Trước mắt
Mai Mai là một màn sương dày đặc, mờ mờ ảo ảo. Mai Mai cố
phóng tầm mắt nhìn cho thật xa, nhưng vẫn chỉ là một màu
trắng đục.
- Mai Mai, ơn trời, con tỉnh lại rồi.
Tiếng
người phụ nữ nghe rất quen và rất gần, trong phút chốc Mai Mai
tưởng đó là người mẹ đã qua đời của mình, nhưng nghĩ lại thì không phải.
- Bác sĩ, bác sĩ…
Tiếng người đó kêu lớn và xa dần..
Lẽ nào…. – Mai Mai nghĩ, cô như đã nhận ra, đây không phải âm phủ.
- Mai Mai, con tỉnh lại rồi!
Ông Lâm xuất hiện trước mắt Mai Mai.
Lẽ nào mình vẫn còn sống?!
Một bóng trắng tinh tiến đến bên, vạch hết mắt phải đến mắt trái của cô.
- Bệnh nhân không sao nữa rồi. Nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi mấy hôm.
- Dạ.. dạ.. cám ơn bác sĩ. – Dì Minh phấn khởi nói.
Ông Lâm xoa xoa đầu Mai Mai, mắng yêu:
-
Con nhỏ này, làm bố hết hồn, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn chưa
biết lo cho mình? Phải cho con đi lấy chồng mới chững chạc hơn
được.
Dì Minh gương mặt đã nhẹ nhõm hơn, trông hai mắt dì xưng húp, chắc đã khóc rất nhiều, cũng cười nói:
- Cô chủ muốn ăn gì sao không nói với tôi, lại đi ăn lung tung ngoài
vỉa hè, rất mất vệ sinh, để ra nông nỗi phải cấp cứu rửa
ruột…
Mai Mai nghe chẳng hiểu gì cả.
Ông Lâm chợt nhớ ra, nói:
-
Hải Nam đâu rồi? Dì mau đi báo cho cậu ấy biết Mai Mai tỉnh rồi để cậu ấy yên tâm. À thôi, để tôi báo cho cậu ta.
Ông Lâm đi được một lát, dì Minh cũng đi chuẩn bị đồ ăn cho Mai Mai.
Mai Mai ở
một mình cố nhớ lại xem chuyện gì đã xảy ra. Sau khi uống
thuốc, cô thấy người mình rất mệt, rồi lịm đi. Lúc nửa mê nửa tỉnh, cô nghe thấy có tiếng người đàn ông liên tục gọi tên cô.
Cô nhớ là cô đã cố mở mắt để nhìn gương mặt của người đó,
nhưng bây giờ cô lại không nhớ nổi gương mặt người đó như thế
nào.
Cốc.. Cốc..
Mai Mai nhìn ra cửa. Là Hải Nam.
Hải Nam bước vào phòng, đến ngồi bên giường Mai Mai.
Hôm nay anh ta thật lạ, không nói câu nào.
- Là anh cứu tôi? – Mai Mai hỏi.
Hải Nam không đáp, chỉ gật đầu.
- Tại sao anh lại cứu tôi? Tôi không cần. – Mai Mai tức giận nói.
Hải Nam vẫn im lặng, mắt anh ta chỉ chằm chằm nhìn xuống đất.
Mai Mai lại chợt nhận ra, hỏi:
- Nhưng tại sao anh lại có mặt ở đó đúng lúc đấy?
- Anh vẫn luôn theo dõi tôi?
Mai Mai với cái gối nem mạnh vào người anh ta, quát:
- Trả lời đi, tôi đang hỏi anh đấy!
Lúc này Hải Nam mới vội vã đứng dậy, giữ lấy hai vai Mai Mai trấn an:
- Em bình tĩnh đi, không được làm gì quá mạnh đâu.
- Nói đi. – Mai Mai nhắc lại.
Hải Nam gật đầu, thở dài:
-
Đúng. Anh vẫn luôn đi theo em, bởi vì anh không yên tâm về em...
Từ sau khi Jimmy xuất hiện, anh đã luôn có một dự cảm không
lành. Rồi.. rồi khi anh đưa em danh sách đó, anh đã rất ân hận.
Anh nghĩ anh đã gây cho em cú sock quá lớn. Mai Mai, anh xin lỗi.
Mai Mai thổn thức nói:
-
Nhưng tôi không cần anh cứu tôi. Đó là cách duy nhất để tôi gặp
lại anh ấy. Tại sao anh lại cướp cả cơ hội cuối cùng đó của
tôi?
- Em đừng ngu ngốc nữa có được không?
Hải Nam bỗng hét lớn, Mai Mai bật khóc nức nở.
