(56)
“Cậu ra khám lại cho Tư Mộc xem cô ấy sao rồi? Tiện thể cho cô ấy uống thuốc luôn. Để tôi rửa đống bát đũa này.”
Bạch Hạo Vân cũng tính để người giúp việc rửa, nhưng Bạch Hạo Vân không có thói quen vứt bát đũa ra như vậy sau khi ăn cơm xong nên anh đành rửa luôn.
Hơn nữa, Bạch Hạo Vân là một người ưa sạch sẽ, anh không có thói quen ăn xong đợi người ta rửa cho mình. Bạch Hạo Vân từ năm hai mươi tuổi đã có thói quen sống tự lập. Khi ở nước ngoài, Bạch Hạo Vân đều tự lực cánh sinh, tự nấu cơm, tự đi làm kiếm tiền.
Bạch Hạo Vân thành công được như ngày hôm nay cũng là nhờ một phần đó. Còn về mấy người giúp việc kia, đó là những người mà ông nội anh cử sang để chăm sóc cho Bạch Hạo Vân anh. Bởi vì ông cụ biết cháu mình thường không để ý đến bản thân mình, ông đành phải cử bọn họ sang. Đó là năm Bạch Hạo Vân hai mươi ba tuổi, cũng đã được bảy năm rồi.
Bạch Hạo Vân vốn không muốn làm vậy nhưng ông cụ lại cực kỳ kiên quyết. Bạch lão gia lúc đó nói rằng nếu không để bọn họ ở bên đấy thì ông sẽ ngay lập tức bắt Bạch Hạo Vân anh phải về nước bằng bất cứ giá nào.
Thế là Bạch Hạo Vân đành phải ngậm ngùi mà chấp nhận. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân cũng không muốn phụ lòng ý tốt của ông nội. Dù sao đó cũng là ông nội của anh, là người quan tâm đến anh nhất khi Bạch Hạo Vân anh một mình cô đơn lạc lõng ở nhà họ Bạch. Trừ mẹ và Tư Mộc, Bạch Hạo Vân anh cũng rất quan tâm đến ông nội.
Mấy người giúp việc đó được Bạch lão gia cử sang để ở bên cạnh chăm lo cho Bạch Hạo Vân, vậy mà cũng đã được bảy năm rồi, thời gian quả thật trôi qua rất nhanh. Nhiều lúc Bạch Hạo Vân cũng muốn để họ đi tìm công ty khác hay là trở về nhà họ Bạch nhưng bọn họ không đồng ý, nói là đã theo Bạch Hạo Vân anh bao nhiêu năm nay rồi, cũng muốn ở đây để phục vụ anh.
Bạch Hạo Vân cũng hết cách, đành chấp nhận để cho bọn họ ở lại đây vậy. Bọn họ cũng rất là biết điều, những chuyện riêng tư của Bạch Hạo Vân bọn họ cũng giữ mồm giữ miệng, không hề báo cáo lại cho Bạch lão gia biết. Vì vậy, Bạch Hạo Vân mới tin tưởng để cho bọn họ ở lại đây.
Trình Mục Nghĩ ngay sau khi nghe Bạch Hạo Vân nói xong, liền lập tức bĩu môi nhìn Bạch Hạo Vân xì một tiếng.
“Xì ì ì ì ì ì ì ì. Bạch Hạo Vân, cậu quan tâm người ta như vậy lại còn dám nói hai người không có quan hệ gì hết. Coi Trình Mục Vĩ tôi là thằng ngu hả?”
Động tác của Bạch Hạo Vân hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục rửa chiếc đĩa mà anh đang cầm trong tay mình. Giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân nghe như rất là bình thường nhưng lại mang theo sự đe dọa đến đáng sợ khiến cho người ta phải cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.
“Trình Mục Vĩ, hình như dạo này cậu ngứa đòn hay gì nhỉ? Nếu cậu thật sự ngứa đòn, có cần tôi giúp cậu hết ngứa hay không? Nếu cậu còn dám mở miệng câu nữa có tin là tôi khiến cho Trình Mục Vĩ cậu từ nay về sau không còn mở miệng được câu nào nữa không?”
