“Khoảng cách xa nhất thế giới không phải chân trời góc bể, không phải giữa sống và chết, cũng không phải tôi đứng trước mặt người nhưng người không biết là tôi yêu người, mà là khoảng cách ba mươi cm từ mắt đến màn hình vi tính: chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới.”
+++
01.
Tôi có một thói quen khó sửa, trước mỗi tiết học đều sẽ lấy bút nước viết tên của Vương Tuấn Khải vào lòng bàn tay. Mỗi khi căng thẳng, chỉ cần xòe tay ra, thấy tên anh, sẽ như được tiếp thêm động lực.
Có lần, tôi và đại tỷ đấu khẩu. Như thường lệ, tôi yếu thế, mang theo khí thế ‘con giun xéo lắm cũng quằn’ hùng hổ tuyên bố, “Từ giờ phút này cho đến hết tiết tao sẽ không nói với mày thêm bất cứ câu nào nữa.”
Đại tỷ nghe vậy, chỉ bĩu môi quay đi giải đề.
Một lát sau, nó quay lại phía tôi, chỉ vào lòng bàn tay tôi, nói: “Ê, đây là chữ gì? Vương Tuấn Khải đúng không?”
Tôi: “Sao mày biết?”
Nó: “Nói rồi kìa.” Ngừng một lát, lại nói tiếp, “ Cứ nghe đến Vương Tuấn Khải là quên hết trời đất luôn.”
Tôi: “...” Vương Tuấn Khải là cái đồ hồng nhan họa thủy, hễ nghe đến tên anh là đầu óc chẳng còn dùng làm gì được nữa!!!
* * *
02.
Nói về nhầm lẫn, thật ra thời gian đầu biết đến TFBOYS, tôi không chỉ nhận nhầm ba người, mà còn tưởng Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên là anh em ruột nữa.
Thật ra cũng không thể trách tôi, hai người cùng mang họ Vương, lại cùng quê Trùng Khánh, khi ấy chưa quen nhìn ai cũng giống nhau, nhầm lẫn cũng là chuyện bình thường.
Sau này, có lần ảnh mẹ của ba người được đăng lên mạng, thấy không phải cùng một mẹ, tôi mới hiểu ra. Bây giờ mỗi lần nhớ lại đều thấy vô cùng mất mặt.
* * *
03.
Thần kinh vận động của Vương Tuấn Khải khá kém, vấp ngã không phải chuyện hiếm gặp với anh.
Đang đi đột nghiên ngã, đang chạy thì vấp ngã, mặc đồ hóa trang cồng kềnh mất thăng bằng ngã, ngồi không thôi cũng ngã,...
Có lần, anh đang huyên thuyên gì đó trên trường quay thì chợt ngã ngửa. Một lần khác, khi quay ‘Cao Năng Thiếu Niên Đoàn’, đi lên không chịu đi bậc thang mà thích leo phần dốc phẳng, thế là trượt, đầu đội đất mông chỉ lên trời vô cùng xinh đẹp. Lúc ở trong khách sạn thích chơi trội, tay chống giường mông lấy đà nhảy lên, sau đó tiếp đất oanh oanh oanh liệt,...
Người ta vẫn thường nói, thật lòng yêu một người, sẽ vì người ấy đau một mà bản thân đau gấp nhiều lần. Trong tiểu thuyết ngôn tình cũng viết mỗi khi nam chính bị thương, nữ chính sẽ vô cùng xót xa, chỉ mong sao người chịu đau khổ là mình.
Có điều, không hiểu sao mỗi khi Vương Tuấn Khải té ngã như vậy, tôi chỉ cảm thấy rất vui, rất muốn cười.
* * *
04.
Vương Tuấn Khải tham gia ‘Nhà hàng Trung Hoa’ ghi hình ở Pháp, có một thực khách Trung Quốc là fan của Tô Hữu Bằng chia sẻ thế này: “Tôi nói với Tiểu Khải, chị thích Tô Hữu Bằng 20 năm rồi, muốn nói chuyện với anh ấy, em ấy nói em ấy sẽ chuyển lời giúp tôi. Sau đó em ấy nói với Tô Hữu Bằng, có người thích anh 40 năm rồi, muốn gặp anh.”
Nói đúng theo lời của vị thực khách thì chị thích Tô Đạo năm 1998, khi anh 25 tuổi, qua miệng Vương Tuấn Khải lại trở thành năm 1978, khi anh mới 5 tuổi.
Tôi thật sự muốn hét lên, 20 với 40 nó là một sự khác biệt rất lớn đấy anh ơi!!!
* * *
05.
Trong ‘Cao Năng Thiếu Niên Đoàn’ mùa thứ nhất, có một lần Vương Tuấn Khải phải đẩy hay chạy theo xe rác, do vận động quá sức nên đường huyết giảm, nôn mửa, kiệt sức, rất khổ sở.
Nhìn cảnh anh chật vật ngồi phích xuống đường, vẻ mặt đầy mệt mỏi, mồ hôi đổ ra như tắm, lòng như bị trăm ngàn mũi kim đâm vào, rất khó chịu.
Có một câu hỏi mà trước đây tôi từng gặp qua vô số lần, cũng đã thấy đủ loại đáp án khác nhau.
Theo bạn, khoảng cách xa nhất thế giới là gì?
Khi ấy chỉ thấy có vẻ hay, chưa hiểu hết ý nghĩa của câu hỏi này, đáp án nào cũng cho là rất có lý, vô cùng ý nghĩa.
Khoảnh khắc thấy anh khuỵu xuống, lại chợt hiểu ra.
Khoảng cách xa nhất thế giới là gì?
Khoảng cách xa nhất, là khi ngắm những bức ảnh của anh, rất muốn chạm vào, nhưng không thể.
Khoảng cách xa nhất, là khi xem anh biểu diễn, rất muốn hét lớn tên anh, nhưng anh chẳng nghe được.
Khoảng cách xa nhất chính là, khi thấy anh ngã quỵ vì hạ đường huyết, rất muốn chạy đến bên cạnh, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Khoảng cách xa nhất chính là, rõ ràng thấy anh nhìn mình, nói 'anh yêu em', rất muốn thuyết phục bản thân rằng anh ấy đang nói cho mình nghe, nhưng không thể tự lừa mình dối người.
Khoảng cách xa nhất thế giới không phải chân trời góc bể, không phải giữa sống và chết, cũng không phải tôi đứng trước mặt người nhưng người không biết là tôi yêu người, mà là khoảng cách ba mươi cm từ mắt đến màn hình vi tính: chỉ có thể nhìn, không thể chạm tới.