(55)
“Cậu cứ gắp thức ăn cho Tư Mộc như vậy, cô ấy sao ăn hết nổi? Chi bằng cậu gắp cho tôi đi!”
“Có tay có chân, tự thân vận động.”
Bạch Hạo Vân nghe Trình Mục Vĩ than phiền bao nhiêu lần rồi, anh cũng chẳng thèm để tâm đến. Bạch Hạo Vân chỉ quăng cho Trình Mục Vĩ đang ngồi ở bên kia một lời nói lạnh nhạt. Tầm mắt của Bạch Hạo Vân lúc này chỉ dừng ở trên người của Tư Mộc, hoàn toàn không để ý đến cái người tên là Trình Mục Vĩ đang ngồi ở bên kia.
Trình Mục Vĩ bị Bạch Hạo Vân từ chối thẳng thừng như vậy, khuôn mặt anh đen lại trông rất khó coi. Lúc này mặt mũi của Trình Mục Vĩ mất sạch, không còn một chút gì cả. Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ đã khó coi sẵn từ lúc nãy rồi, nay lại càng khó coi hơn nhiều. Trong lòng của Trình Mục Vĩ anh liên tục mắng chửi cái người mang danh bạn thân chơi với mình hơn mười năm nay.
Bạch Hạo Vân, con người của cậu quả nhiên rất phũ phàng đấy! Không chừa cho tôi một chút mặt mũi nào cả. Tôi là bạn thân của cậu đó, Bạch Hạo Vân, bộ cậu quên rồi hả? Tưởng cậu hẳn hoi lắm, ai ngờ cũng thuộc cái dạng người trọng sắc khinh bạn.
Tôi chỉ nói đùa một chút thôi mà, cậu không thể hưởng ứng theo hay sao anh hai? Thỉnh thoảng cũng phải vui lên một chút chứ, mặt lúc nào cũng hằm hằm, cứ như một tảng băng lạnh ở Nam Cực vậy, cười lên một cái bộ cậu chết hả?
Mà nếu cậu không thích đùa thì cũng phải nể mặt tôi, cho tôi chút mặt mũi trước mặt cô gái mà cậu yêu thầm bao nhiêu năm nay chứ. Cậu gắp cho tôi một miếng thức ăn mất bao nhiêu thời gian không? Cậu chỉ gắp cho người cậu yêu thôi, còn tôi thì cậu vứt qua một bên có phải không? Bạch Hạo Vân, sao cậu có thể phũ thế hả trời?
Hừ, nếu cậu chịu để ý đến tôi một chút ấy, sau này nếu cậu cần tôi giúp đỡ trong việc theo đuổi Tư Mộc, Trình Mục Vĩ tôi sẵn sàng giúp đỡ cậu. Nhưng Bạch Hạo Vân cậu phũ quá đi mất, lại còn hay bắt nạt, chèn ép con người hiền lành như tôi, tôi nhất định sẽ mặc kệ cậu luôn.
Trình Mục Vĩ khuôn mặt hằm hằm, hai mắt nhìn chằm chằm Bạch Hạo Vân và Tư Mộc đang “âu yếm” nhau trước mặt mình. Trình Mục Vĩ bực mình, nhanh chóng gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng, liên tục nhai nuốt. Lực Trình Mục Vĩ dùng rất mạnh, cứ như là muốn nghiền cái miếng thức ăn trong miệng của mình thành trăm, thành nghìn mảnh vậy.
Trong lòng của Trình Mục Vĩ nghĩ vậy thôi chứ một lúc sau lại quên ngay bây giờ. Con người của Trình Mục Vĩ vốn chẳng giận ai được bao lâu đâu. Đến nữa Bạch Hạo Vân chỉ cần nói mình cần ai đó giúp đỡ trong việc theo đuổi người con gái tên là Tư Mộc này thì kiểu gì Trình Mục Vĩ cũng xung phong đầu tiên luôn, một trăm phần trăm là như vậy, không thể sai được.
Đến lúc đó, kiểu gì Trình Mục Vĩ cũng sẽ bày ra cho Bạch Hạo Vân một nghìn linh một cách theo đuổi phụ nữ mà Trình Mục Vĩ biết. Hơn nữa, Trình Mục Vĩ chắc chắn sẽ vỗ ngực đầy tự tin nhìn thẳng vào mắt của Bạch Hạo Vân mà nói rằng.
