ, cũng có thể khiến cho người dùng mất mạng. Trường hợp này cũng đã có người bị rồi, cẩn thận vẫn là trên hết.
Bạch Hạo Vân cũng không có ý kiến gì nhiều, những điều mà Trình Mục Vĩ ghi trong tờ giấy này đúng là phải đặc biệt chú ý đến. Ngước mắt sang, Bạch Hạo Vân nhìn thấy Tư Mộc cũng đang nhìn sang, hình như là đang đọc chữ trên tờ giấy mà Trình Mục Vĩ đã đưa cho Bạch Hạo Vân anh.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc như vậy, anh hơi bật cười. Muốn đọc thì cứ bảo anh là được, cần gì phải khó khăn thế chứ. Bạch Hạo Vân đưa tờ giấy sang cho Tư Mộc, nhẹ nhàng nói với cô.
“Em muốn đọc thì cầm lấy mà đọc, cần gì phải khổ sở như vậy chứ.”
“Cảm ơn!”
Gương mặt của Tư Mộc bất giác đỏ ửng lên. Tư Mộc nhận lấy tờ giấy từ trên tay Bạch Hạo Vân, rồi khẽ cúi đầu xuống đất, che đi cái gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ kia của bản thân mình. Nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, Tư Mộc cũng đâu có biết là mình đang đọc gì đâu, nhưng vẫn phải cúi đầu xuống vờ như đang đọc.
Thật ra, lúc nãy Tư Mộc đâu có ý đọc những gì trên tờ giấy do Trình Mục Vĩ viết đâu cơ chứ. Chỉ là, khi cô quay mặt nhìn sang, nhìn thấy gương mẫu đẹp trai kia của Bạch Hạo Vân kia đăng chăm chú đọc những dòng chữ trên đó, Tư Mộc không thể kìm nén bản thân mình muốn nhìn ngắm gương mặt kia của Bạch Hạo Vân.
Tư Mộc ngây ngô một lúc lâu, rồi thấy Bạch Hạo Vân bất chợt quay sang nhìn chằm chằm mình, suýt chút nữa là khiến cho cô giật giật, tim trong lồng ngực thiếu tí nữa là nhảy ra ngoài luôn.
Cũng may Bạch Hạo Vân tưởng cô đang đọc chữ trên tờ giấy kia mà không biết thứ mà Tư Mộc cô đang nhìn lại chính là Bạch Hạo Vân anh. Cũng may là Bạch Hạo Vân không phát hiện ra, chứ không, lúc đó Tư Mộc không biết làm thế nào nữa đây?
Nếu mà Bạch Hạo Vân phát hiện ra thật ấy, thì Tư Mộc chỉ ngay lập tức muốn đào một cái hố thật sâu để bản thân mình chui ngay xuống đó mà thôi. Chứ nếu không cô sẽ xấu hổ đến chết mất!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.