Bạch Hạo Vân vẫn tiếp tục công việc đang làm ở trên tay mình. Bạch Hạo Vân xoay người lại, lưng của anh đối mặt với khuôn mặt kia của Trình Mục Vĩ. Bạch Hạo Vân còn không thèm quay người lại cơ, chỉ lạnh nhạt nói ra câu đó để cho Trình Mục Vĩ nghe thấy.
Nghe xong câu này, sống lưng của Trình Mục Vĩ ngay lập tức lạnh toát. Khuôn mặt của Trình Mục đã đổ đầy mồ hôi hột nhỏ xuống tạo thành những âm thanh “tách tách tách tách” nghe cực kỳ vui tai.
Trình Mục Vĩ đưa tay lau mồ hôi trên mặt mình, trong lòng khóc không thành tiếng. Đúng là cái miệng hại cái thân mà, hơi đâu lại trêu chọc Bạch Hạo Vân, lại còn liên quan đến Tư Mộc, người mà Bạch Hạo Vân thích nữa. Trình Mục Vĩ còn chưa muốn mất cái mạng nhỏ này đâu.
Trình Mục Vĩ ngay lập tức chắp hai tay trước ngực vội vàng “cầu xin” người bạn thân đang đứng rửa bát ở phía kia, Bạch Hạo Vân.
“Ấy anh hai của tôi ơi, làm ơn tha cho cái mạng nhỏ này của tôi đi. Tôi chỉ đùa một chút thôi mà, không có ý gì khác đâu. Bạch Hạo Vân, cậu đừng có hiểu lầm gì đấy. Tôi đảm bảo từ ngay giờ phút này tôi sẽ khóa cái miệng của mình lại, tuyệt đối không nói nửa lời nào.”
Trình Mục Vĩ đưa tay lên miệng kéo một đường như là kéo khóa, đảm bảo mình sẽ ngậm miệng lại, không nói câu nào nữa. Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ còn mang theo ý cười tựa như là muốn trêu đùa.
Bạch Hạo Vân vẫn tiếp tục rửa bát, không quay người lại, anh chỉ khẽ cười, lại hơi lắc đầu như là không tin vào lời nói phát ra từ miệng của Trình Mục Vĩ kia.
Tin được Trình Mục Vĩ thì mới gọi là lạ đấy. Một con người lắm mồm như là Trình Mục Vĩ mà cả ngày không nói được câu nào, chắc chưa hết ngày Trình Mục Vĩ đã cắn lưỡi tự tử vì ngứa mồm, cả ngày không nói được câu nào ấy. Cùng lắm là Trình Mục Vĩ im lặng được hơn ba mươi phút, đó chính là thời gian lâu nhất mà Trình Mục Vĩ có thể giữ được im lặng mà không nói câu gì cả.
Đảm bảo là lần này cũng sẽ thế. Đợi một lát nữa Trình Mục Vĩ chắc chắn sẽ nói luyên thuyên như một con chim đang hót líu lo. Bởi vì, Trình Mục Vĩ nói cực kì nhiều, không nói Trình Mục Vĩ sẽ không tài nào mà chịu được.
Thấy Bạch Hạo Vân lắc đầu, lộ rõ vẻ không tin tưởng mình. Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ ngay lập tức đen lại, giọng nói bực dọc phát ra từ miệng của Trình Mục Vĩ như là đang muốn mắng chửi cho Bạch Hạo Vân một trận vậy.
“Này Bạch Hạo Vân, cậu như vậy là có ý gì đây? Cậu không tin vào lời Trình Mục Vĩ tôi nói thật hả? Này, tôi là bạn thân của cậu đấy. Chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm trên mà tại sao cậu lại không chịu tin tôi chứ?”
Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ mang theo vẻ ấm ức, khó chịu, bực mình.
Thật là, bạn với chả cả bè, thế đấy chứ lị! Chơi với nhau hơn mười năm mà chẳng thèm tin tưởng Trình Mục Vĩ tôi dù chỉ một chút. Xuỳ, Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ tôi đây thật sự muốn tuyệt giao với cậu đấy. Nếu không phải tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ trong việc tôi muốn chuyển công tác về nước thì Trình Mục Vĩ tôi đảm bảo, tôi đã tuyệt giao với Bạch Hạo Vân cậu từ lâu rồi.
Bạch Hạo Vân hơi nhếch môi, khuôn mặt mang theo ý cười, giọng nói phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân như là đang muốn chế giễu Trình Mục Vĩ đang đứng ở sau lưng của mình.
