Anh Là Người Tốt Nhất Thế Gian

Chương 61: Chương 61: Tự chăm sóc bản thân




(61)

Ôi, số của tôi, nó khổ quá mà! Sao tôi lại cứ bị người đàn ông này bắt nạt thế nhỉ? Ôi trời ơi! Trình Mục Vĩ cứ luôn miệng nói Bạch Hạo Vân tính tình lúc nào cũng như một tảng băng, mà sao tôi thấy anh chẳng khác gì mấy bà cô ngoài trợ vậy nhỉ?

Lạnh lùng cái đếch gì đâu? Chẳng khác gì một con vịt cùng với một bà hàng xóm song ca cùng nhau tạo nên một bài ca “hay tuyệt vời” giữa cả một không gian im ắng như thế này cả. Đàn ông gì đâu mà suốt ngày cằn nhà cằn nhằn chẳng khác gì một người phụ nữ vậy trời.

Trình Mục Vĩ nói rằng Bạch Hạo Vân rất là ít nói, có khi một tháng cũng chẳng nói được mười từ. Cả năm chẳng mấy khi Bạch Hạo Vân chịu lên tiếng mở miệng nói một câu nào cả. Bạn bè ai cũng tưởng Bạch Hạo Vân bị câm luôn ấy chứ, còn có người còn tưởng mình đã nói gì sai khiến cho Bạch Hạo Vân nổi giận nên mới im lặng không nói gì. Người bạn đó tưởng thế thật, liên tục nói xin lỗi với Bạch Hạo Vân luôn ấy.

Trình Mục Vĩ nhìn thấy vậy, vội vàng nói cho cậu ta biết Bạch Hạo Vân chính là một người cực kỳ ít nói chứ không phải giận dữ gì cậu ta đâu. Thế là người bạn đó suýt chút nữa thì tức đến thổ huyết ra bên ngoài vì cứ nghĩ là Bạch Hạo Vân giận mình, phải luôn tìm cách để cho Bạch Hạo Vân không còn giận nữa.

Lúc đó, những người chứng kiến cảnh đó không một ai là không bật cười cả. Có người thì chỉ đưa tay lên miệng mình, che đi nụ cười khẽ trên môi, không muốn làm cho cậu ta bị tổn thương. Còn mấy người bạn thân chơi cùng bọn họ thì cười rất chi là lớn, bọn họ cười sằng sặc vang khắp cả phòng bệnh khiến cho cậu ta tức đến đỏ mặt không nói được câu nào.

Nhưng Bạch Hạo Vân khuôn mặt vẫn không một chút cảm xúc nào, vẫn lạnh y như một tảng băng ở Nam Cực. Bạch Hạo Vân còn chẳng chịu mở miệng nói một câu an ủi cái người vừa bị anh làm cho hiểu lầm kia, cứ thế khiến cho cậu ta bị tổn thương sâu sắc.

Trình Mục Vĩ lúc đó chỉ biết lắc đầu thở dài, người bạn đó của Trình Mục Vĩ cũng như Bạch Hạo Vân cũng thật là đáng thương đấy! Nhưng mà cậu ta hoàn toàn chưa hiểu rõ con người của Bạch Hạo Vân, hiểu nhầm hay không biết cũng là điều đương nhiên thôi.

Chỉ trách, số của cậu ta hôm đó chỉ gặp vận đen mà thôi. Bạch Hạo Vân cũng chỉ quăng cho cậu ta một đống bệnh án rồi nói cậu ta kiểm tra, xử lý. Chứ Bạch Hạo Vân không an ủi tấm lòng đã bị tổn thương kia của cậu ta đâu.

Trình Mục Vĩ chỉ đứng đó lăn lóc ra cười. Bạch Hạo Vân vốn ít nói mà, nói Bạch Hạo Vân mở miệng an ủi người bạn bị Bạch Hạo Vân làm cho hiểu nhầm kia, chắc đợi đến kiếp sau đi.

Nhưng Bạch Hạo Vân ít nói là vậy, nhưng không một ai lên tiếng trách móc gì Bạch Hạo Vân cả. Bởi vì họ đã chơi với Bạch Hạo Vân nhiều năm, tuy Bạch Hạo Vân không nói ra là vì sao, nhưng bọn họ cũng đã hiểu sơ qua về những gì mà Bạch Hạo Vân từng trải qua qua lời kể của Trình Mục Vĩ.