“Cậu yên tâm đi! Những cách mà Trình Mục Vĩ tôi chỉ cho cậu chắc chắn một trăm phần trăm là sẽ thành công, cậu cứ yên tâm đi. Một khi Trình Mục Vĩ tôi mà đã ra tay thì không có chuyện thất bại, chỉ có thành công mà thôi!”
Con người của Trình Mục Vĩ chính là như vậy đấy. Tuy hay giận dỗi như một đứa con gái nhưng lại không hề để bụng đến những chuyện đó lâu. Trình Mục Vĩ còn luôn sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần, tuy những lúc đó Trình Mục Vĩ thường hay chọc ngoáy họ vài câu khiến cho người đó phát tức lên.
Bạch Hạo Vân anh hoàn toàn hiểu rõ điều này. Cho nên Bạch Hạo Vân mới có thể chơi cùng với Trình Mục Vĩ suốt bao nhiêu năm qua. Tuy cuộc nói chuyện của hai người chỉ có cãi nhau hay là có một mình Trình Mục Vĩ đứng đó nói chuyện một mình, còn Bạch Hạo Vân chẳng để tâm đến, có khi còn chẳng thèm trả lời lại Trình Mục Vĩ nhưng tình bạn của Bạch Hạo Vân với Trình Mục Vĩ lại chẳng hề mất đi trong bao nhiêu năm nay.
Mà Trình Mục Vĩ anh cũng ăn không nổi nữa rồi, chính xác là không tài nào nuốt được miếng cơm nào nữa. Bị tọng cho một đống thức ăn cho chó cùng với món tráng miệng là một rổ bơ thì cũng đủ no rồi. Ăn thêm cơm nữa chắc Trình Mục Vĩ anh thật sự bị nghẹn đến chết mất.
Trán của Trình Mục Vĩ nổi đầy gân xanh trên đó, trong lòng gào thét, không thể chịu đựng được hai con người này nữa rồi. Muốn giết chết người bao nhiêu năm nay chưa có một mảnh tình vắt vai nào như Trình Mục Vĩ anh hay gì? Khiếp! Xung quanh chỉ toàn là thức ăn cho chó chứ có phải là cái gì đâu?
Trình Mục Vĩ sắp không chịu đựng được hai cái người ở trước mặt mình nữa rồi. Trình Mục Vĩ anh thật muốn hét thật to lên với trời, với đất, làm ơn, kêu bọn họ dừng lại đi, muốn cho tôi tức đến hộc máu ra đây hay gì? Chắc Trình Mục Vĩ anh hộc máu ra đây thật thì Bạch Hạo Vân và Tư Mộc mới chịu dừng lại mất.
Ăn thức ăn cho chó nhiều chắc chết mất thôi! Ôi mẹ ơi! Anh hai, chị hai của tôi ơi, làm ơn bỏ qua cho cái người không có tình yêu, không có một mối tình nào suốt bao nhiêu năm nay như Trình Mục Vĩ tôi có được không? Tôi sắp bị hai người nhồi nghẹn cho một đống thức ăn cho chó đến mức bội thực rồi đây này!
Bạch Hạo Vân phía bên kia chỉ chăm chú để ý đến người con gái tên Tư Mộc đang chăm chú ăn cơm ở ngay bên cạnh mình. Bạch Hạo Vân cũng dừng việc gắp thức ăn cho Tư Mộc lại, anh sợ ép cô ăn một lúc quá nhiều, người của Tư Mộc sẽ không chịu được mà ói hết ra mất. Thế thì từ nãy Bạch Hạo Vân ép cô ăn bao nhiêu như vậy, tất cả đều thành công cốc hết rồi.
Bạch Hạo Vân không thèm liếc nhìn Trình Mục Vĩ khuôn mặt đang cực kì là khó coi ở phía bên kia. Bạch Hạo Vân mặc kệ cậu ta luôn, muốn làm gì thì cứ tự thân mà vận động. Có tay, có chân lại muốn nhờ tới người khác, nằm mơ đi.
Bạch Hạo Vân đã ăn xong từ lúc nãy rồi, mỗi buổi sáng Bạch Hạo Vân cũng chỉ ăn hơn một bát cơm cùng một ít thức ăn chứ không có ăn nhiều. Đó vốn là thói quen suốt bao nhiêu năm nay của Bạch Hạo Vân, không thể nào thay đổi được.
