Mai Mai
bước ra khỏi nhà, Nhất Bảo đã đứng sẵn trước cổng đợi cô. Thấy đôi mắt
Mai Mai đỏ hoe, trong lòng Nhất Bảo rất muốn quan tâm xem đã có chuyện
gì với cô, nhưng ngoài mặt thì vẫn làm như không có gì, bình thường mở
cửa xe cho Mai Mai.
Mai Mai ngắm Nhất Bảo cả đường đi. Đến đoạn đèn xanh đèn đỏ, Nhất Bảo mới không để cô ngắm anh trong im lặng nữa.
- Sau bao năm, anh vẫn đẹp trai như xưa đúng không?
Mai Mai mỉm cười:
- Em vẫn chưa thật sự tin anh chính là Nhất Bảo, cả chuyện tối qua nữa, nhiều lúc em còn tưởng mình đang mơ.
Nhất Bảo một tay lái xe, tay kia nắm lấy bàn tay Mai Mai.
***
Nhất Bảo
và Mai Mai cùng nhau đến công ty. Mọi người trong công ty đều gửi lời
chúc mừng đến họ. Không phải chúc mừng hạnh phúc, mà chúc mừng vì buổi
lễ kí kết đã diễn ra tốt đẹp và chúc cho hợp tác giữa hai tập đoàn thành công. Nhưng sau lưng, bọn họ bắt đầu đoán già đoán non về mối quan hệ
giữa hai người.
- Mọi người phải nhìn ánh mắt của Giám đốc điều hành nhìn Jimmy ngày hôm qua. Trời ơi, đôi mắt chan chứa tình cảm. Tôi chưa từng thấy Giám đốc mình
nhìn ai bằng đôi mắt ấy luôn á, đặc biệt là cánh đàn ông.
- Từ trước đến giờ chỉ có đàn ông theo đuổi Giám đốc Mai Mai, nhưng thái độ
của Giám đốc trước sau vẫn lạnh lùng như một. Lần đầu tiên thấy Giám đốc cười với đàn ông đấy.
- Giám đốc dù sao cũng đến tuổi xuất giá rồi. Jimmy lại đẹp trai, tài giỏi như vậy, khó tránh khiến Giám đốc rung động. Tôi đây một chồng hai con rồi, mà lần đầu thấy Jimmy cũng còn mười phần vương vấn nữa là…
- Uhm… hai người họ đúng là rất xứng đôi, trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ.
- Nếu hai người họ là một cặp thật, thực lòng là tôi thấy rất tiếc.
- Tiếc gì ?
- Giá mà người làm bạn gái Jimmy là tôi…
- Ọe.
- Thôi đi bà, bà soi lại mình với Giám đốc điều hành đi. Người ta là con gái
chủ tịch, tài giỏi, lại đẹp như tiên nữ. Còn bà kìa… Hứ, Jimmy mà cặp
với bà khác gì hoa nhài mà cắm bãi ấy trâu!!!
***
- E hèm! – Alice đứng trước cửa phòng làm việc của Nhất Bảo.
- Hắng giọng cái gì? Có việc gì?
Alice cười khúc khích:
- Nghe nói anh sắp lấy vợ à?
Nhất Bảo ngẩng lên nhìn Alice một cái, rồi cúi xuống ra vẻ tiếp tục làm việc.
- Ê. Thái độ gì thế? Thành quả của ngày hôm nay không có em thì còn lâu mới được thế này.
- Thank you.
- Chỉ thế thôi à? Chán ông anh.
Thấy Nhất Bảo chẳng để ý gì đến mình, Alice chu mỏ: ‘Cái tên mặt lạnh này, đợi đấy, sẽ biết tay tui’.
***
Côc côc côc.
- Mời vào.... Alice, tìm tôi sao? – Mai Mai nói.
Alice cười tươi, gật gật đầu.
- Uhm… cả công ty đang đồn ầm lên chuyện của hai người. Nên tôi muốn xác minh lại cho chắc.
Mai Mai đỏ mặt:
- Chuyện gì?
- Lại còn giả vờ?! Có lẽ tôi phải đổi cách xưng hô thôi. Ấy, hai người sao vẫn chưa đeo nhẫn?
- Nhẫn?
- Hay là chưa có. – Nhìn mặt Mai Mai ngơ ngác, Alice lắc đầu thở dài – Cái
tay Nhất Bảo này thật là… Chẳng phải hai người sắp kết hôn à? Vậy mà
Nhất Bảo vẫn chưa cầu hôn cô sao?
Mai Mai nghe thế mới thấy Nhất Bảo thật rất thiếu sót.
Và một kế hoạch ra đời.