Bạch Hạo Vân xa mẹ từ nhỏ, suýt chút nữa bị chính cha ruột của mình hại chết. Ông ta còn chính miệng nói là bản thân ông ta không cần đến đứa con này. Rồi mấy năm sau, ông ta lật mặt cũng nhanh thật, đòi đón Bạch Hạo Vân về nhà, muốn chia cắt cả hai mẹ con họ nữa chứ. Bạch Hạo Vân mất mẹ từ khi mình mới hai mươi tuổi, khi mẹ anh chết, Bạch Hạo Vân còn không được gặp mẹ mình lần cuối.

Bạch Hạo Vân luôn buồn bã nhưng lại chỉ giữ trong lòng, không chịu nói ra, thế nên, Bạch Hạo Vân cũng dần trở nên ít nói cũng là phải thôi.

Bạch Hạo Vân không muốn nói ra những lời nói ở trong lòng mình, những người bạn thân của Bạch Hạo Vân cũng chẳng thể làm gì được. Bọn họ không thể nào bắt Bạch Hạo Vân nói ra những lời mà bản thân anh không muốn nói. Những người bạn đó cũng như Trình Mục Vĩ cũng chỉ biết ở bên cạnh mà động viên an ủi Bạch Hạo Vân mà thôi!

Đó là điều duy nhất mà bọn họ có thể làm cho Bạch Hạo Vân!

Còn về người đàn ông đã bị Bạch Hạo Vân làm cho hiểu lầm kia, thật ra cậu ta cũng chỉ là một vị bác sĩ mới chuyển công tác đến đó, vẫn còn bỡ ngỡ trước những người đã làm việc lâu năm ở đó. Cậu ta không biết được Bạch Hạo Vân vốn ít nói cũng là điều dễ hiểu thôi.

Lúc đó, vị bác sĩ mới chuyển công tác kia cũng chỉ muốn làm quen với Bạch Hạo Vân mà thôi! Cậu ta cũng muốn làm quen với mấy người sẽ trở thành đồng nghiệp của mình. Nhưng không ngờ cậu ta chủ động như thế mà Bạch Hạo Vân lại chẳng nói gì cả. Vì vậy cậu ta mới nghĩ rằng mình đã nói gì sai, khiến cho Bạch Hạo Vân tức giận.

Con người của cậu ta cũng thật là ngây thơ quá đi! Chỉ vì người ta không trả lời mình mà cứ nghĩ mình đã nói gì sai khiến cho Bạch Hạo Vân giận chứ.

Sau đó, Trình Mục Vĩ mới cho cậu ta biết được Bạch Hạo Vân là người ít nói, anh rất ít khi lên tiếng nói chuyện với mọi người xung quanh. Trừ phi lúc đó Bạch Hạo Vân đang ở trong phòng phẫu thuật.

Lúc khám lại cho Tư Mộc, Trình Mục Vĩ mới vô tình đem chuyện này kể cho Tư Mộc nghe. Với lại, từ khi gặp Tư Mộc, tâm tình của Bạch Hạo Vân cũng đã tốt lên rất nhiều.

Bạch Hạo Vân đã nói nhiều hơn, tuy chỉ là riêng với Tư Mộc, nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân còn có thể cười nữa kìa. Trước kia, Trình Mục Vĩ còn tưởng rằng con người của Bạch Hạo Vân chẳng khác gì cái núi băng ở Nam Cực kia, không bao giờ biết cười, khuôn mặt chỉ mang theo vẻ lạnh lùng tàn khốc. Nhưng giờ, Bạch Hạo Vân lại có thể tươi cười mà sống, tuy rất khó tin, nhưng đó lại chính là sự thật. Trình Mục Vĩ cũng cảm thấy an tâm phần nào hơn.

Với lại Trình Mục Vĩ hy vọng rằng Tư Mộc có thể khuyên Bạch Hạo Vân, cùng Bạch Hạo Vân tâm sự. Dù sao Bạch Hạo Vân cũng sẽ không từ chối với người con gái mình thích đâu, nói ra lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chứ đừng có giữ khư khư trong lòng như vậy, sẽ cực kì khó chịu và khiến cho bản thân mệt mỏi hơn mà thôi.

Tuy Trình Mục Vĩ không làm bên khoa thần kinh, nhưng anh cũng đã được biết sơ sơ qua, nếu cứ giữ mọi chuyện trong lòng như vậy sẽ có ngày người đó sẽ mắc phải căn bệnh trầm cảm mất. Bạch Hạo Vân vốn đã ít nói rồi, nay mà thực sự mắc phải bệnh trầm cảm thì không biết sẽ thế nào đây. Trình Mục Vĩ không dám tưởng tượng ra điều đó. Nhưng Trình Mục Vĩ hy vọng, giờ Bạch Hạo Vân đã có Tư Mộc ở bên cạnh của người bạn này của anh, Trình Mục Vĩ cũng chỉ mong rằng Tư Mộc sẽ luôn ở bên cạnh động viên tin thần cho Bạch Hạo Vân.