Hải Nam cũng dịu lại.
-
Mai Mai, em chắc chắn rằng chết đi rồi, em sẽ gặp được Nhất
Bảo sao? Em có dám chắc chắn điều đó không? Nhưng anh tin rằng
có một điều mà cả anh và em đều có thể chắc chắn, đó là
những người thân của em sẽ đau khổ đến thế nào? Hãy nghĩ đến
bố em, mẹ em ra đi với ông đã là quá đau khổ rồi, nếu em cũng
bỏ ông mà đi, em nghĩ ông còn có thể gượng dậy được nữa không? Cả dì Minh nữa, dì chăm lo cho em từ nhỏ, từ lâu em cũng đã
coi dì như mẹ rồi, đúng không?
Mai Mai càng nghe càng khóc dữ.
Chẳng lẽ mình đã quá ích kỷ!
Mai Mai dương đôi mắt đỏ hoe nhìn Hải Nam, đó đã không còn là đôi mắt đầy oán trách lúc đầu nữa.
Hải Nam cười nói:
- Nghĩ thông rồi phải không? Nghĩ thông rồi thì nghỉ ngơi đi.
Mai Mai muốn nói lời cảm ơn đến anh ta, nhưng cô không thốt ra lời được, nên chỉ ngoan ngoãn nằm xuống.
***
Sau hai
tuần nằm viện, dưới sức ép của bố, dì Minh, và cả Hải Nam,
Mai Mai lại tiếp tục ở nhà dưỡng bệnh thêm ba tuần nữa. Hải
Nam cứ cách một ngày lại đến thăm Mai Mai một lần. Mới đầu,
Mai Mai còn giữ khách khí với Hải Nam nhưng dần dần, cô đã nói chuyện và cười với anh ta nhiều hơn.
Trong thời
gian, Mai Mai nằm viện, Alice có thay mặt Jimmy đến thăm cô. Alice
nói chuyện rất cởi mở, nhưng có lẽ do quan hệ giữa cô ta và
Jimmy nên Mai Mai vẫn thấy không thoải mái. Dù đã cố gắng tự
điều chỉnh, nhưng có lẽ cô vẫn cần thêm thời gian.
- Nghĩ gì mà ngây người ra vậy?
Hải Nam vỗ nhẹ vai Mai Mai từ phía sau làm cô giật cả mình.
- Không có gì.
- Thật không? Vậy mà anh còn hy vọng em sẽ trả lời rằng em đang nghĩ đến anh..
Mai Mai cười chừ, lảng sang chuyện khác:
- Ngày mai em sẽ đi làm, ở nhà hơn một tháng rồi, khỏe lắm rồi.
- Sao em không ở nhà thêm vài hôm nữa?
Mai Mai chẹp miệng:
- Lần nào nói đi làm mọi người cũng nói câu này.
Hải Nam bỗng nghiêm túc:
- Em muốn đi làm đến thế à?
Mai Mai
nhìn Hải Nam, cô biết anh ta đang nghĩ gì, anh ta đang lo về mối
quan hệ của cô với Jimmy. Nhưng Mai Mai vẫn quả quyết gật đầu.
***
Dự án
Nhất Mai hợp tác với Gold Wall đang được cả hai bên xúc tiến
rất khẩn trương. Tuy nhiên trong hai buổi họp gần đây đều vắng
mặt Jimmy. Tan họp, Mai Mai gọi Alice:
-
Alice, đã thống nhất chiều mai sẽ tổ chức họp báo, chúng ta
cần phải có sự chuẩn bị trước, những tại sao gần đây Jimmy
thường xuyên vắng mặt vậy?
- Um, có lẽ chúng ta cần phải lùi thời gian họp báo lại. – Alice nói.
- Tại sao?
- Jimmy có việc đột xuất phải về Mỹ.
- Từ khi nào?
Mai Mai hỏi theo quán tính, nhưng thấy Alice nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, cô lạnh lùng nói:
- Đừng hiểu nhầm.
Alice cũng trở lại bình thường, đáp:
-
Từ đầu tuần. Ban đầu, chúng tôi cũng không nghĩ việc bên đó
lại nhiều đến vậy, cứ nghĩ sẽ có thể quay lại kịp để tham
dự họp báo, nhưng xem chừng phải làm phiền bên quý công ty thông báo lại với báo giới rồi.
Mai Mai lại hỏi:
- Vậy lùi lại khoảng bao lâu?
- Hai tuần.
Mai Mai thở dài:
- Được, vậy trước mắt tạm thời hủy buổi họp báo, khi nào có lịch chính thức sẽ liên lạc sau.
Alice mỉm cười.
- Thank u!