“Sau khi lớn lên, tôi chỉ có thể chạy thật nhanh. Tôi sợ biết mấy, rằng sẽ vấp ngã trong đêm tối. Xin chào ngày mai, nén nước mắt mỉm cười, những thứ càng tươi đẹp thì khi có được sẽ càng sợ hãi. Mỗi lần bật khóc, lại cười rồi chạy thật nhanh. Vừa đánh mất, vừa tìm lại. Xin chào ngày mai, thanh âm thật nhỏ bé nhưng lại nhắc tôi dũng cảm là gì.”
+++
01.
Vương Tuấn Khải đại diện cho dòng son Lancome, Vương Nguyên đại diện cho nhãn hàng Loreal Paris. Tôi không hay dùng son, nhưng sau chuyện này liền bắt đầu dùng.
Đại tỷ rất am hiểu mỹ phẩm, tôi hỏi nó, nó nói Lancome tốt hơn.
Có điều, tôi thuộc giai cấp ‘vô sản’, vốn không có khả năng dùng son Vương Tuấn Khải quảng cáo, nên chọn nhãn hàng của Vương Nguyên.
Tôi nói, “Không phải chị đây nghèo, chẳng qua là đang ủng hộ Nguyên Ca thôi, sau này lấy nhau sẽ bảo Khải mua Lancome cho sau.”
Kết quả là, đại tỷ dội cho tôi một gáo nước lạnh, “Đi ngủ đi rồi mơ.”
“...” Cho tôi ảo tưởng một chút thì nó có sao đâu cơ chứ?!
* * *
02.
Vương Tuấn Khải cũng thích tự luyến.
Trong một chương trình, khi ngồi chung xe với một cậu bé kém mình năm tuổi, anh vừa mở miệng đã nói liên tục không ngừng nghỉ, “Hiền quá, khi thấy anh em cảm thấy thế nào, ít ra cũng đẹp trai phải không, không đâu, nghiêm túc đấy, anh không đùa đâu.” Thậm chí không chờ người ta trả lời.
Bà Vương à, bệnh lắm lời của bà lại tái phát rồi, phải không?
Thật ra thì tôi rất muốn nói là, anh rất đẹp trai, rất rất đẹp trai, cả thế giới đều biết anh đẹp trai, trong lòng em anh làđẹp trai nhất!
* * *
03.
Nghe nói Vương Tuấn Khải nấu ăn rất ngon. Trước đây từng được thấy tay nghề của anh, nhưng nếm thử là chuyện không tưởng.
Có lần, tôi nói với một người bạn, “Khải nhà tao không chỉ đẹp trai tài giỏi, mà còn nấu ăn rất ngon nữa.”
Nó nói, “Thế mày ăn chưa mà biết?”
Tôi, “...” Tôi không thể nói là rồi, đúng không?
Có điều, thật sự rất muốn nếm thử món ăn anh nấu một lần.
* * *
04.
Cũng là về chuyện nấu nướng. Có lần, phòng làm việc của Vương Tuấn Khải đăng một đoạn ghi hình ngắn, Vương Tuấn Khải hướng dẫn làm đồ giải nhiệt mùa hè.
Cái gọi là ‘đồ giải nhiệt mùa hè’ ở đây, chính là dưa hấu xếp đĩa.
Anh dùng một dụng cụ khá giống đồ múc kem, nhưng nhỏ hơn, khoét ruột của quả dưa hấu to hơn đầu mình thành từng viên tròn nhỏ, xếp ngay ngắn lên đĩa, sau đó trang trí thêm ba lá bạc hà lên trên.
Nhìn đĩa dưa hấu mang phong cách hoàng gia của Vương Tuấn Khải, tôi chợt nhớ lúc anh còn nhỏ, vùi đầu gặm dưa, không thèm cắt, chẳng chú ý hình tượng chút nào.
Quả nhiên lớn rồi, biết giữ ý tứ, ăn uống cũng khác hẳn.
* * *
05.
Vương Tuấn Khải có biệt danh Vương Sợ Lộ.
Tham gia tuần lễ thời trang nam Milan xuân hạ 2019, lúc trang điểm, anh mặc áo choàng ngủ màu đen, để lộ cổ và một phần ngực phía dưới.
Thật ra nói lộ ngực cũng không đúng, áo choàng được khép tương đối kín, có lẽ là do kiểu áo nên phần rãnh cổ khá sâu, chính là kiểu ba hở bảy kín, tuy không phải lộ ra nhưng vẫn thấy một vùng dưới cổ trắng nõn, còn kích thích hơn cả lộ hẳn.
Tôi chỉ còn biết cảm thán, Vương Sợ Lộ cuối cùng cũng hết sợ lộ rồi.
* * *
06.
Cuộc đời đầy rẫy những bất ngờ, chẳng hạn như một ngày đẹp trời nào đó, em út chợt khoe râu đầy nam tính, hay một ngày đẹp trời khác, đứa em còn lại bỗng khoe cơ bụng sáu múi đáng kinh ngạc.
Khoảnh khắc nhìn thấy râu và cơ bụng của hai con khỉ nhỏ, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: hai đứa nhỏ lớn rồi, chúng tôi cũng lớn rồi.