Nghe Trình Mục Vĩ vừa khám vừa kể chuyện cho mình nghe, Tư Mộc cứ cảm thấy sai sai ở đâu đó. Ai cũng bảo với Tư Mộc cô rằng, con người của Bạch Hạo Vân rất là ít nói, nhưng sao cô cứ cảm thấy không phải như vậy ta? Tư Mộc thấy Bạch Hạo Vân đâu có ít nói đâu, thậm chí còn nói cực kì nhiều, chẳng khác gì mấy bà hàng xóm cả

Người khác thì cô không biết ra sao nhưng riêng đối với Tư Mộc cô, cô cảm thấy Bạch Hạo Vân nói cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ nhiều luôn ấy!

Tư Mộc cô vốn đã ghét uống thuốc nhất trên đời rồi, giờ đây Bạch Hạo Vân còn bắt cô uống một đống thuốc bổ đắng ngòm ngòm kia. Eo ôi! Nghĩ đến đã thấy sợ rồi huống chi là lúc uống thuốc thật. Chắc lúc đó Tư Mộc sẽ bị vị đắng của thuốc làm cho phát khóc mất.

Sợ là vậy đấy, nhưng Tư Mộc đâu có ngăn cản được cái ý định này của Bạch Hạo Vân đâu. Mà cho dù Tư Mộc cô muốn ngăn cản cũng không thể cản nổi Bạch Hạo Vân. Một khi Bạch Hạo Vân đã quyết định thì không một si có thể ngăn cản được anh đâu. Thế là Tư Mộc cũng chỉ biết ngoan ngoãn ngồi đó mà cam chịu cái số phận của mình thôi chứ không thể làm gì khác.

Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc cũng đã ngoan ngoãn đồng ý, anh hài lòng quay sang hỏi Trình Mục Vĩ đang ngồi ở phía đối diện với bản thân của Bạch Hạo Vân anh.

“Trình Mục Vĩ, cậu có mang theo thuốc bổ hay không? Hay là cậu để ở nhà để tôi cho người đến đó lấy.”

Giọng của Bạch Hạo Vân tuy không lạnh không nhạt nhưng cũng đã hoà hoãn mấy phần chứ không mang theo sự lạnh giá như mọi khi nữa. Tâm trạng của Bạch Hạo Vân có lẽ là đang rất tốt nên mới như vậy.

“Cậu yên tâm, thuốc gì lúc nào tôi cũng mang, không cần phải phiền phức để cho người đến nhà tôi lấy đâu. Mệt lắm!”

Trình Mục Vĩ lấy trong bộ dụng cụ khám bệnh của mình ra một vài lọ thuốc màu trắng, không to lắm nhưng cũng không được gọi là nhỏ đặt lên chiếc bàn ở ngay cạnh đó.

Thuốc thì lúc nào Trình Mục Vĩ chả mang theo, cả thuốc bổ cũng vậy mỗi khi Trình Mục Vĩ đi khám bệnh. Biết có khả năng là không phải dùng đến nó nhưng không hiểu sao Trình Mục Vĩ vẫn muốn mang theo mỗi loại một ít những hộp thuốc mà mình có đi. Có lẽ đây là do thói quen của Trình Mục Vĩ trước kia mà thôi!

Nhưng hôm trước, thật may là thói quen này đã giúp đỡ cho Trình Mục Vĩ anh, đỡ phải khiến cho Trình Mục Vĩ phải chạy đi chạy lại suốt một đoạn đường dài trong một thời gian ngắn như tối hôm qua. Nếu mà thế nữa chắc cái mạng này cũng mất luôn khi đi trên đường rồi.

Bạch Hạo Vân gật đầu, khuôn mặt vẫn không thay đổi nhưng sự hài tập lại in đậm trên đó.

“Tốt, sử dụng thế nào? Ra sao? Có cần phải chú ý những gì không?”

“Đây cũng chỉ là thuốc bổ thôi, không có gì cần chú ý. Ngày uống hai lần sáng và tối sau ăn là được. Mỗi lần cũng chỉ nên uống một viên thôi, đừng uống nhiều quá, rất không tốt đâu.”

#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.