Mai Mai chừng mắt nhìn xem tên nào vừa đâm vào mình.
Là thầy giáo.
- Sao thầy không nhìn gì hết vậy?
Thầy giáo mặt mày xanh nhợt.
- Không, thầy có, thầy có nhìn, .. em có sao không?
Mai Mai chợt
nhớ ra chuyện mình đang vội làm, cô giơ tay gạt thầy giáo qua một bên để lấy lối đi. Ông thầy giáo còn đang sợ hãi về cú va chạm vừa rồi, thấy
Mai Mai bước về phía mình thì rúm người lại. Thầy giáo vừa bị gạt qua
một bên, thì hình ảnh Nhất Bảo xuất hiện trước mắt Mai Mai. Cô mừng
nhưng chưa hết lo.
Mai Mai lại gần Nhất Bảo, nắm vai, lắc tay cậu ta như thể vừa gặp lại người thân vừa đi chiến trường về.
- Là người thật, vẫn còn nguyên vẹn.
Mai Mai lảm nhảm, nước mắt đã lưng chòng.
Mai Mai thấy
Nhất Bảo thì vui lắm, muốn nói nhưng nhất thời không nói được, cứ đứng
đó bóp vai cho cậu ta. Trước bao nhiêu con mắt đang nhìn họ nhưng trong
mắt Mai Mai giờ chỉ có Nhất Bảo thôi.
Mai Mai ngẩng
đôi mắt ướt nhoè nhìn Nhất Bảo. Đôi mắt ướt ấy chỉ có mình Nhất Bảo nhìn thấy. Nhưng như đã nói trước, Nhất Bảo tỏ ra không hề để tâm đến, gương mặt cậu ta lạnh lùng nhìn Mai Mai. Đã quen với chuyện này, Mai Mai thấy cậu ta có thái độ như vậy với mình cô cũng chẳng lấy làm buồn bực.
- Anh biết ngay em sẽ thế này mà!
Mặt Nhất Bảo
thì lạnh tanh nhưng giọng nói của cậu ta thì chả lạnh tẹo nào. Nhất Bảo
nói rất nhỏ, chỉ đủ để Mai Mai nghe thấy. Nhìn gương mặt lạnh như băng
của cậu ta, người ngoài có thấy mồm cậu mấp máy cũng chỉ nghĩ cậu ta nói những câu doạ nạt, hay làm người khác buồn mà thôi.
Mai Mai quay người bước vào lớp trước. Thầy giáo và hai cậu kia thấy Mai Mai khóc thì ai cũng nghĩ ‘Nhất Bảo thật quá đáng. Mai Mai cũng chỉ là quan tâm đến cậu ta thôi, cần gì phải nói những lời khó nghe với một cô gái chứ’.
Mai Mai ngồi vào chỗ của mình. Khi Nhất Bảo đang quăng cặp lên bàn cậu ta thì:
- ẤY, từ từ đã!
Mai Mai lại
đứng bật dậy. Cô rút trong túi của mình ra một cái khăn tay. Cái khăn đó để … lau bàn Nhất Bảo. Mai Mai thực hiện hành động đó trước con mắt
ngạc nhiên của tất thảy những ai có mặt trong phòng học VIP1.
Mai Mai lau
bạn sạch sẽ xong thì lẳng lặng quay về chỗ, không nhìn Nhất Bảo lấy một
cái. Theo thoả thuận, Nhất Bảo cũng dửng dưng ngồi vào chỗ.
Giờ nghỉ giải lao… trong phòng học chỉ có Mai Mai và Nhất Bảo.
Mai Mai liếc
nhìn Nhất Bảo nhưng cậu ta quyết không nhìn lại cô. Mai Mai xé mẩu giấy
hí hoáy viết rồi ném sang bàn Nhất Bảo. Nhất Bảo khẽ cười, mở giấy đọc.
‘Sao hôm nay B đến muộn thế? M cứ nghĩ là B đi tìm tên mập. Mà sao béo lại
đi du học gấp thế? liệu có gì liên quan đến chuyện hum trước ko?’
Nhất Bảo viết và đáp trả rất nhanh. Mai Mai hí hửng mở ra đọc. Cô ngạc nhiên trước mẩu thư đáp trả chỉ vẻn vẹn 4 từ:
‘Bận. ko. ko biết.’
Mai Mai lại cắm cúi viết:
‘B ko cần biết hôm qua M về nhà thế nào à?’
Nhất Bảo không viết trả. Mai Mai nhăn nhó nhìn cậu ta rôì lại viết tiếp lá nữa.
‘Khi nào thì mới thôi trò này đây????????’
‘Cứ theo thoả thuận’.
Nhất Bảo trả
lời kèm theo nụ cười ma mãnh. Mai Mai không nói gì vì theo thoả thuận
hai người chỉ nói chuyện khi Nhất Bảo bắt chuyện trước.