Mai Mai muốn
thời gian mãi mãi ngừng lại tại thời điểm này. Ngay cả khi
Jimmy không phải Nhất Bảo, cô cũng chấp nhận.
Cái ôm của Mai Mai rất chặt. Cằm cô đặt trên vai anh. Jimmy cảm nhận từng
tiếng nấc nghẹn ngào của Mai Mai. Mỗi tiếng nấc là mỗi tiếng
đau đớn, day dứt, ân hận mà Mai Mai đã âm thầm chịu đựng suốt
thời gian qua. Mỗi tiếng nấc càng làm trái tim Jimmy thêm đau
khổ.
Từ từ, Jimmy cũng vòng tay ôm lấy Mai Mai. Cái ôm này anh đã mong từ rất lâu rồi.
- Tại sao không ôm em chặt hơn? – Mai Mai bất ngờ lên tiếng.
Jimmy đột nhiên buông tay, tách mình ra khỏi Mai Mai, làm ra vẻ lúng túng:
- Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên làm vậy. Tôi nên đi trước.
Nói rồi Jimmy vội vàng đứng lên. Nhưng vừa bước xuống được một bậc thang đã nghe Mai Mai hỏi:
-
Anh có dám nói mình không phải Nhất Bảo không? Như vậy, tôi sẽ
không bao giờ làm phiền anh nữa. – Giọng nói của Mai Mai chưa bao giờ sắc bén như thế.
- Sao? Không trả lời được à?
Jimmy im
lặng. Anh chưa bao giờ thấy Mai Mai như vậy. Mạnh mẽ đến lạnh
giá. Với những gì hiểu về Mai Mai, nếu đúng những gì anh linh
cảm, thì lần này nếu không thừa nhận thật chẳng khác nào
giọt nước tràn ly.
Cố giữ cho giọng nói bình thường, Jimmy nói:
- Tôi biết mình rất giống với một người quen cũ của cô. Nhưng xin lỗi, đó không phải điều tôi muốn.
Nói xong
Jimmy bước nhanh xuống cầu thang. Từ ô cửa trong nhà, Mai Mai
nhìn theo Jimmy từ đằng sau. Bất giác cô nhếch mép cười, miệng
lảm nhảm:
- Không phải anh. Nhất Bảo. Không phải anh.
Mai Mai hờ
hững vớ lấy cái túi xách, dốc ngược làm cho toàn bộ đồ đạc
trong túi rơi hết xuống sàn. Cô lấy từ trong đống hỗn độn đó
một lọ thuốc. Từ từ mở nắp, những viên thuốc trắng tinh được
đổ đầy lên bàn tay cô…
***
- Mai Mai, Mai Mai nghe anh nói đã.
Hải Nam đuổi theo giữ Mai Mai lại. Mai Mai giật mạnh tay mình không để Hải Nam động vào người.
- Tôi đã
nói rồi, anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi. Anh
là gì chứ? Anh là gì mà dám nhắc đến Nhất Bảo? Tôi nói cho
anh nghe Nhất Bảo nhất định sẽ quay lại, anh ấy nhất định sẽ
đến tìm tôi. Hải Nam, nếu anh còn muốn chúng ta nhìn mặt nhau
thì đừng bao giờ xen vào chuyện riêng của tôi một lần nữa. –
Mai Mai nói như hét vào mặt anh ta.
Nhưng ngay sau câu đó, Hải Nam cũng gầm lên.
- Nhưng anh không muốn nhìn thấy người mình yêu lại đi đợi chờ một người đã chết.
Mai Mai mở trừng mắt, chân cô bỗng nhiên mềm nhũn, run rẩy nói:
- Anh.. anh nói.. nói gì..?
Hải Nam dịu giọng trở lại, nói:
-Chuyện này anh không có ý định muốn để em biết. Nhưng anh không thể đứng nhìn em lún ngày càng sâu được.
- Bằng chứng.. bằng chứng đâu? Anh đừng có dựng chuyện lừa tôi.
Hải Nam đi lấy từ trong ngăn kéo một tập giấy, đưa lại cho Mai Mai.
Danh sách khách hàng trên chuyến bay ngày / / .
Là danh sách hành khách trên chuyến bay định mệnh 4 năm trước.
Mai Mai run
rẩy dò danh sách. Cô liên tục phải giơ tay gạt nước mắt vì nó
khiến mắt cô nhòe đi, không còn nhìn thấy gì cả, nhưng sao càng lau nó lại càng xuất hiện. Lật qua hai trang đầu và rồi.. cái tên Nhất Bảo nhanh chóng đập vào mắt cô ở trang tiếp theo.
Mai Mai buông thõng tay, tập giấy rơi xuống đất, người cô cũng gục ngã ngay khi ấy.
***
- Nhất Bảo nếu anh đã không đến tìm em, vậy thì để em đi tìm anh. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi.
Cả chục
viên thuốc trắng yên vị trong lòng bàn tay Mai Mai. Thuốc là để
cứu người nhưng với Mai Mai lúc này, thuốc còn giúp cô có thể
đoàn tụ với người cô yêu.
- Nhất Bảo, chờ em nhé.