- Thấy thế nào? Ngon chứ? – Hải Nam hỏi.
- Được. – Mai Mai trả lời.
- Cô đừng như vậy. Cô có biết cô càng lạnh lùng với người khác
thì càng khiến người ta thấy tò mò về cô không?
- Vậy à? Là tất cả mọi người hay chỉ mình anh thôi? – Mai Mai thờ ơ nói.
-
Cô… - Hải Nam bật cười. – Thật chẳng biết nên nói sao với cô
nữa. Nói thật nhé, tôi đã từng gặp không ít cô gái có xuất
thân danh giá, có một điều lạ là những cô gái đó dù không có
quan hệ thân thích với nhau nhưng lại có một điểm chung rất
giống nhau. Cô có biết là gì không?
Mai Mai nhìn Hải Nam một cái, ánh mắt như đang cười, nói:
- Kiêu căng, ngạo mạn, vô lí, lại luôn cho mình là đúng.
Hải Nam gật gù cái đầu, nói:
- Còn gì nữa?
- Vẫn còn à? Là gì?
- Giả tạo. – Hải Nam nói.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Không hiểu
sao Mai Mai rất sợ nhìn vào đôi mắt của Hải Nam. Đôi mắt của
anh ta không đáng sợ, nhưng mỗi khi phải đối diện trực tiếp với đôi mắt ấy, thì cô cảm thấy nó như đang tìm đường để xuyên
thấu mọi ngóc ngách trong cô, mở tất cả mọi cánh cửa đã đóng kín trong cô từ lâu, mà chính cô cũng không dám đối mặt với
nó từ bao giờ. Dường như, những gì cô càng không muốn đối
diện, càng muốn che giấu thì anh lại càng muốn lấy nó ra
bằng được.
Hải Nam cười, xua xua tay:
- Đừng đừng, đừng hiểu nhầm. Tôi chỉ nói những điều mà tôi đã đúc kết được thôi.
-
Tôi hiểu nhầm? – Mai Mai cười nhạt. – Thực ra khi anh nói vậy tôi chẳng nghĩ gì cả, nhưng khi anh nói tôi đang hiểu nhầm thì,
hì, những gì anh nói đúng là đang nói tôi. Không nhầm.
Hải Nam chắp tay theo kiểu đại hiệp:
- Bội phục.
Mai Mai không nói gì, lại quay nhìn bể cá.
- Tôi làm cô khó chịu à? Xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi.
- Anh đâu có đùa. Đừng nói dối tôi. - Mai Mai vẫn thờ ơ nhưng thái độ co doi phan dang so.
‘Cô tiểu thư này thật không đơn giản’ – Hải Nam nghĩ.
- Đúng. – Hải Nam nói. – Đúng là tôi thấy cô rất giả tạo.
Mai Mai
không nhìn Hải Nam, vẫn ngồi ngắm cá, gương mặt thản nhiên như
Hải Nam là người của bàn bên cạnh chứ không phải đang ngồi
cùng bàn với cô.
-
Nhưng… sự giả tạo của cô hoàn toàn không giống với những người con gái khác. Tôi thấy cô luôn thờ ơ với tất cả mọi thứ xung
quanh, và luôn tự tạo cho mình một vỏ bọc để tránh sự tiếp
xúc với mọi người, không để mọi người đến gần cô. Tôi không
biết từ đâu lại có cái vỏ bọc đó, nhưng tôi chắc chắn một
điều, không phải hình thành một cách tự nhiên trong cô.
Ngồi im một hồi, Mai Mai quay lại, cười, vẫn nụ cười lạnh tanh:
-
Nói hay lắm. Vậy là tôi và cô người yêu của anh cùng có một
điểm chung, đó là giả tạo. Và điểm khác nhau cũng chính là
giả tạo?!
Hải Nam cười thầm trong bụng, nhưng bên ngoài lại làm vẻ ngạc nhiên.
- Cô đang nói đến Thùy Linh, cô ấy…
-
Không phải nói nhiều, tôi không biết cô ta đã nói gì với anh
chưa nhưng tôi không thích bị hiểu nhầm, anh hãy nói với cô
người yêu của anh muốn làm gì cũng phải nhìn ngó trước sau,
còn có việc làm như vậy một lần nữa, đừng trách tôi.
-Có vẻ như
anh hẹn tôi ra đây không phải vì chuyện công việc, đến bây giờ
có chuyện gì cần giải quyết liên lạc với cấp dưới của tôi
được rồi.
Nói rồi, Mai Mai đứng dậy xách túi đi trước.
Hải Nam nói:
- Tôi thay mặt Thùy Linh xin lỗi cô. Nhưng cô ấy không phải người yêu của tôi.