Mai Mai vẫn còn khúc mắc:
- Nhưng con vẫn thắc mắc tại sao giữa bố và bác lại có thể, hai người mới biết
nhau chưa được bao lâu mà còn dưới danh nghĩa tống tiền nữa?
Ông Lâm cười lớm, nói:
- Cách đây ba hôm bố muốn tìm gặp ông Hàm, đang không biết làm thế nào để có
thể gặp được thì ông Hàm lại chủ động hẹn gặp bố. – Rồi ông rút từ gầm
bàn lên một tập giấy đưa cho Mai Mai và Nhất Bảo. Hai người mở ra xem,
là thông tin về Nhất Bảo. – Cách đây bốn năm, bố đã cho người điều tra
nhưng kết quả, hai đứa cũng thấy đấy, chẳng có gì nhiều, ảnh cũng không
có. Bố thấy ông Hàm đây có vẻ có nhiều tai mắt nên muốn nhờ ông tìm hiểu về người này – ông Lâm cười vui vẻ - Không ngờ ông ấy xem xong lại chỉ
nói có một câu: cậu này là người đang âm thầm giúp đỡ tập đoàn của ông.
Bố nghĩ mãi mà không biết người đó là ai. Nhưng hôm nay thì biết rồi.
Ông Lâm nhìn Nhất Bảo với ánh mắt rất thân thiệt. Mai Mai thấy bố mình có
cái nhìn tốt với Nhất Bảo như vậy thì vui không thể tả.
Ông Lâm nói tiếp:
- Chiều nay bố mời ông Hàm đến nhà thì mới vỡ lẽ ra nhiều chuyện. Không biết
bây giờ tôi nên gọi cậu là gì đây? Jimmy hay Nhất Bảo.
Nhất Bảo từ tốn:
- Bác thấy gọi tên nào tiện hơn thì bác cứ gọi cháu như thế ạ.
- Ồ, vậy tôi sẽ không gọi cậu bằng cả hai tên đó, mà gọi bằng một từ khác được không?
Nhất Bảo không hiểu ý của ông Lâm. Ông Lâm lại tỏ ra thích thú:
- Gọi cậu là con rể. Thế nào?
Nhất Bảo lúng túng - chuyện chưa từng thấy:
- Cái đó…
Mai Mai mặt đỏ bừng:
- Bố.
Ông Lâm nói con gái:
- Con thử nhìn lại con suốt bốn năm qua với con của tối hôm nay đi. Tâm sự của con lẽ nào bố lại không biết.
Mai Mai ngượng ngùng, chỉ nói được ba chữ:
- Bố thật là…
Thì xấu hổ đứng dậy đi lên phòng.
Ông Lâm và ông Hàm thì phá lên cười. Ông Lâm nói:
- Từ ngày mai, chúng ta phải bắt tay vào việc lo đám cưới cho hai đứa nhỏ thôi. Ông thấy thế nào?
Ông Hàm cũng rạng rỡ mặt mày:
- Tôi chờ ngày này lâu lắm rồi.