Sáng hôm sau,
Mai Mai tỉnh dậy, bất giác mỉm cười một mình, lâu lắm rồi cô mới hưng phấn trào đón ngày mới như hôm nay.
Điện
thoại Mai Mai có tin nhắn – là của Nhất Bảo. Cái tên này mỗi lần nhắc
đến, Mai Mai vẫn không thể tin được chủ nhân của cái tên này đã thật sự
quay lại, chứ không còn là những hình dung về người đó mỗi khi cô nhớ
lại những chuyện trong quá khứ.
Lát nữa anh qua đón em đi làm nhé. Anh, Nhất Bảo.
Đọc dòng tin nhắn mà nước mắt Mai Mai cứ tự động trào ra. Dĩ nhiên là Mai Mai đồng ý với đề nghị đó.
Mai
Mai xuống nhà, thấy ông Lâm đang ngồi đọc báo, uống cafe. Nhìn ông mà
Mai Mai chợt thấy nhói đau. Suốt bốn năm qua, cô thờ ơ với mọi thứ, và
với cả bố mình.
Ông Lâm chợt ngẩng lên, thấy Mai Mai cứ đứng ở chân cầu thang, liền gọi:
- Con đứng đó làm gì, mau vào ăn sáng đi.
Mai Mai cười:
- Dạ thôi, Nhất Bảo nói sẽ qua đón con đi làm, rồi trên đường đến công ty sẽ ăn luôn.
Cô đến ngồi bên ông Lâm.
- Bố, có chuyện này… con muốn hỏi bố.
- Con hỏi đi.
Mai Mai chần chừ rồi cũng hỏi:
- Tại sao bố lại đồng ý chuyện con với Nhất Bảo…? Con đã nghĩ bố sẽ phản đối, vì dù sao anh ấy cũng từng là…
Ba từ ‘xã hội đen’ dù Mai Mai chưa bao giờ thấy đó là vấn đề nhưng thốt ra ba từ đó cũng không phải dễ dàng.
Ông Lâm mỉm cười, từ tốn nhấp một ngụm café, thấy bố không trả lời ngay, Mai Mai lại càng sốt ruột.
- Trước đây khi biết con qua lại thân thiết với cậu ta, bố đã rất giận. Cậu ta
đang lừa dối con, và cậu ấy không xứng với con… về mọi mặt. Hai con ở
hai tầng lớp và địa vị khác nhau, làm sao có thể để một người như vậy
tiếp cận với con. Thân thế bí ẩn của cậu ấy càng làm bố không thể tin
tưởng con người này,và càng không thể chấp nhận chuyện con thường xuyên
bên cậu ta. Đến sau ngày con bị bắt cóc, con liều mình bỏ trốn khỏi nhà
để đến tìm cậu ta, khi trở về thì con hoàn toàn biến thành người khác.
Con mạnh mẽ và quyết đoán hơn, có cái nhìn thấu đáo hơn với mọi thứ. Với con của ngày trước, bố đã rất lo, vì bố chỉ có một mình con, Nhất Mai
trước sau gì cũng sẽ do con tiếp quản, nếu con cứ yếu đuối và ngây thơ
như vậy… bố thật không yên tâm.
Ông Lâm nhìn Mai Mai, nhìn cô con gái đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm.
- Bố biết Nhất Bảo là người có ảnh hưởng rất lớn đến con. Nếu không, con đã
không như vậy. Và chuyện cậu ấy ra đi, nếu như cậu ấy ra đi là vì con,
thì con người này có lẽ không phải như bố nghĩ.
Mai Mai rất cảm động trước những câu nói của bố, tâm sự của bố bao năm qua cô đã không hề để tâm tìm hiểu.
- Vậy nếu… lần này Nhất Bảo trở lại không phải với thân phận và địa vị như vậy, thì bố có chấp nhận anh ấy không?
Ông
Lâm lại uống ngụm café nữa, câu hỏi ông cũng đã từng tự đặt cho mình.
Ông biết con gái mình rất yêu Nhất Bảo, nhưng với thân phận cậu chủ xã
hội đen của cậu ta, ông làm sao đành lòng gả cô con gái độc nhất của
mình vào hang hùm?
- Rất khó nói. Cho dù cậu ấy có thực lòng yêu con đi chăng nữa thì bố vẫn
không thể để con sống trong… môi trường đó, quá nhiều nguy hiểm xung
quanh con, và nó… không ‘sạch sẽ’ đối với con.
Mai Mai hiểu những lo lắng của bố. Nếu như thay bằng cô ở vị trí đó, cô chắc cũng sẽ làm như vậy.
- Nhưng mà bố, bây giờ Nhất Bảo đã là một người khác. Nhưng những chuyện trong
quá khứ… không thể nói xóa đi là có thể xóa được. Ví như ngày hôm qua,
nếu thân phận thật của anh ấy bị Hải Nam lật tẩy thật… thì cũng sẽ không có chuyện bố đồng ý chuyện của bọn con. Nhưng trong tương lai… không
thể khẳng định chuyện này sẽ không lặp lại. Lúc đó, chẳng phải tất cả
những gì mà bố lo lắng vẫn xảy ra sao?
Ông Lâm thở dài:
- Sau sự việc lần này, bố đã có cái nhìn khác về Nhất Bảo. Tiếp xúc với cậu
ấy, bố tin tưởng chàng trai này có thể đem lại hạnh phúc cho con.
Mai
Mai xúc động đến rơi nước mắt. Cô muốn nói một ngàn lời cảm ơn đến bố
mình, nhưng thay vì làm như cô muốn, Mai Mai chỉ có thể ôm chầm lấy ông
Lâm. Từ tận đáy lòng, cô thật sự rất rất biết ơn ông.