Nhất Bảo ngồi trong xe ô tô.
-
...Anh cho người đến khu 4 quận 8 ngay lập tức. Xem hắn nói thật hay
đang bỡn cợt ta... Tôi có cuộc gọi – Nói rồi cậu tạm gác cuộc gọi cũ và
nhận cuộc gọi mới. – Nói đi.
Bên kia đầu dây:
- Cậu chủ, quả không ngoài dự đoán, hội Mặt Sắt mới đây có nạp thêm người,
người đó không ngờ lại chính là tên phó của hội Trâu Trắng ở Hải Phòng.
Nhất Bảo nhếch mép cười khẩy:
- Tôi đã biết rồi.
- Cậu chủ, cậu biết rồi sao?
Nhớ lại cuộc gọi ở cổng trường, khi Nhất Bảo vừa mở máy.
- Cậu chủ Nhất Bảo, lâu quá rồi mới thấy cậu. – Tên kia cười hiểm qua điện
thoại – Chắc cậu k nhớ ra tôi đúng không? Không, phải là nhất thời chưa
nhớ ra mới đúng, không lẽ những gì tôi phải chịu lại không để lại một
chút gì đó của cậu chủ hay sao?- Hắn lại cười, tiếng cười có gì đó chua
chát. – Tôi muốn gặp cậu.
- Tại sao tôi lại phải gặp anh? – Nhất Bảo lạnh lùng lên tiếng.
Tên kia lại cười nhạt, nói:
-
Được thôi, vậy chắc là cậu không muốn biết vì sao tôi lại có mặt trong
đội Mặt Sắt đúng không, rồi cậu sẽ được thấy tôi làm gì, hừ, lúc đó cậu
đừng trách là tôi không báo trước. Cậu chủ bé nhỏ của tôi.
Hahhahha...........
Nhớ lại câu chuyện đó, Nhất Bảo chột dạ:
- Khốn kiếp. Coi có ai đang ở gần trường Ser1, mau cho người tới đó bảo vệ cô Mai Mai.
Người đàn em ở đầu dây đột nhiên nghe Nhất Bảo ra lệnh khẩn, vội vã vâng dạ rồi cúp
máy ngay tức khắc. Nhất Bảo cũng đánh tay lái quay đầu xe đi về phía
trường SER1. không xong rồi, sao mình lại có thể sơ ý như thế chứ, nó
nói là nó thấy mình, chắc chắn là nó đã đứng đâu đó quanh cổng trường.
Chiếc xe oto phanh kít trước cổng trường SER1, Nhất Bảo bước xuống xe, vẫn lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự lo lắng.
- Cậu chủ - một người đàn em của Nhất Bảo chạy đến – như tôi đã báo cáo, cô
Mai Mai không có mặt ở đây. Khi xe riêng của cô Mai Mai đến thì cô ấy đã không còn ở đây nữa rồi.
Nhất Bảo thở dốc, gương mặt căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tiếng chuông điện thoại réo lên...
Rút cái di động... số lạ...
Nhất Bảo mở máy. Giọng nói của tên phó:
- Cậu nhóc thông minh lắm. Đúng là tuổi trẻ tài cao.
Rồi hắn bắt đầu một tràng cười man rợ.
Nhất Bảo nghiến răng, máu nóng trong cậu đang sôi lên sùng sục:
- Mày đã đưa cô ấy đi đâu?
Chưa thôi cười, tên phó nói:
- Con bé đó quan trọng với mày thế sao? Ayda, quả đúng là anh hùng không qua được ải mỹ nhân... hahha...
- IM NGAY. Nói, mày đang ở đâu?
-
Bình tĩnh bình tĩnh... – tên phó cợt nhả - con bé này, hừm, cũng đẹp
đấy.. mày nghĩ xem tao nên đối xử với nó như mày đã đối xử với tao
hay... haha... làm hỏng đời nó trước... hahhahha....
- Thằng chó... mày dám...
Tút tút tút...
Nhất Bảo bóp chặt chiếc điện thoại, mặt cậu tái xanh, bức bối đập mạnh tay vào mui xe.
- Mau... mau... có bới tung cái thành phố này cũng phải tìm được thằng chó đấy. MAU ĐI.
Chuông điện thoại lại vang lên.
Là ông Hàm.
- Bố. – Nhất Bảo đáp.
- Bố
biết tin rồi. Con phải bình tĩnh đã. Bố đã cho người đi tìm rồi, sẽ sớm
tìm được thôi. Bố tin là tên đó sẽ không dám làm gì con bé đâu.
- Vâng.
Ông Hàm lấy lại lòng tin cho con trai dù lúc này lòng ông cũng đang như lửa đốt.
Nhất Bảo biết rằng bố mình nói vậy chỉ để động viên, cậu đáp câu gọn lỏn. Anh đã làm liên lụy đến em rồi!
Lúc này, ông Mai Lâm cũng đã biết tin Mai Mai mất tích. Ngay khi tài xế riêng của
Mai Mai tới trường học như cô đã gọi điện thông báo rằng cô được nghỉ
sớm nhưng khi tới nơi thì Mai Mai không có ở trường, gọi điện cũng không bắt máy, ông tài xế đã đánh xe vòng quanh khu trường học mấy lần nhưng
không có. Cả nhà ông Lâm mang nặng không khí ngột ngạt. Dì Minh liên tục lau nước mắt, trong tay ôm khư khư cái điện thoại, dò gọi cho tất cả
những người Mai Mai quen biết hỏi xem có ai nhìn thấy cô không. Ông Lâm
cũng cho người đi tìm tất cả những nơi cô con gái hay tới và cả những
nơi có thể tới, ông cũng cho người kiểm tra danh sách khách hàng của các chuyến bay và chuyến tàu trong ngày. Cũng đã cần sự và cuộc của chinh
sát công an.