Tư Mộc ăn được nửa bát cháo cùng một đống thức ăn trong bát mà Bạch Hạo Vân gắp cho mình. Đến lúc này, Tư Mộc không thể nào ăn hết được nữa rồi. Cô hơi ngập ngừng, không dám nói ra, sợ Bạch Hạo Vân sẽ mắng cho cô một trận vì cái tội đang bị bệnh mà không chịu ăn hết chúng.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc ngẩng đầu lên, đang định nói cái gì đó nhưng lại thôi. Bạch Hạo Vân khẽ lên tiếng hỏi han Tư Mộc, hình như là cô đang có chuyện gì muốn nói.
“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Tôi... Tôi không ăn nổi nữa rồi. Bụng tôi nó to đùng rồi, ăn thêm nữa chắc nổ luôn cả bụng mất.”
Giọng của Tư Mộc rất nhỏ, lí nha lí nhí, dường như là đang sợ hãi. Tư Mộc cúi mặt xuống đất, cô không dám ngẩng đầu lên, hai mắt cô nhắm chặt lại. Sợ là cô sắp bị mắng cho một trận rồi.
Bởi vì, Bạch Hạo Vân là người cực kỳ có quy tắc. Hồi Tư Mộc còn ở bên Mỹ trị bệnh, nhớ rằng lúc đó cô vừa mới phẫu thuật xong mà không chịu ăn cơm, cứ đòi ăn mấy cái thức ăn linh tinh. Thế là cô bị Bạch Hạo Vân mắng cho một trận lên bờ xuống ruộng vì cái tội không để tâm đến sức khỏe của bản thân mình. Từ lúc đó, Tư Mộc không dám ăn uống vớ vẩn nữa. Cô đâm ra sợ Bạch Hạo Vân nổi giận chính là vì thế.
Bạch Hạo Vân nhìn người con gái hình như đang sợ hãi trước mặt mình đây, Tư Mộc cúi đầu xuống khiến cho Bạch Hạo Vân phải bật cười, anh gõ nhẹ vào đầu của cô một cái.
“No rồi thì thôi! Có ai ép em ăn hết cái đống này đâu.”
Tư Mộc hơi ngây người, cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hạo Vân đang cười rất vui vẻ ở trước mặt mình đây. Tưởng là Bạch Hạo Vân sẽ nổi giận chứ, ai ngờ Bạch Hạo Vân lại dễ dàng đồng ý với cô như vậy.
Ngây người một hồi lâu, Tư Mộc mới bắt đầu có phản ứng trở lại. Suýt chút nữa là bị ăn mắng một trận, cũng may là Bạch Hạo Vân không có nổi giận. Tư Mộc ngay lập tức dọn dẹp bát đũa để sang một bên để lát nữa rửa cho tiện.
Còn Trình Mục Vĩ ở phía bên kia ngây cả người ra. Trình Mục Vĩ như là không tin vào những gì mình vừa thấy, Bạch Hạo Vân vừa mới, cười sao? Trình Mục Vĩ dường như không tin vào điều này, anh còn tưởng bản thân mình đang mơ ngủ, còn đưa tay dụi lên mắt mình xem có phải là Trình Mục Vĩ anh vừa mới nhìn nhầm hay không?
Quả nhiên là không nhìn nhầm! Bạch Hạo Vân vừa mới cười, Bạch Hạo Vân vừa mới cười đó. Không thể tin được, một tảng băng lạnh như Bạch Hạo Vân mà cũng biết cười sao? Chơi với Bạch Hạo Vân bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Trình Mục Vĩ nhìn thấy Bạch Hạo Vân cười tươi như vậy đấy.
Cười lên, chẳng phải như vậy là rất tốt sao? Tại sao cứ ngày ngày giữ cái bộ mặt lạnh như băng vậy chứ? Về nhà, Trình Mục Vĩ phải ngay lập tức báo luôn cho đám bạn thân của mình biết mới được.
Người biết yêu vào có khác, tự nhiên lại yêu đời hơn nhiều!
Sau khi Trình Mục Vĩ ăn xong, ba người cùng nhau dọn dẹp bát đũa mang vào bếp. Bạch Hạo Vân lạnh lùng nhắc nhở Trình Mục Vĩ một câu.
“Cậu ra khám lại cho Tư Mộc xem cô ấy sao rồi? Tiện thể cho cô ấy uống thuốc luôn. Để tôi rửa đống bát đũa này.”
Bạch Hạo Vân cũng tính để người giúp việc rửa, nhưng Bạch Hạo Vân không có thói quen vứt bát đũa ra như vậy sau khi ăn cơm xong nên anh đành rửa luôn.
#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.