“Chính vì tôi với Trình Mục Vĩ cậu chơi thân bao nhiêu năm, tôi mới hiểu rõ cả tính tình với con người của Trình Mục Vĩ cậu. Bởi vì tôi biết cậu không làm được nên tôi tin cậu làm gì cho nó phí thời gian.”
Nghe Bạch Hạo Vân đang chế giễu mình, Trình Mục Vĩ sắn hai tay áo của mình lên như muốn xông lên đánh nhau với Bạch Hạo Vân. Trình Mục Vĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông vừa mới bắt bẻ mình. Người đó không ai khác chính là Bạch Hạo Vân, bạn thân của Trình Mục Vĩ anh.
“Này Bạch Hạo Vân, cậu nói như vậy là sao hả? Tôi có bao giờ nói mà không làm được đâu, sao con người cậu lại có thể đổ oan cho tôi như vậy chứ?”
“Thì chính miệng của Trình Mục Vĩ cậu nói là sẽ không nói câu nào nữa. Giờ cậu vẫn đang nói đấy thôi, bảo im lặng nhưng có làm được đâu. Trình Mục Vĩ cậu lại còn dám nói tôi hả?”
Câu nói này của Bạch Hạo Vân khiến cho Trình Mục Vĩ không thể nói được lời nào, muốn cãi cũng không tài nào cãi được. Đúng là vừa nãy, chính miệng của Trình Mục Vĩ nói rằng từ giờ sẽ không mở miệng nói câu nào nữa, đây chẳng phải là Trình Mục Vĩ anh tự tát vào mặt của mình một cái thật đau hay sao chứ?
Trình Mục Vĩ trong lòng hậm hực. Bạch Hạo Vân, xem như là cậu giỏi. Tại sao bao nhiêu năm nay tôi vẫn không thể đấu lại Bạch Hạo Vân cậu, cứ để cho cậu bắt nạt tôi chứ? Tôi đâu phải không thông minh bằng cậu, nhưng sao hai chúng ta lại khác nhau đến vậy cơ chứ? Mẹ nó, năm đó tôi có ngu mới đi làm bạn với Bạch Hạo Vân cậu, để rồi bây giờ Bạch Hạo Vân cậu bắt nạt tôi như vậy đây.
Thấy Trình Mục Vĩ không nói gì, Bạch Hạo Vân khẽ cười nhưng Trình Mục Vĩ lại không hề nghe thấy. Anh khẽ lên tiếng nhắc nhở Trình Mục Vĩ.
“Trình Mục Vĩ, cậu còn đứng ở đây làm cái gì? Cậu muốn rửa bát thay tôi hả? Cậu đừng quên, cậu còn phải khám lại cho Tư Mộc đấy, không khám thì đừng có trách tôi.”
“Ờ, biết rồi!”
Trình Mục Vĩ tuy không cam tâm nhưng anh đâu hề làm gì được. Trình Mục Vĩ đành phải ngậm ngùi xoay lưng bước ra ngoài phòng khách, chứ nếu Trình Mục Vĩ anh ở đây thêm một giây phút nào nữa chắc anh sẽ bị Bạch Hạo Vân chọc cho tức ói máu mà chết mất.
Ngoài kia, Tư Mộc đang ung dung ngồi ăn trái cây. Đĩa trái cây được bày trên bàn đã được người giúp việc cắt lúc sáng rồi bỏ vào tủ lạnh, nên Tư Mộc mới cảm thấy trái cây hơi lạnh. Bạch Hạo Vân vừa nãy đã lấy ra đưa cho cô, nói với cô để cho khí lạnh giảm bớt đi thì hãng ăn, bởi vì Tư Mộc cô vẫn đang bị bệnh.
Tư Mộc chỉ biết cười khổ mà làm theo. Cô chỉ mới sốt có một chút thôi mà, có cần phải nghiêm trọng đến mức đó hay không? Nhưng cô vẫn phải làm theo, nếu không để cho Bạch Hạo Vân biết được thì Tư Mộc cô chết chắc rồi. Bạch Hạo Vân nhất định sẽ mắng cho Tư Mộc cô một trận lên bờ xuống ruộng hệt như lúc ở bên Mỹ mất.
Thôi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn mà nghe lời, nếu không lại bị ăn chửi một trận. Bạch Hạo Vân nổi giận lên thì đáng sợ lắm!
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.