Còn nhớ ngày nào Thiên Tỉ vẫn là một cậu bé nhút nhát ngọt ngào, Tiểu Nguyên còn là đứa bé đáng yêu mặt búng ra sữa, hai đứa cùng dựa dẫm, trêu chọc Đại Ca. Thế mà giờ, mấy cái đầu nấm đều đã trở thành nam thần quốc dân hết cả.
Thời gian trôi rất nhanh, có điều chúng ta thường không để ý, đôi lúc chợt quay đầu nhìn lại, mới giật mình nhận ra chặng đường mình đi qua đã dài như vậy rồi.
Ngày càng ít dần câu nói ‘chị mẹ sẽ bảo vệ mấy đứa’, chỉ còn ‘chúng em sẽ bảo vệ các anh’.
Còn nhớ lần đầu rung động trước ba con khỉ, khi ấy tôi mới mười lăm tuổi. chính là độ tuổi ngây ngô nhất, ngông cuồng nhất.
Nghĩ lại những chuyện mình đã làm khi ấy, vừa buồn cười, vừa hâm mộ.
Buồn cười vì một thời dở dở ương ương, rõ ràng còn non nớt không hiểu chuyện, nhưng lại thích ra vẻ cái gì cũng biết, kiêu ngạo, thích được chú ý.
Hâm mộ vì khi ấy có thể nói thích là thích, thích thật mãnh liệt, đơn thuần.
Tôi là một người hay thay đổi, mau thích mau quên, ba năm vẫn không từ bỏ, chính tôi cũng cảm thấy bất ngờ.
Bây giờ, nghe lại ‘Sổ tay rèn luyện thanh xuân’, ‘Gửi tôi tuổi mười lăm’, cảm xúc rõ ràng vẫn như thế, nhưng tim lại như bị thắt lại. Trước đây chỉ nghe thấy hay, cảm động, bây giờ nghe lại, như đã cách một đời.
Nhớ những người bạn năm ấy, từng nắm tay nhau trăm miệng một lời nói sẽ cùng đi hết hẹn ước mười năm, thế mà nay đã mỗi người một ngả.
Trong bài Young có câu này, “Trên đường đời, đầy ắp ngã rẽ quanh co, có đôi khi niềm tin chưa chắc sẽ khai hoa kết trái.” Lời hứa hẹn thuở thiếu thời tuy đẹp, nhưng thường cũng chỉ có thể dừng lại ở hứa hẹn mà thôi. Đã qua nửa chặng đường, còn mấy người ở lại?
Hơn chục người năm ấy, chẳng phải cuối cùng chỉ còn lại Thi Thi sao?
Tôi của tuổi mười tám cho rằng tôi của tuổi mười lăm quá khờ dại, có điều, tôi của hiện tại đã thực sự trưởng thành chưa?
Chúng ta vĩnh viễn lớn hơn mình của hôm qua, nhưng lại là đứa trẻ trong mắt bản thân vào ngày mai. Trưởng thành, không phải một khoảnh khắc, một dấu mốc, mà là cả một hành trình vô tận. Mỗi ngày qua đi, chúng ta đều đang trưởng thành.
Có lẽ tôi của nhiều năm sau, nhìn lại mình của năm mười tám tuổi này, đọc những dòng mình viết hôm nay, cũng sẽ bật cười vì sự non nớt của bản thân như tôi đang đánh giá tôi của tuổi mười lăm vậy. Nhưng có hề chi, chúng ta chỉ sống một lần, hãy sống cho trọn thanh xuân.
Mỗi ngày qua đi, ngày mới sẽ đến, từng chút cuốn đi ngông cuồng tự phụ của tuổi trẻ, bồi đắp chín chắn và thành thục. Chúng ta vĩnh viễn không thể đoán được điều gì đang đón chờ bản thân ở phía trước, nhưng hãy tin tưởng tất cả dù là may mắn hay bất hạnh, niềm vui hay nỗi buồn, tri kỉ hay khách nhân, đều là sự an bài tốt nhất.
Hôm nay chúng ta có thể ngông cuồng tự phụ nhưng thiên chân. Ngày sau tuy trưởng thành, nhưng sẽ chẳng thể nở nụ cười hồn nhiên như lúc này.
Nếu nói có một bài hát khiến tôi cảm động nhất, đó hẳn là ‘Xin chào ngày mai’ mà Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên từng cùng nhau thể hiện.
“Sau khi lớn lên, tôi chỉ có thể chạy thật nhanh. Tôi sợ biết mấy, rằng sẽ vấp ngã trong đêm tối. Xin chào ngày mai, nén nước mắt mỉm cười, những thứ càng tươi đẹp thì khi có được sẽ càng sợ hãi. Mỗi lần bật khóc, lại cười rồi chạy thật nhanh. Vừa đánh mất, vừa tìm lại. Xin chào ngày mai, thanh âm thật nhỏ bé nhưng lại nhắc tôi dũng cảm là gì.”
Không mong mãi giữ được sự hồn nhiên tuổi thơ bé, chỉ mong mãi giữ vững sơ tâm, dù chuyện gì xảy ra, cũng mong chúng ta có thể dũng cảm tiến về phía trước, không quên ước hẹn thuở ban đầu.
Ghi nhớ quá khứ, trân trọng hiện tại, nói xin chào ngày mai.