Người của Nhất Bảo yêu cầu tới khu 4 quận 8 đã gọi điện về thông báo, đó là do tên phó đùa cợt.
- Tiếp tục tìm kiếm ở các khu lân cận. Không được bỏ xót bất kì manh mối nào.
Tắt cuộc gọi này, Nhất Bảo tiếp tục nghe cuộc gọi khác:
- Sao rồi? – Nhất Bảo hỏi ngay khi bắt máy.
- Cậu chủ có người nói là đã nhìn thấy một chiếc xe du lịch chở cô Mai Mai, uhm, thực ra cũng k chắc đó có phải cô Mai
Mai không n...
Trong đầu Nhất Bảo thoáng hiện ra hình ảnh chiếc xe du
lịch đỗ ở bên kia đường, cậu có đã nhìn qua chiếc xe đó hai lần, một là
lúc cậu đứng chờ Mai Mai khi sáng, hai là khi Mai Mai đang đẩy cậu lên
xe lúc ra về.
- Đúng rồi, chính xe đó. Mau, cậu biết phải làm gì rồi chứ?
- Dạ.
Cuộc gọi kết thúc.
- Có manh mối rồi sao?
Ông Hàm hỏi ngay tức khắc.
Nhất Bảo gật đầu:
- Mong là sẽ tìm được... Đã 4 tiếng đồng hồ rồi....
Ông Hàm nhìn con trai lo lắng đi đi lại lại suốt mấy
tiếng đồng hồ từ lúc cậu đặt chân vào nhà tới giờ, ông cũng lo không kém nhưng lúc này sốt ruột quá cũng chẳng làm được gì. Không dưới 50 lần
Nhất Bảo định lên xe đi tìm Mai Mai nhưng ông đều ngăn lại. Con không thể đi. Hãy nghe bố. Con manh động lúc này là sập bẫy của chúng. Hãy
nghe bố. Bọn chúng muốn lừa con vào chòng. Có thể chúng đã biết Mai Mai
là điểm yếu của con. Nhưng bọn chúng sẽ không dám làm gì đâu.. chúng
biết vị trí của bố mà...
Nhất Bảo trầm ngâm một hồi, nói:
- Bố, bố nói đúng. Mai Mai, cô ấy không thể ở bên con
được, quá nguy hiểm. Đây cũng không phải lần đầu. Nếu cứ thế này không
biết rồi sẽ có chuyện gì? ! – Tiếng của Nhất Bảo nhỏ dần, đôi mắt cậu
đỏ lên và nhòe đi... – Con đã cố với và cố níu giữ một điều không thể..
Ông Hàm nhẹ lắc đầu:
- Nhất Bảo....
Ông muốn nói điều gì đó với Nhất Bảo nhưng có chuông
điện thoại. Giọng nói của ông khi trả lời điện thoại tuy nhỏ nhưng lạnh
thấu xương.
- ...Được rồi, tốt lắm, nếu cậu làm tốt sẽ có thưởng.
Ông Hàm cúp điện thoại, nở nụ cười tuy không ngoác đến mang tai nhưng gương mặt thì vui lên nhiều.
Nhất Bảo nhìn bố, không chờ được vội hỏi:
- Sao rồi bố?
- Tin tốt, đã biết địa điểm cụ thể!
Nhất Bảo vẫn nhìn bố, không giấu được sự ngờ vực. Ông Hàm cười:
- Đáng tin cậy đấy.
Nhất Bảo vội vàng cầm áo khoác lên xe phóng đi ngay lập tức.
Ông Hàm quả thật cao thâm, bên ngoài tưởng như ông
không hề có suy tính hay động tĩnh gì nhưng thực chất ông đã hành động
trong im lặng. Chính kẻ trong hội Mặt Sắt đã bán đứng tên phó, thông tin cho ông Hàm, coi như tên này còn có đầu óc, giữa tên phó và ông Hàm,
nếu bắt buộc phải chọn một người để đắc tội, chẳng dại gì lại chọn ông
Hàm.
Bên phía ông Lâm, cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì.
Người của Nhất Bảo ngay khi xác định được địa điểm đã
kéo đến bao vây nơi tên phó đang bắt giữ Mai Mai chờ lệnh. Ngay khi Nhất Bảo đến nơi:
- Trong đó thế nào? – Nhất Bảo hỏi.
- Vẫn chưa có động tĩnh gì. Xung quanh cũng không có người của hắn. – Đàn em báo cáo.
Nhìn vào ngôi nhà sập xệ, nằm chơ vơ giữa cánh đồng, bên trong có ánh đỏ đèn hắt ra.
- Bắt đầu đi. – Nhất Bảo giọng lạnh lùng ra lệnh.
Mọi người nhận lệnh. Tiến đến gần ngôi nhà, qua qua tấm kính cửa sổ bụi bặm, Nhất Bảo thấy Mai Mai đang bị trói tay trói chân
nằm trên tấm phản. Cô nằm bất động. Nhìn gương mặt Mai Mai thánh thiện
và vô tội, tim Nhất Bảo thắt lại.